Tại một dãy nhà ba tầng, chúng xây dựng theo phong cách cổ điển và nguy nga, từng cỗ khí thế phát ra từ dãy nhà khiến nơi đây có một trường áp lực vô hình đè nén mọi người, mỗi cỗ khí thế đều đạt đến Nhị Dương trung kỳ trở lên.
Ngoài Quân Đoàn Gaia có nhiệm vụ giữ gìn trật tự của Thập Linh Hỏa thành, Mặc Hàn chiêu mộ một số người làm các nhiệm vụ tại khu trung tâm, như các hầu gái giúp việc hay những lính canh từ sáng cho đến tối, từng tầng phòng ngự được thiết lập để bảo đảm sự an toàn của khu vực.
Khí thế kia tỏa ra từ những người lính canh mặc bộ giáp màu trắng ngà, họ đứng yên như cây cột tại vị trí canh gác của mình với một tay kiếm dài luôn ở trên tay.
Gankil bước vào trong tòa nhà này nhờ đi theo một người hầu gái, cô ta có tên là Aviv, trông cô ta rất trẻ tuổi với một nụ cười mỉm trên môi, động tác trang nhã và lịch sự chứng tỏ cô ta là một người hầu gái có trình độ cao, nhưng Gankil không chú ý đến điều đó.
Ông cảm thấy khá nghẹt thở khi đứng bên cạnh Aviv, cô gái mảnh mai nhưng khí tức mà cô phát ra lại đạt đến tiến hóa cấp hai đỉnh phong, người dân ở đây gọi cấp bậc sức mạnh kia là Nhị Dương đỉnh phong.
Gankil, người đàn ông tuổi tầm bốn mươi, khuôn mặt ông khá chính trực với một vài vết sẹo, nó không làm ông trở nên đáng sợ, ngược lại, nó khiến ông ta dễ dàng đạt được sự tin tưởng của mọi người xung quanh, và đúng như vậy, Ganil với sức mạnh tiến hóa cấp ba đang làm thủ lĩnh của một căn cứ gần Thập Linh Hỏa thành.
“Lối này thưa ông.” Aviv từ tốn nói, cô chỉ về phía một con đường men theo hành lang, nó dẫn đến căn phòng tiếp khách của Giáo Đình, mỗi khi đi được một vài mét, họ lại nhìn thấy các lính canh đứng nghiêm bảo vệ, và khi họ đi ngang, các lính canh không hề phân tâm để nhìn họ.
“Những người kia thật tận tâm với công việc, tôi thích người như vậy.” Ganil cười nói, ông đi theo Aviv.
“Cảm ơn ông vì lời khen đó.” Aviv bình tĩnh trả lời, khuôn mặt không thay đổi dù người của Giáo Đình được khen bởi một người xa lạ.
“Cô có thể cho tôi biết rằng, liệu tôi được gặp Giáo Hoàng hay không?” Gankil bỗng nhiên hỏi.
“Behira đã đi thông báo cho người có chức quyền, ông có thể chờ đợi trong một vài phút, tôi không biết ông có thể gặp Giáo Hoàng được hay không nữa, nhưng chắc chắn là ông sẽ thỏa mãn khi nói chuyện với người đó.” Aviv cười nói ra.
“Tôi hiểu rồi.” Gankil thất vọng trả lời, ông muốn nhìn tận mắt người Giáo Hoàng thần bí với sức mạnh không thể tin nổi kia, để xem Giáo Hoàng có đúng như những gì mọi người đồn đại hay không.
“Đã đến rồi thưa ông.” Aviv mở ra cánh cửa cao, để lộ không gian ở trong căn nhà là một cái bàn vuông góc tròn cực dài, có hai hàng ghế gỗ đặt xung quanh, nó trông như một phòng họp cấp cao vậy.
“Ông hãy ngồi ở đây và chờ trong một ít phút.” Aviv sắp xếp một cái ghế gỗ để Gankil ngồi xuống.
“Cảm ơn cô.” Gankil nói ra, ông thả lỏng cơ thể và ngồi ngay ngắn vào cái ghế, vài giây sau, có một người hầu gái nữa bước vào, cô ta đang cầm một cái khay nhỏ, trên đó là một bình trà với hai tách trà cùng ít trái cây.
“Mời ông cứ tự nhiên.” Aviv ra hiệu cho người hầu gái vừa bước vào đặt chúng xuống, cô ta nhanh chóng xếp ngay ngắn và nói với Gankil trong khi cô hầu gái rời khỏi.
“Đây là một loại trà có tên là Lục Diệu Trà, tôi nghĩ rằng ông sẽ thích nó.” Aviv lấy bình trà và rót ra tách trà cho Gankil.
Gankil không có tâm trạng để nếm thử vài món đơn giản của Giáo Đình chiêu đãi ông, lúc này, ông đang rất thấp thỏm lo âu về kế hoạch mà ông đang làm, nhưng với một phép lịch sự tối thiểu, Gankil vẫn đưa tách trà vào miệng và uống cạn.
“Loại trà này?!” Gankil lập tức trừng mắt, hiện lên vẻ không thể tin được, nước trà giống như cái tên của nó Lục Diệu Trà, nó có ba tầng thơm, ba tầng tươi mát, khi nước trà vào cuống họng rồi chảy vào sâu trong cơ thể, nó quét tan đi cái nóng, toàn thân Gankil run lên vì sung sướng, đặc biệt, Gankil còn cảm thấy năng lượng ẩn trong nước trà đang làm sức mạnh ông thong thả tăng lên.
“Tôi không nói sai chứ?” Aviv mỉm cười nói.
“Không sai một chút nào, loại trà này xứng đáng được đặt vào loại trên cả thượng hạng, không ngờ Giáo Đình lại lấy nó ra chiêu đãi khách.” Gankil cảm khái.
“Chúng tôi luôn tiếp đãi khách từ xa đến bằng loại trà này.” Aviv nói ra.
“Cảm ơn cô, tôi có thể hỏi rằng nguồn gốc của loại trà này đến từ đâu không? Ví dụ như nó là loại cây nào đó tiến hóa thành?” Gankil quên mất đi mục đích của chuyến đi này.
“Tôi không thể nói thưa ông, nó thuộc về bí mật của Giáo Đình, nhưng ông có thể mua nó từ Quân Đoàn Gaia với cái giá khá rẻ.” Aviv lắc đầu nói, nhưng gần như toàn bộ người ở Thập Linh Hỏa thành đều không có tâm trạng uống trà và loại trà này chưa phổ biến lắm.
Lục Diệu Trà là loại trà từ Tu Chân Giới, nó có cấp bậc hai trở lên, nó có nhiều công hiệu giúp thanh trừ khí nóng trong cơ thể, làm cơ thể khỏe khoắn hơn, và tác dụng chủ yếu là tăng tu vi.
“Tôi nhất định sẽ mua nó khi trở về.” Gankil gật đầu nói, cách ứng xử của Giáo Đình tốt hơn ông tưởng, dù ông là một người tiến hóa cấp ba, nhưng ông chưa thể sử dụng pháp thuật, hay nói đúng hơn là ông chỉ sử dụng pháp thuật cấp thấp, ở mức cấp một mà thôi, ông chưa nhận được công pháp cấp bậc cao hơn.
Vì vậy, sức chiến đấu của ông khá yếu so với người có cảnh giới Tam Dương sơ kỳ, và ông nghĩ rằng Giáo Đình không coi trọng một người như ông, bây giờ thì sự tiếp đãi cực kỳ chu đáo trước mắt đã xóa tan tất cả hoài nghi đó.
“Người của chúng tôi đã đến, tôi xin phép quay trở về làm việc của mình.” Aviv nhìn ra bên ngoài trong giây lát, sau đó cô thu hồi ánh mắt và bình tĩnh nói.
“Người của Giáo Đình tới rồi?” Gankil ngẩn người trong lúc Aviv rời khỏi đây. Rõ ràng, ông chẳng thấy một con ma nào xuất hiến ở căn phòng này chứ nói gì đến con người.
“Thật xin lỗi vì đã để cậu chờ lâu.”
Đột nhiên, một âm thanh vang ra giữa căn phòng, nó ngay sát bên cạnh Gankil và nó khiến ông phải giật nảy cả người lên, Gankil có vẻ sợ sệt vì tưởng ông vừa gặp ma, ông quay sang nhìn về phía cái ghế chủ tọa và thấy một người đang ngồi trên đó.
Người kia có ánh mắt cơ trí và khuôn mặt thành thục vì năm tháng, tuy nhiên Gankil vẫn cảm nhận được sức sống mãnh liệt tựa như một cơn núi lửa đang vào giai đoạn bạo phát từ người kia.
“Xin được giới thiệu, tôi là Thánh Sứ Mặc Hàn, người có đủ quyền lực để nói chuyện với cậu.” Mặc Hàn cười nhạt nói, ông chẳng để biểu hiện ngạc nhiên của Gankil vào trong lòng, phong độ và cái nhìn của Mặc Hàn đã trở nên cao hơn khi ông đạt đến cảnh giới Nửa Bước Tứ Dương kỳ.
“Tôi tên là Gankil, rất hân hạnh được gặp ông.” Gankil vội vàng giới thiệu, chỉ nhìn từ cách ứng xử đủ để biết Mặc Hàn là người có quyền lực và sức mạnh lớn.
“Hân hạnh được gặp cậu, Gankil.” Mặc Hàn gật đầu nhẹ.
“Tôi nghe nói, cậu đến đây vì muốn hợp tác với Giáo Đình phải không?”
Gankil gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, tôi đến từ một nơi cách đây không xa lắm, ở đó có hơn một ngàn người, tôi đến đây vì muốn giao dịch với Quang Minh Giáo Đình.”
“Tôi rất vui khi nghe đến một người lặn lội từ xa, vượt nhiều hiểm trở để tới giao dịch với chúng tôi như cậu, vì vậy, cậu hãy nói cho chúng tôi biết rằng cậu muốn giao dịch gì với Giáo Đình?” Mặc Hàn từ tốn nói.
Gankil hơi kinh ngạc, ông ta chưa bao giờ nghĩ mọi việc làm dễ dàng và trôi chảy đến thế, Giáo Đình không hề muốn làm khó ông, dù sao ông cũng đang ở một vị thế thấp hơn Giáo Đình, thậm chí Gankil còn đang cảm thấy khá áp lực khi nói chuyện với Mặc Hàn, dù Mặc Hàn thu lại tất cả khí thế của mình.
Một tổ chức khổng lồ có sức mạnh vượt trội, một vài người thần bí và mạnh mẽ, Gankil chẳng thể nào tìm ra một cách để ông có thể đứng ngang hàng với họ trong cuộc giao dịch.
Gankil bĩnh tĩnh lại, ông hít sâu một hơi rồi nhìn Mặc Hàn và nói ra: “Tôi muốn mua vũ khí, đan dược từ Giáo Đình với một số lượng khá lớn.”
“Chúng tôi có thể bán cho cậu những thứ đó.” Mặc Hàn gật đầu, chầm chậm nói.
“Vậy, mục đích thật sự của cậu khi đến đây là gì?” Mặc Hàn híp mắt lại hỏi.
Gankil cảm thấy áp lực từ ánh mắt như đang nhìn xuyên tất cả tâm trí của ông.
Gankil trả lời: “Tôi còn muốn mua quyển sách ghi lại cách sử dụng pháp thuật từ Giáo Đình.”
“Cậu có biết cậu đang nói gì không?” Mặc Hàn bình đạm hỏi.
“Tôi biết mình đang nói gì, nhưng thật sự chúng tôi cần quyển sách đó để có thêm sức mạnh sinh tồn.”
“Tôi có thể ra một cái giá rất lớn để đạt được nó và không để nó lọt vào tay bất cứ ai.”
“Thậm chí người có cơ hội tiếp xúc nó cũng sẽ bị giới hạn.”
“Cậu có thể đạt được nó rất dễ dàng, phải không?” Mặc Hàn nói ra.
“Những quyển sách Giáo Đình không hạn chế đem lại sức mạnh rất nhỏ, chúng tôi không cần chúng, chúng tôi cần sức mạnh cao hơn thế.” Gankil lắc đầu nói.
“Quyển sách cấp cao hơn là bí mật của Giáo Đình, cậu không thể nào trả nổi số tiền để có được nó.” Mặc Hàn lắc đầu nói.
“Tôi cam đoan rằng chỉ chúng tôi mới sử dụng nó, chúng tôi có hơn ba mươi người.” Gankil cắn răng nói.
“Không thể, Giáo Đình sẽ không bán chúng cho cậu.” Mặc Hàn vẫn lắc đầu, lời nói từ miệng của Gankil không có một nền tảng, nó chỉ là lời nói suông.
“Nhưng tôi biết có một cách làm cho cậu có được quyển sách đó.” Mặc Hàn nói tiếp khi Gankil đang muốn bỏ đi ý định mua.