Cậu thanh niên tên Ruth nhìn lấy toàn bộ từ đầu đến cuối, sau đó Ruth nói nhỏ:
“Mình vừa mới biết một số thông tin về nơi này, có vẻ Giáo Đình là một tổ chức tốt, không phải lũ ác ôn lấy danh nghĩa để làm việc xấu, mình nên lan truyền thông tin về đám người xấu tại dinh thự mới được, xem như là giúp mọi người bị giam cầm ở đó một chút sức lực đi.”
Ruth nói xong, cậu bước ra khỏi bóng râm rồi đi theo dòng người, cái bụng của cậu kêu lên ục ục khi nghĩ đến đám thịt nướng mà cậu vừa nhìn thấy tại quảng trường, tất cả đều miễn phí, Ruth có thể ăn thỏa thích đến khi no bụng mới thôi, đây là lần đầu tiên Ruth cảm thấy hạnh phúc trong sáu tháng qua.
Anne và Eira đi song song với nhau, hai cô gái đã bị thu hút về sự thần bí của Giáo Đình, càng tìm hiểu về họ, Anne và Eira càng khâm phục họ từ tận đáy lòng.
“Có lẽ họ thật sự có thể làm việc đó.” Anne lẩm bẩm.
“Việc gì vậy?” Eira hiếu kỳ.
“Cứu lấy thế giới này.” Anne trả lời với một đôi mắt hi vọng.
…
“Chúng ta cũng nên đi thôi.” Thanh Vũ nhìn mọi người còn ở lại rồi nói, Quân Đoàn Gaia đang có một tâm trạng kém, thông thường, họ sẽ dễ dàng che dấu nó để chiến đấu tiếp, nhưng bây giờ đã khác hẳn khi trước, Thanh Vũ phải tạo điều kiện cho họ một cách tốt nhất, cả về thể xác lẫn tinh thần.
Họ là đội quân mạnh nhất ở hiện tại của Giáo Đình, một Quân Đoàn mà Thanh Vũ đổ vào rất nhiều tâm huyết.
Ở quảng trường, một bữa tiệc lớn với hơn mười hai ngàn khách đã diễn ra trong bầu không khí vui tươi, Mặc Hàn thừa sức để điều khiển buổi tiệc đó, Thanh Vũ giao lại tất cả cho Mặc Hàn.
“Nghe nói các đầu bếp đã làm việc không biết mệt mỏi vì chế biến món ăn cho chúng ta, vì thế, chúng ta nên ăn thật nhiều để không phụ lòng họ.” Richard cười nói.
“Nhắc đến mới nhớ, cả ngày hôm nay tôi chưa ăn gì.” Dieter xoa xoa cái bụng rồi nói, tu sĩ không cần ăn uống và cũng không cảm thấy đói bụng, bổ sung đủ linh khí là được rồi, mọi người có thể bỏ ăn vài ngày là chuyện bình thường.
Có một khu vực được dọn sẵn dành riêng cho Quân Đoàn Gaia, vì thấu hiểu sự đau đớn của họ, Thanh Vũ đã chuẩn bị rất nhiều loại rượu, bia ngon, họ có thể ăn và uống thỏa thích phát tiết hết nỗi lòng của mình.
Một vài phút sau, khi tất cả thành viên đã tập hợp đầy đủ, có khoảng một trăm năm mươi cái bàn tròn, trên đó có đủ loại thức ăn tỏa hương thơm phức kích thích bao tử mọi người. Thanh Vũ đứng tại một vị trí đầu, chỉ có vài người đủ tư cách ngồi cùng bàn với hắn.
Richard, Rinka, Dieter, Derek, Lucas, Celena, Selina, thêm Thanh Vũ, tổng cộng có tám người. Thanh Vũ đứng lên, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Thanh Vũ nhàn nhạt nói:
“Các bạn đã làm rất tốt trong ngày hôm nay, mặc dù có một vài sự việc đau buồn, nhưng ta hi vọng, vào ngày mai, mọi người có thể tiếp tục làm tốt công việc của mình, còn bây giờ cứ thỏa thích làm những gì mà mình thích, không cần phải lo lắng về vấn đề an toàn, không cần phải nghĩ ngợi gì cả, chúng hãy cạn ly vì Nathan Phó Đoàn Trưởng, chúc cậu ta lên đường bình an vì cậu ấy đã chiến đấu rất tốt.”
“Cạn ly.” Mọi người giơ ly bia lên rồi uống ừng ực, sau đó buổi tiệc bắt đầu với không khí hơi căng cứng, rất nhanh, theo men say nồng thấm vào cơ thể, các thành viên bắt đầu bàn tán vừa uống vừa nói chuyện.
“Cậu biết không? Lần đầu tôi gặp Nathan Phó Đoàn Trưởng là khi tôi đang luyện tập cơ thể, anh Nathan đã mắng tôi một trận vì tôi tập sai hết tất cả, sau đó anh ấy lại hết lòng chỉ dạy cho tôi.”
“Uống tiếp nào, cạn ly vì anh Nathan, anh ấy đã làm rất tốt, tôi thật vinh hạnh khi quen biết anh ấy.”
“Haha, tôi còn nhớ lúc trước tôi đã bị Nathan Phó Đoàn Trưởng đánh một trận tơi bời vì trêu chọc một cô gái.”
“Cậu giống tôi đấy, tôi đã khiêu chiến Nathan Phó Đoàn Trưởng và kết quả là một con mắt của tôi đã sưng cả tuần.”
…
Thanh Vũ thưởng thức từng món ăn một cách ngon lành, hắn hơi ngạc nhiên vì có một số món ăn thuộc về Trái Đất, quê hương của hắn, làm Thanh Vũ gợi nhớ về những kỷ niệm còn thơ ấu, Thanh Vũ cười nhạt, trong số những món ăn kia, có một món ăn khiến Thanh Vũ phải chú ý, nó giúp tu vi của Thanh Vũ tăng cao, và chữa trị một số vết thương nhỏ còn chưa lành.
“Món cà ri này do ai nấu vậy?” Thanh Vũ hỏi mọi người đang ngồi ở đây, họ có vẻ hơi không chú ý vào thức ăn, chỉ có Selina, cô gái thuộc trinh sát đoàn đang chăm lo cho Celena. Celena là một bé gái, vơi đi nỗi buồn rất nhanh, Selina thì không bị ảnh hưởng gì.
“Hình như món ăn này do một đầu bếp tên Briona nấu.” Rinka trả lời, cô uống vào một ly rượu có màu đỏ nâu, cô làm sao có tâm trạng ăn uống chứ? Dù các món ăn có tác dụng lớn hơn bình thường nhiều lần, đám thành viên đã bị say kia đang nói chuyện, kể về những kỷ niệm làm cho Rinka không ngừng đau nhói, càng lúc cô uống càng nhiều, khuôn mặt ửng đỏ.
“Có lẽ tôi nên đi gặp đầu bếp tên Briona một lần.” Thanh Vũ cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, hắn chỉ là một người không phù hợp với hoàn cảnh nơi này, sự xuất hiện của Thanh Vũ làm mọi người không thả lỏng được.
“Tạm biệt Giáo Hoàng.” Đám người nói và muốn đứng lên để chào Thanh Vũ, Thanh Vũ đưa tay ngăn cản rồi nói: “Mọi người cứ tiếp tục đi.”
Nói xong, Thanh Vũ rời đi mà không làm các thành viên khác chú ý đến. Selina thấy vậy, cô dẫn Celena đi đến quảng trường để chơi đùa, để lại những người đầy rẫy tâm trạng, không có một thứ gì gò bó họ nữa, từng ly rượu vào cơ thể, theo đó là những lời kể trong ký ức, Quân Đoàn Gaia đã trải qua buổi tối, ngày mà họ lập ra một chiến tích vĩ đại như thế đấy.
"Tôi biết Nathan có một đứa em gái, mà cậu ấy lại không cứu được cô bé." Rinka cất tiếng nói, mọi người liền nghe theo. Các câu chuyện liên quan đến Nathan tại bữa tiệc ở đây lại có một sự hấp dẫn kỳ lạ, người người nâng ly đưa tiễn Nathan. Sau này, đó là cách mà các thành viên trong Quân Đoàn sử dụng để tiễn đưa các chiến hữu về cõi âm.
…
Một trăm lẻ tám thành viên dự bị đã ký kết Giấy Khế Ước, làm công nhân vệ sinh cho Thập Linh Hỏa thành, Thanh Vũ không xét xử đám người có mưu đồ gây rối với Thập Linh Hỏa thành trước mặt các cư dân.
Vì Thanh Vũ muốn thu phục những người này, dù sao họ chưa tạo ra tổn thất nghiêm trọng nào, cũng có thể họ bị lừa gạt bởi Siras. Nói tóm lại, Thanh Vũ sẽ hạn chế giết những người tiến hóa thức tỉnh năng lực vì năng lực kia như một loại thể chất, dù có tăng cảnh giới đi chăng nữa thì vẫn không mất lực chiến, họ vẫn có thể chiến đấu vượt cấp.
“Ngươi tên là Amoty?” Thanh Vũ hỏi Amoty, lúc này hắn đang bị khóa chặt bởi xích sắt, không thể di chuyển trong phạm vi lớn, đây là một cái ngục giam do Quân Đoàn tạo ra.
“Giáo… Giáo Hoàng.” Amoty giật mình khi nghe tiếng nói vang vào tai hắn. Amoty nhìn thấy Thanh Vũ đứng gần hắn.
“Ngươi muốn làm gì ta?” Amoty sợ sệt nói, hắn đã biết chênh lệch sức mạnh giữa hắn và Giáo Đình rồi, có cho Amoty một cái gan cọp thì hắn cũng không dám lại tấn công Giáo Đình.
“Siras vừa bị tử hình.” Thanh Vũ nhàn nhạt nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn Amoty, vậy càng khiến Amoty nhận thêm nhiều áp lực, mồ hôi xuất hiện trên trán.
“Siras chết rồi?” Amoty ngẩn ngơ, hắn biết Siras là một thành viên của Quân Đoàn Gaia, Siras còn đưa cho hắn nhiều tài nguyên, là người dẫn đầu trong việc kết nối và tạo ra một kế hoạch tấn công Giáo Đình. Ở trạng thái người sói xám, Siras có thể chiến đấu với Amoty mà không bại trận, nếu chiến đấu lâu dài, Siras sẽ chiến thắng hắn vì Siras có sức hồi phục kinh người.
“Ngươi nói với ta chuyện này là có ý gì?” Amoty không khỏi hỏi, nội tâm lo lắng, Giáo Đình có thể giết một người tiến hóa thức tỉnh năng lực như Siras mà không có ý định khống chế, đồng nghĩa với việc Amoty cũng có thể bị tử hình như Siras.
“Còn ngươi là Nolan?” Thanh Vũ dời ánh mắt về phía ngục giam bên cạnh, Nolan bị thương nặng, Quân Đoàn Trưởng Richard đã chữa trị sơ cho Nolan, để hắn không chết đi vì mất máu.
Nghe được âm thanh của Thanh Vũ, cả người Nolan rung lên, hắn đang giả ngủ, không muốn đối mặt với người thanh niên khủng bố này, một bàn tay kia quá rợn người, Nolan bị đánh tới ám ảnh luôn rồi.
“Đúng vậy, tôi tên là Nolan.” Nolan không dám nhìn Thanh Vũ, hắn run rẩy trả lời.
“Ngài là Giáo Hoàng phải không? Hai anh em chúng tôi bị Amoty mê hoặc, không thể khống chế thân thể, xin ngài hãy thả chúng tôi.” Ở một buồng giam kế bên, Fergal và Fergus đã tỉnh lại, Fergal là anh trai, hắn nhìn Thanh Vũ rồi nói.
“Ta tự có quyết định.” Thanh Vũ nhìn Fergal rồi nói.
“Amoty, ngươi có biết mình đã phạm phải tội gì không?” Thanh Vũ nhàn nhạt nói khi nhìn Amoty.
Amoty nuốt một ngụm nước bọt, không trả lời, cái sự tự tin khi có năng lực tiến hóa đã hoàn toàn biến mất, bây giờ hắn chỉ là một con mèo nhỏ giữa đám sư tử mà thôi.
“Tội của người là tấn công Thập Linh Hỏa thành, mưu đồ gây ra nguy hiểm đối với hơn mười hai ngàn người ở đây, nếu như xét xử trước mọi người, ngươi tất bị tử hình giống như Siras.” Thanh Vũ nói ra, từng bước, từng bước làm cho bọn họ sợ hãi.
“Tôi biết tội rồi, xin ngài hãy mở một tấm lòng tha cho tôi đi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài.” Amoty hoảng sợ nói, hắn chưa muốn chết, hắn còn có một tương lai tươi sáng.
“Nolan, ngươi cũng giống như hắn.” Thanh Vũ nhìn Nolan rồi nói.