“Đó là tán tu Trần Đình Hải, nghe nói ông ta đã luyện Băng Linh Tự Pháp đến cảnh giới đại thành!” Một tu sĩ lên tiếng nói ra.
“Băng Linh Tự Pháp, một loại tâm pháp hệ băng nổi tiếng trong hàng ngũ tu sĩ Chân Nhân?” Một người giật mình nói lớn.
“Đúng vậy, linh lực hệ băng cho phép Trần Đình Hải trở thành một người nổi bật trong cảnh giới Kết Đan trung kỳ!” Người kia nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Xem ra chúng ta không cần coi tiếp nữa rồi, tu sĩ Kết Đan sơ kỳ kia nhất định thua cuộc.” Một người cười nhẹ rồi quay mặt bỏ đi.
“Xem trò vui chút cũng hay, giờ chẳng có chuyện gì làm cả.” Nhiều người đứng lại quan sát vì hiếu kỳ Băng Linh Tự Pháp sẽ có uy lực thế nào.
Trần Đình Hải bước ra ngoài, đám người liền tản xa ra thành một vòng tròn lớn, để ra khoảng không dành cho trận chiến giữa Thanh Vũ cùng Trần Đình Hải.
“Tiền bối sẽ chiến thắng phải không?” Chu Tĩnh Nhi nắm chặt bàn tay lại với nhau, cô hỏi người đứng cạnh là Hứa Du Kỳ.
Hứa Du Kỳ gật đầu thật mạnh nói: “Đúng thế, tiền bối là người tốt, chắc chắn đánh bại kẻ xấu.”
Hai người đã dán cho Trần Đình Hải, Đặng Hoài, Diệp Hàn Thanh một cái nhãn mác “người xấu” vì dùng thế trấn áp hai người, còn Thanh Vũ đứng ra bảo vệ họ nên có nhãn “người tốt”.
Đám người tán tu đứng gần đó không khỏi im lặng, lúc đầu bọn họ còn coi trọng Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi vì tu luyện chưa lâu nhưng đạt cảnh giới Trúc Cơ kỳ, chứng tỏ sau lưng hai người kia không đơn giản, nào ngờ chỉ là hai người trẻ người non dạ, chưa biết sự tàn nhẫn của Tu Chân Giới.
“Tiểu bối, hôm nay ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng Băng Linh Tự Pháp thành danh của ta!” Trần Đình Hải quát lớn trong khi linh áp kéo lên cao, khiến cho không khí rung động, một cơn gió mạnh thổi ra từ vị trí đứng của hắn ta.
“Ngũ Tự, Đại Băng Chùy!” Trần Đình Hải không thèm nói nhiều lời nữa, ông ta kết ấn bằng hai tay, linh lực diễn hóa thành các ký tự màu xanh thẫm lạnh lẽo, chúng kết hợp với nhau tạo thành một vật có hình dạng như một cây chùy gai to hơn mười mét.
Vù!
Cây chùy gai vừa xuất hiện liền nhắm thẳng vào Thanh Vũ để mà đập tới, mọi người xung quanh liền lùi lại tránh xa chùy gai vì cảm nhận áp lực đáng sợ từ đòn tấn công này.
“Haha, tên đó quá bất ngờ nên không kịp đỡ đòn!” Trần Đình Hải cười to, tiếng cười vang dội như thể hắn ta đã chiến thắng vì nhìn thấy Thanh Vũ vẫn đứng trơ trơ nhìn băng chùy.
“Đúng là yếu kém.” Diệp Hàn Thanh lắc đầu nói ra.
“Không thể so với chúng ta được.” Đặng Hoài quả quyết, vẻ mặt khinh thường.
“A, tiền bối gặp nguy hiểm rồi!!” Hứa Du Kỳ hét lên, vẻ mặt lo lắng vì cậu ta cảm thấy nếu bản thân chịu một đòn kia liền ngã ra chết tại chỗ.
“Đây là đòn tấn công mạnh nhất của ngươi?” Đột nhiên, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ Thanh Vũ.
Tiếng cười của Trần Đình Hải liền im bặt đi, Đặng Hoài, Diệp Hàn Thanh mở to mắt với vẻ mặt sửng sốt, còn Hứa Du Kỳ và Chu Tĩnh Nhi thì ngạc nhiên đến ngây người.
“Cái này…” Khóe miệng của các tán tu hóng chuyện run rẩy dữ dội.
Tất cả ánh nhìn tập trung lại một điểm, đó là Thanh Vũ, hắn đang cầm một lá phù ẩn chứa năng lượng ngang với Kết Đan hậu kỳ, Kim Giác Phù!
Thanh Vũ điềm đạm đưa linh lực kích hoạt Kim Giác Phù, nó liền bốc cháy rồi biến thành một cái sừng dê cực lớn và đầu nhọn đến đáng kinh ngạc, sừng dê màu vàng vừa hiện ra thì nó liền bộc phát ra một luồng linh áp kinh khủng áp chế cả Trần Đình Hải rồi đâm thẳng đến băng chùy.
Ầm!
Kim Giác Phù dễ dàng xé nát băng chùy, thừa thế đâm tới vị trí Trần Đình Hải.
“Phù chú cấp ba thượng phẩm!!” Trần Đình Hải hoảng hồn lùi lại theo bản năng, nào ngờ Kim Giác Phù này có vẻ mạnh hơn bề ngoài nhiều lắm, cũng phải thôi, phù chu do chính tay tu sĩ Nguyên Anh Chân Quân luyện chế tất nhiên phải mạnh hơn phù chú thường thấy rồi.
Ầm!
Kim Giác Phù đập trúng vào vòng phòng vệ linh lực rồi xé toạc nó ra, đâm tới vùng ngực của Trần Đình Hải, đẩy bay hắn ta lên trời cao chừng mười mét mới rơi xuống, dáng vẻ chật vật, quần áo dính đầy bụi bẩn, còn khuôn mặt thì tái nhợt vì bị thương nhẹ.
“Ngươi, ngươi…” Trần Đình Hải tức giận muốn nổ phổi, cánh tay run run chỉ thẳng vào Thanh Vũ.
“Thế nào? Không cho phép dùng phù chú để chiến đấu à?” Thanh Vũ cười nhạt hỏi.
“Tiền bối thật oai phong!” Chu Tĩnh Nhi sáng mắt lên, vẻ mặt kính ngưỡng.
“Đúng đó, tôi muốn trở thành một tu sĩ giống tiền bối.” Hứa Du Kỳ phấn khích nói.
“Hai người này bị chạm dây thần kinh à?” Một ít tán tu nghe được liền đen mặt, so tài lẫn nhau lại sử dụng vật phẩm hỗ trợ, mà lại còn được người khác ca ngợi, cạn hết cả lời.
“Khốn kiếp, nhờ vào phù chú thì có bản lĩnh gì, có tư cách gì chỉ huy cả một nhóm chứ!” Trần Đình Hải cắn răng nói ra vì nhìn thấy Thanh Vũ lại lấy ra một Kim Giác Phù, bàn tay vuốt ve như đang đe dọa Trần Đình Hải.
“So tài là so thực lực chân chính chứ không phải dùng thủ đoạn hèn hạ!” Đặng Hoài trầm giọng nói giúp Trần Đình Hải.
“Ngươi nhờ vào vật phẩm hỗ trợ để chiến thắng thì có vẻ không thuyết phục lắm.” Diệp Hàn Thành lạnh nhạt nói ra.
Các tán tu đứng gần cũng gật đầu, có vẻ không phục cách đánh bại đối thủ của Thanh Vũ.
Thấy ba người vẫn chưa từ bỏ ý đồ, Ngọc Trang, Hắc TInh, Lâm Phong, Không Yên, Dương Khả, Tiêu Mị, Lý Duy Mạnh, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy, Hoa Linh, mọi người đều cảm thấy chán ghét ba tu sĩ Kết Đan trung kỳ này.
Còn Thanh Vũ vẫn nhẹ nhõm, cất tiếng nói ra: “Các ngươi cứ đề nghị sự công bằng với Xích Nghĩ Ma Tộc tại Xích Nghĩ Sâm Lâm, còn ta sẽ dùng Kim Giác Phù đánh lùi chúng.”
Trần Đình Hải, Diệp Hàn Thanh, Đặng Hoài nghe Thanh Vũ nói xong, bọn họ hiểu ra Thanh Vũ đang ám chỉ điều gì, trên chiến trường với Xích Nghĩ Ma Tộc, không có sự công bằng nào ngoại trừ sức mạnh tuyệt đối, Thanh Vũ đang giữ loại sức mạnh đó.
“Ta không tin rằng ngươi có thể sở hữu nhiều Kim Giác Phù hơn nữa!!” Trần Đình Hải không cam lòng, thua trước tu sĩ yếu hơn dưới nhiều ánh mắt khiến hắn cảm thấy nhục nhã, vì thế hắn vẫn muốn khiêu chiến tiếp.
“Thập Tự, Đại Băng Kích!!” Trần Đình Hải cao giọng quát, linh lực vù vù phóng lên không trung rồi tạo thành mười cây cột băng khổng lồ giáng xuống khu vực Thanh Vũ đang đứng.
Rõ ràng, Trần Đình Hải không để ý đến thỏa thuận trước đó, hắn đã thất bại sau một đòn pháp thuật của Thanh Vũ nhưng chưa chịu nhận thua.
“Ngươi rất ngoan cố, vì thế, ta sẽ cho ngươi một bài học.” Thanh Vũ thản nhiên nói ra, sau đó hắn kích hoạt hai lá Kim Giác Phù liên tiếp.
Ầm!
Một cái sừng dê khổng lồ đánh cho pháp thuật cột băng tan thành đá vụn, một sừng dê khác lao vùn vụt đến gần Trần Đình Hải rồi đâm trúng ngực của hắn ta.
Ầm!!
Trần Đình Hải bay hơn hai mươi mét rồi dừng lại, hơi thở suy yếu, linh lực rối loạn vì bị thương rất nặng, ít nhất phải sử dụng đan dược trị thương cấp ba trở lên mới hồi phục trong vòng một ngày.
“Còn hai người các ngươi thì sao?” Thanh Vũ mỉm cười nhìn Đặng Hoài, Diệp Hàn Thanh sau khi giải quyết Trần Đình Hải xong xuôi, tay hắn còn cầm ba lá Kim Giác Phù khiến hai người chùn bước, không dám tiếp tục khiêu chiến.
“Chúng tôi nhận thua.” Diệp Hàn Thanh nhàn nhạt nói ra, Đặng Hoài thì khó chịu, hai người vẫn chưa hoàn toàn chịu thua vì cảnh giới của họ vẫn hơn Thanh Vũ, Thanh Vũ chỉ đang nhờ vào sức mạnh đến từ bên ngoài mà thôi.
“Rất tốt, vậy thì ta sẽ là người dẫn dắt mọi người trong Diệt Kiến Hội.” Thanh Vũ cười nhạt nói ra.
“Trần Đình Hải tạm thời không thể tiếp tục tham gia nên hãy trở về nghỉ ngơi đi, ta cho ngươi thời gian một ngày để hồi phục!” Thanh Vũ lạnh nhạt nói với Trần Đình Hải.
Trần Đình Hải gượng người đứng lên, khuôn mặt suy yếu nhìn Thanh Vũ, hắn ta không làm chuyện ngu ngốc nữa rồi, nhận được mệnh lệnh từ Thanh Vũ, hắn ta liền quay đầu bỏ đi mà không nói một lời.
“Tu sĩ Kết Đan sơ kỳ kia chiến thắng?” Đám tán tu ngây người nói.
“Không ngờ kết quả lại như vậy.” Một người cười khổ.
“Haha, trên chiến trường, sống chết chỉ chênh lệch một cái chớp mắt, kẻ nào nhiều thủ đoạn hơn tất thắng!” Một tán tu cười khẩy.
“Tiền bối rất uy vũ!” Hứa Du Kỳ vui vẻ chạy đến gần Thanh Vũ.
“Tiền bối đã đánh bại kẻ xấu, tôi rất ngưỡng vọng tiền bối.” Chu Tĩnh Nhi xiết chặt nắm đấm nhỏ rồi nói.
“Ta mượn ngoại vật để chiến thắng, không xứng đáng được ca ngợi.” Thanh Vũ khẽ lắc đầu rồi nói.
“Được rồi, mọi người hãy giới thiệu bản thân đi.”
“Tôi, tôi là Hứa Du Kỳ…” Hứa Du Kỳ là người lên tiếng nói đầu tiên như thường lệ.
“Ta đã biết tên của cậu.” Thanh Vũ khoát tay ra hiệu cho Hứa Du Kỳ ngừng lại.
“Vâng!” Hứa Du Kỳ nghiêm giọng đáp.
“Tôi là Chu Tĩnh Nhi.” Chu Tĩnh Nhi giới thiệu hết sức ngắn gọn vì còn ngại ngùng.
Thanh Vũ cười khổ nhìn hai người trẻ tuổi vừa mới vào đời không lâu, còn mang theo một trái tim thuần túy với ước mơ trở thành anh hùng giúp đỡ người, cũng phải thôi, phần lớn người tu tiên đều có giấc mơ bay lượn giữa trời cao, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng khi thấm nhuần vào thế giới này càng lâu, giấc mơ kia sẽ càng chuyển hóa thành một trò cười.
Lần lượt, các tán tu giới thiệu bản thân với vẻ mặt lạnh nhạt, không coi trọng Thanh Vũ cho lắm, ngoại trừ các tán tu Trúc Cơ kỳ thì vẫn mang theo cảm xúc kính trọng Thanh Vũ, bọn họ còn phải nương nhờ vào Thanh Vũ bảo vệ.
“Nhiệm vụ của ngày hôm nay là hợp lực với nhóm số một trăm bốn mươi chín tiêu diệt Xích Nghĩ Ma Tộc tại vùng đất số bảy mươi hai trong Xích Nghĩ Sâm Lâm, thời gian còn lại là ba mươi phút cho đến khi nhiệm vụ bắt đầu, tất cả mọi người hãy tiến về khu rừng kia cùng ta.” Thanh Vũ nhìn vào tờ giấy ghi nhiệm vụ rồi nói ra.
Hàn Linh Tông, kết hợp Hợp Ma Tông, Đà La Môn cùng mấy trăm thế lực một sao tạo thành một tổ chức kín kẽ, nhiệm vụ được phát cho từng nhóm rất cụ thể, nếu có gì sai lệnh thì sẽ có phần nhiệm vụ mới thay thế, thay đổi sao cho phù hợp.
“Vâng!!” Hứa Du Kỳ, Chu Tĩnh Nhi thoải mái đáp lại vì sắp được đánh với hung thú tàn bạo để giúp đỡ nhân loại.
“Trước khi lên đường, ta cảnh báo mọi người rằng không được tách rời nhóm.” Thanh Vũ cứng rắn nói ra.
Hắn không muốn nhìn thấy cảnh cả nhóm chạy lung tung hết rồi bị bọn Xích Nghĩ Ma Tộc bỏ bụng mà Thanh Vũ lại không cứu kịp.
“Hãy giúp đỡ cho họ nếu họ gặp nguy hiểm.” Thanh Vũ lại tiếp tục căn dặn Ngọc Trang, Không Yên, Lâm Phong, Hắn Tinh, còn có cả Hoa Linh nữa.
Nói thêm ít điều luật của nhóm để giữ sự ổn định cần thiết và sự phân công việc làm cụ thể, Hắc Tinh, Lâm Phong, Không Yên xung phong lên đầu cùng các tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, trung kỳ, tu sĩ yếu hơn thì đánh phụ giúp ở cánh sau.
Quảng trường càng ít người dần đi vì nhiều nhóm đã lên đường, mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được điểm chiến công, đổi lấy đan dược, pháp bảo, nguyên liệu từ Hợp Ma Tông, Đà La Môn, Kỷ Hằng Vương Triều, Hoàng Cương Đao Tông, Yêu Nguyệt Tông, bọn họ đã cùng nhau lợi dụng tán tu làm một vũ khí chiến đấu giết ra một Trúc Cơ Cốc cho họ.
Phần thưởng kia đối với Thanh Vũ thì không đáng là gì, nhưng đối với tu sĩ tán tu thì lại là một món hời lớn, giúp họ tăng tiến tu vi nhanh hơn.
“Lên đường, lên đường, chúng ta cùng tiến bối đi đánh kiến lửa!!” Hừa Du Kỳ phấn khởi hô hào.
“Đánh kiến lửa!!” Chu Tĩnh Nhi cũng hô theo.
“Hai người này…” Ngọc Trang cười mỉm nói.
“Bọn họ vẫn còn giữ một trái tim ngây thơ.” Không Yên nhẹ nhàng nói ra.
Trước khi đến nơi này thì tán tu đã chuẩn bị kỹ càng cho trận chiến ác liệt, trang bị tận răng, pháp bảo, đan dược sung túc nên không mất thêm thời gian chuẩn bị làm gì, nhóm của Thanh Vũ lên đường rời khỏi Hàn Linh Thành, tiến thẳng về hướng đông, Xích Nghĩ Sâm Lâm nằm tại đó.
“Xích Nghĩ Sâm Lâm được bọn họ chia thành một trăm khu vực lớn nhỏ, khác nhau về mức độ nguy hiểm, chúng ta sắp tới khu vực nằm gần phía ngoài rừng nên khá an toàn.” Thanh Vũ nhẹ nhàng nói ra, giúp cho mọi người cảm thấy thoải mái.
Hắn chưa từng điều hành một nhóm nhỏ trên chiến trường, nên đây là kinh nghiệm quý giá, huống chi Trúc Cơ Cốc chưa mở ra, chưa tham gia đại hội thiên tài kiếm ít danh tiếng cho Quang Minh Giáo Đình nhờ Hắc Tinh để hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, Thanh Vũ không vội vàng trong khoảng thời gian này nên hắn quyết định học tập thêm nhiều kỹ năng sống mới.
Và nói đúng hơn, Thanh Vũ từng chỉ huy một nhóm tại Huyễn Linh Chiến Trường nhưng nơi nó là ảo ảnh không phải thực tại, khác hẳn với lúc này.
Không lâu sau, nhóm người tiến vào địa phận của Xích Nghĩ Ma Tộc, nơi trận chiến lớn vừa bắt đầu với những màn chia cắt bầy đàn, dẫn dụ bọn chúng ra khỏi Trúc Cơ Cốc từ các nhóm khác, tiếng động lớn cứ ầm vang ra liên tục không dứt, ánh lửa phóng thẳng lên trời cao làm nhiệt độ tăng cao, tu sĩ thì sử dụng pháp bảo hóa thành các tia sáng bay múa tấn công, hai bên đánh nhau rất căng thẳng.