Nghe nói, mặc dù công pháp tu luyện kia giúp đệ tử của Hợp Ma Tông tu luyện nhanh hơn người khác nhưng sức chiến đấu thì yếu hơn nhiều, thế nhưng Hợp Ma Tông vẫn là một thế lực mạnh mẽ, thậm chí người ta còn xếp Hợp Ma Tông đứng đầu của năm thế lực lớn khác.
Năm thế lực hai sao tham gia vào Trúc Cơ Cốc lần này bao gồm Kỷ Hằng Vương Triều, Yêu Nguyệt Tông, Đà La Môn, Hợp Ma Tông cùng Hoàng Cương Đao Tông.
Kỷ Hằng Vương Triều nổi tiếng với những lão quái vật tu luyện nhiều năm nhờ vào dòng máu đặc biệt của con dân Kỷ Hằng quốc, chỉ những người sở hữu dòng máu kia mới đủ tư cách tu luyện chuyên sâu hơn, tìm hiểu sự thâm ảo của Kỷ Hằng Đại Điển, giúp cho người tu luyện nó tăng cao tuổi thọ hơn các loại công pháp, sách tu luyện khác.
Yêu Nguyệt Tông nổi tiếng với Yêu Nguyệt Kiếm Pháp, nghe nói đó là một bản công pháp kỳ lạ chưa hoàn chỉnh, người sáng tạo Yêu Nguyệt Kiếm Pháp quan sát Mặt Trăng vào mỗi ngày âm khí lên cao, từ đó diễn hóa ra một loại kiếm pháp có uy lực mạnh mẽ.
Đà La Môn mạnh về trận pháp hợp kích, Hợp Ma Tông nổi danh về tốc độ tu luyện cùng sự ác độc chỉ thua kém lũ Tà Đồ, Hoàng Cương Đao Tông có một món bảo vật trấn tông gọi là Hoàng Cương Khí, nghe nói tổ sư sáng tạo ra tông môn của bọn họ thu thập được Hoàng Cương Khí từ một mỏ kim loại nằm sâu trong lòng đất.
Võ Gia Hiệp vừa nghe tin đến Cổ Điền Nguyên là đệ tử của Hợp Ma Tông, mặc dù chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng địa vị của Cổ Điền Nguyên vẫn cao hơn Võ Gia Hiệp nhiều, anh ta biết rõ hậu quả nếu chống lại Cổ Điền Nguyên.
Tuy nhiên, Võ Gia Hiệp làm sao bỏ mặc đứa con gái vào tay ma đầu được chứ?
“Giết!” Võ Gia Hiệp hét lớn một tiếng thật dài, vận dụng toàn bộ linh lực ở trong cơ thể để chiến đấu, một tay cầm chặt vũ khí là thanh kiếm đón đỡ Cổ Điền Nguyên.
“Không biết lượng sức mình!” Cổ Điền Nguyên cười lạnh một tiếng, sau đó hắn ngưng thần tập trung sử dụng phi kiếm chiến đấu với Võ Gia Hiệp.
Keng! Keng! Keng!
Võ Gia Hiệp chống trả quyết liệt, thanh kiếm ở trên tay anh ấy như một con rắn độc ranh mãnh, mỗi lần bị Cổ Điền Nguyên tấn công, Võ Gia Hiệp đều chống lại bằng lực lượng yếu hơn khiến Cổ Điền Nguyên càng lạnh lùng hơn.
“Xem ra cũng có một chút thực lực!” Cổ Điền Nguyên trầm giọng nói, sau đó hắn liền kết ấn quyết, miệng quát lớn.
“Hỏa Đạn!”
Vù! Một viên hỏa cầu tấn công đến Võ Gia Hiệp, anh ta vừa mới chống đỡ và phải chịu đựng sức mạnh phản lại vì thế không kịp tránh né, hỏa cầu đâm trúng vào ngực của Võ Gia Hiệp rồi nổ tung thành một đám lửa cháy rực.
“Cha!” Võ Gia Hân hoảng sợ thốt ra.
“Võ đại nhân!!” Những người đang quan sát đều hét lớn, vẻ mặt lo lắng, tái nhợt.
“Một tán tu mà thôi, có thể chống đỡ ta đến chừng này thì ngươi cũng nên cảm thấy tự hào.” Cổ Điền Nguyên vừa nhàn nhạt nói vừa cầm lấy thanh phi kiếm hệ hỏa vào tay, đệ tử của Hợp Ma Tông không những tu luyện công pháp song tu mà còn có nhiều loại công pháp, pháp thuật khác để học tập.
Cổ Điền Nguyên là đệ tử ngoại môn nổi trội, nghiêng về hệ hỏa nên hắn nhuần nhuyễn các pháp thuật hệ hỏa, uy lực của viên Hỏa Đạn kia đủ để đánh cho tu sĩ cùng cấp chật vật không thôi, huống chi Võ Gia Hiệp bất cẩn vì chú ý đến phi kiếm của Cổ Điền Nguyên dẫn đến sự thất bại cay đắng.
“Thế nào? Sợ hãi chưa?” Cổ Điền Nguyên cười nhạt nhìn Võ Gia Hiệp đang ôm ngực, một tia máu tươi tràn ra khóe miệng, còn vùng ngực thì bốc mùi khét, có vẻ như anh ta bị thương rất nặng, khí thế chập chờn không ngưng tụ như trước.
“Chết!” Võ Gia Hiệp cắn chặt răng rồi đứng thẳng người, anh ta trả lời Cổ Điền Nguyền bằng một tiếng thét ẩn chứa sát khí, hai mắt vằn vện tia máu, chẳng biết từ bao giờ, tay của Võ Gia Hiệp cầm lấy một lá phù rồi bóp nát nó.
Ầm!
Cổ Điền Nguyên cảm thấy nguy hiểm, sống lưng lạnh buốt khi Võ Gia Hiệp hành động một cách đột ngột như thế, bằng khả năng phản ứng cấp tốc, Cổ Điền Nguyên lấy ra một cái pháp bảo hình thiết thuẫn đang phát ra ánh sáng mờ nhạt, nó bảo vệ Cổ Điền Nguyên vào trong.
Cùng lúc đó, một cái sừng màu vàng to chừng hai mét đâm tới Cổ Điền Nguyên, nó mang theo sức mạnh khổng lồ ngang với tu sĩ nửa bước Kết Đan kỳ, lại còn có một sự sắc bén khó có thể tin được, nháy mắt liền đâm sầm vào cái thiết thuẫn.
Hai luồng sức mạnh một công, một phòng ngự va chạm với nhau tạo ra một cơn sóng xung kích đánh bật lớp đất đá, Cổ Điền Nguyên lùi lại ba bước, vẻ mặt âm trầm nhìn pháp bảo thiết thuẫn quý giá rạn nứt.
“Chết đi cho ta!” Cổ Điền Nguyên không thèm nói nhiều nữa, hắn đang giận dữ vì bị một kẻ tán tu đánh vỡ pháp bảo, hắn lập tức dùng toàn bộ linh lực dồn vào trong pháp bảo phi kiếm, thanh kiếm phát ra tiếng oanh minh rồi chém từ trên xuống, tạo ra một tia kiếm ảnh dài ba mét chém tới Võ Gia Hiệp.
“Võ đại nhân!” Một số người nhìn thấy cảnh này liền hoảng sợ.
“Không!” Võ Gia Hân khóc nức nở, đó là cha của cô, vì cô mà chiến đấu sống chết với Cổ Điền Nguyên, nội tâm của Võ Gia Hân rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Võ Gia Hiệp bị thương nặng, còn cố sức dùng phù chú làm ảnh hưởng đến thân thể và khiến linh lực loạn lên, ở tình cảnh này, ông làm sao sống sót trước một đòn pháp thuật đủ chém giết tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong của Cổ Điền Nguyên chứ?
“Chúng ta cùng lên bảo vệ Võ đại nhân!!” Một người gầm thét kích thích tinh thần đoàn kết của mọi người.
“Giết!!”
“Giết!” Mười mấy tu sĩ Luyện Khí kỳ cùng nhau tấn công về phía kiếm ảnh, bọn họ dùng hết cả pháp bảo nhỏ yếu hay các lá phù của Luyện Khí kỳ mà ngày thường bọn họ không nỡ sử dụng.
Mười mấy tia sáng ngăn chặn đường đi của kiếm ảnh nhưng bọn chúng quá yếu ớt, kiếm ảnh vừa đụng nhẹ thì bọn chúng liền vỡ nát thành các mảnh sáng rồi mờ nhạt dần.
“Không!!” Một vài người mất hết hi vọng khi nhìn thấy cảnh đó.
Võ Gia Hiệp liếc nhìn những người cố gắng hết sức với vẻ mặt cảm động, nhưng trong một cái chớp mắt sau, Võ Gia Hiệp đã bộc lộ ra một cảm giác quyết tử, ánh mắt căm giận nhìn vào Cổ Điền Nguyên nhưng đang muốn ăn tươi, nuốt sống tên đệ tử của Hợp Ma Tông vậy.
“Dù chết ta cũng phải làm cho ngươi mất nửa cái mạng!” Võ Gia Hiệp gầm lên một tiếng, ông thúc dục toàn bộ linh lực ở trong cơ thể, cả sức mạnh thể chất nữa, tay nắm lấy cán kiếm đến chảy máu tươi, rõ ràng Võ Gia Hiệp đang muốn liều mạng, thậm chí là tự bạo để giết chết Cổ Điền Nguyên.
Mắt thấy kiếm ảnh nguy hiểm bắn tới, Võ Gia Hiệp cầm lấy thanh phi kiếm rồi chém thẳng đến kiếm ảnh, trực tiếp chống lại nó.
Mọi người cũng đưa mắt, nín thở nhìn tình cảnh này, còn Cổ Điền Nguyên thì vẫn mỉm cười tự tin chắc thắng.
Đáng tiếc, mọi chuyện đã không diễn ra như mọi người tưởng tượng, bởi vì một cánh tay cứng cỏi và trầm trọng tựa như ngọn núi lớn đặt lên vai của Võ Gia Hiệp, theo đó là một giọng nói khiến người khác tin cậy.
“Đừng dại dột như vậy.”
“Để tôi lo kẻ đó giúp anh.”
“Cẩn thận…” Võ Gia Hiệp vừa định nhắc nhở người đứng cạnh anh ta, bởi vì kiếm ảnh làm Võ Gia Hiệp cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng, nhưng lời nói còn chưa dứt thì Võ Gia Hiệp đã trừng mắt lên nhìn.
Keng!
Âm thanh kim loại đinh tai đau đầu vang vọng ra, Võ Gia Hiệp và những người đang có mặt tại đây đều mở to mắt ra nhìn, một người thanh niên giúp đỡ Võ Gia Hiệp thoát khỏi cái chết bằng một ngón tay trỏ nhẹ nhàng chạm vào kiếm ảnh đáng sợ, và kiếm ảnh kia nổ tung và biến mất, chẳng thể nào gây ra thương hại gì cho người thanh niên trẻ tuổi ấy.
“Ngươi là ai?” Cổ Điền Nguyên kinh hãi nhìn người vừa mới xuất hiện một cách đột ngột, thậm chí Cổ Điền Nguyên còn không biết được người kia đứng ở gần Võ Gia Hiệp từ bao giờ nữa.
Một kẻ địch mà Cổ Điền Nguyên không thể đánh bại với thực lực hiện tại! Nội tâm của hắn liền bắt đầu suy nghĩ cách ứng phó.
“Tôi, tôi biết cậu!” Võ Gia Hiệp run giọng nhìn người thanh niên kia.
“Xin chào, xem ra anh đang gặp khó khăn lớn nhỉ.” Người thanh niên kia cười mỉm nói.
“Cậu là Lâm Phong, người ăn đậu hũ đường tại cửa hàng của Trần bà bà.” Võ Gia Hiệp nói với vẻ mặt khẳng định.
“Rất vui khi được quen biết anh, Võ Gia Hiệp.” Lâm Phong thản nhiên gật đầu, lúc Võ Gia Hiệp rời khỏi cửa hàng đậu hũ đường không lâu thì mọi người nhận thấy các linh áp đang giao nhau ở Võ Đường nên Lâm Phong đến đây để kiểm tra, việc tu sĩ chiến đấu giữa một ngôi làng của phàm nhân sẽ gây ra nhiều hậu quả khó kiểm soát.
Thanh Vũ, Ngọc Trang, hay những người của Giáo Đình tất nhiên phải có nghĩa vụ ngăn chặn một cuộc chiến ảnh hưởng đến người vô tội.
“Xin cậu hãy giúp tôi cứu Võ Gia Hân, tôi có thể trả bất cứ cái giá gì cho cậu nếu như cậu chịu giúp đỡ tôi.” Võ Gia Hiệp khẩn cầu, ánh mắt kiên định chứng minh anh ấy không nói dối Lâm Phong.
Chỉ dùng một ngón tay liền nhẹ nhõm phá vỡ pháp thuật của Cổ Điền Nguyên, Võ Gia Hiệp sẽ hối hận đến cuối cuộc đời nếu không vứt bỏ tôn nghiêm để cầu cứu Lâm Phong.
“Không cần anh phải trả công, tôi vẫn sẽ cứu cô gái kia khỏi Cổ Điền Nguyên.” Lâm Phong lắc đầu nhẹ trong khi nói.
“Tại sao cậu lại giúp tôi?” Võ Gia Hiệp ngẩn người ra hỏi, giúp người không cần báo đáp, ông chưa từng nhìn thấy tu sĩ nào lại hành động một cách vô cầu như thế cả.
“Cứu người vô tội là trách nhiệm của mỗi con người, cũng như anh giúp đỡ người dân nơi đây, tạo điều kiện cho họ sở hữu sức mạnh để tự vệ trước các loài hung thú khát máu, đó là một việc làm đáng trân trọng và phát huy.” Lâm Phong bình thản nói trong khi nhìn về Cổ Điền Nguyên, hắn ta đang lùi ra sau, khuôn mặt hiện lên vẻ cảnh giác.
“Còn một lý do nữa, bởi vì người tên Cổ Điền Nguyên trước mặt đã tạo ra nhiều sát nghiệp, hắn cần phải bị trừng trị thích đáng!” Lâm Phong lạnh lùng nói ra.
“Giúp người vô tội ư?” Võ Gia Hiệp lẩm bẩm, ánh mắt kính trọng hơn khi nhìn Lâm Phong. Một người hành động vì lẽ phải dễ dàng nhận được sự tôn trọng của người khác, tất nhiên không phải là bọn người ác ôn, xấu xa rồi.
Cổ Điền Nguyên sợ hãi vì Lâm Phong biểu hiện ra thực lực vượt quá giới hạn của hắn nhiều, nhưng mà vì là đệ tử đáng tự hào của Hợp Ma Tông, Cổ Điền Nguyên lạnh lùng nói:
“Ngươi là kẻ nào? Ngươi có biết việc chống lại đệ tử của Hợp Ma Tông có hậu quả gì không?”
“Hợp Ma Tông? Ta chưa bao giờ nghe cái tên xấu xí đó.” Lâm Phong trầm tư nói rồi lắc đầu.
“Nhưng mà dù cho có nghe nói thì ta vẫn làm như vậy.”
“Đáng tiếc, Giáo Hoàng không cho phép ta nói ra thân phận, vì vậy ta chỉ giới thiệu cho ngươi về cái tên của ta.”
“Nhớ cho kỹ, ta là Lâm Phong!” Lâm Phong lạnh giọng nói, ánh mắt sắc bén, linh lực sôi trào ở xung quanh cho thấy Lâm Phong chuẩn bị tấn công.
“Khốn kiếp, ta sẽ nhớ kỹ cái tên chết tiệt của ngươi!” Cổ Điền Nguyên cảm nhận được linh lực hùng hồn của Lâm Phong, hắn liền vội vàng bỏ lại Võ Gia Hân rồi đâm đầu thẳng về phía sau để bỏ chạy, mang theo một người thì tốc độ sẽ giảm đáng kể nên hắn rất quyết đoán.
Không những thế thôi đâu, Cổ Điền Nguyên còn nhanh nhẹn quăng thanh kiếm hệ hỏa về phía Lâm Phong.
“Bạo!” Cổ Điền Nguyên vừa chạy vội vừa gầm thét.
Ầm!
Thanh kiếm pháp bảo hệ hỏa dành cho tu sĩ Trúc Cơ đỉnh phong sử dụng đột nhiên nổ tung, nó bạo phát ra một mức năng lượng lớn ở gần Lâm Phong, nhằm ngăn chặn Lâm Phong đuổi theo, vụ nổ tung còn ảnh hưởng đến cả Võ Gia Hân cách đó không xa nữa.
Một kế hoạch chạy trốn thục mạng rất hiệu quả của Cổ Điền Nguyên!
Nhưng mọi thứ có vẻ không như Cổ Điền Nguyên suy đoán, Lâm Phong chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó cậu ấy đưa một bàn tay ra, cơn gió lớn nổi lên rồi bao phủ vụ nổ, hạn chế tầm sát thương của nó và dập tắt vụ nổ trong một giây mà thôi.
“Người làm việc xấu phải bị trừng trị!” Lâm Phong bình tĩnh nói, các ngọn gió vô hình tụ lại ở đầu ngón tay Lâm Phong, sau đó chúng liền biến thành một pháp thuật hệ phong có hình một ngón tay đâm thẳng về phía Cổ Điền Nguyên.
“A!!” Cổ Điền Nguyên hét thảm, bởi vì ngón tay gió kia vừa đâm thủng vùng bụng của hắn, tổn thương đến căn cơ, làm cho tu vi của Cổ Điền Nguyên giảm mạnh xuống còn Luyện Khí kỳ.
Hắn nghiến răng cố gắng bỏ chạy ra khỏi ngôi làng rồi đâm đầu vào một khu rừng sâu và biến mất.
“Không cần đuổi theo.” Lâm Phong nhìn Võ Gia Hiệp đang muốn truy đuổi và nhẹ giọng nói.
Võ Gia Hiệp nghe vậy, ông không cam lòng cho lắm nhưng vẫn làm theo ý của Lâm Phong, giết chết một đệ tử của thế lực hai sao là một tội lớn, Võ Gia Hiệp sẽ chết chắc nếu như làm vậy.
“Chúc mừng ký chủ kích hoạt nhiệm vụ mới: Cứu Giúp Người Tốt.” Thanh Vũ ngạc nhiên vì nghe giọng nói lạnh nhạt của Hệ Thống vào lúc Lâm Phong làm xong việc cứu giúp Võ Gia Hiệp.