Kiếm khí màu nâu nhạt trầm trọng phóng nhanh, Hắc Tinh đánh ra một quyền, mạnh bạo đánh cho kiếm khí vỡ vụn thành những mảnh linh lực tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
“Cái gì?!” Đoàn Tuấn Kiệt ngạc nhiên thốt ra.
“Hắc Tinh?!” Hàn Hạo Nguyên vừa mừng vừa nghi hoặc vì hắn không bao giờ nghĩ đến yêu tộc Hắc Tinh này lại đứng ra giúp đỡ hắn đỡ đòn.
Nếu bị tấn công trúng bởi kiếm khí kia, Hàn Hạo Nguyên chắc chắn sẽ bị đào thải khỏi cuộc đua lên đỉnh núi, không có cơ hội dòm ngó Trúc Cơ hoàn mỹ.
Đoàn Tuấn Kiệt dụng tâm hiểm ác, dùng lời lẽ cay độc kích thích sự tức giận của Hàn Hạo Nguyên, sau đó còn ra tay cắt đứt cơ duyên, diệt trừ một mối họa ở tương lai.
Tử Vi Cửu Kiếm nổi tiếng là sự thật!
Tuy nhiên, không phải Tử Vi Cửu Kiếm nào cũng tồn tại với thời gian, rất nhiều đệ tử của Tử Vi Kiếm Tông đang đưa mắt nhìn Tử Vi Cửu Kiếm, chờ đợi một ngày mà bọn họ có thể đoạt lấy được danh hiệu cao quý này, dương danh khắp Tử Vi Châu.
Tại thời điểm này, khi mưu kế của Đoàn Tuấn Kiệt thành công thì rất nhanh thôi, Hàn Hạo Nguyên sẽ bị đá khỏi Tử Vi Cửu Kiếm, không một ai đứng ra truy tố tội lỗi của Đoàn Tuấn Kiệt.
“Ngươi là kẻ nào?” Đoàn Tuấn Kiệt ngưng trọng hỏi. Có thể đỡ một đòn toàn lực của hắn mà không hề hấn gì, thực lực sâu không thể dò.
“Hắc Tinh, Thánh Sứ của Quang Minh Giáo Đình.” Hắc Tinh lên tiếng trả lời, hai con ngươi không ngừng dò xét Đoàn Tuấn Kiệt, hay nói đúng hơn là Hắc Tinh đang tính toán coi Đoàn Tuấn Kiệt có thể chịu bao nhiêu đấm.
“Chuyện giữa Tử Vi Cửu Kiếm, ngươi không có tư cách xen vào, tránh sang một bên, nếu không ta không ngại dùng máu của ngươi tế kiếm!” Đoàn Tuấn Kiệt trầm giọng đe dọa.
Bây giờ, hắn đã làm cho Hàn Hạo Nguyên thù hận, không thể không tiếp tục ra tay bóp chết mầm họa đang nảy nở, nếu không này sau hắn sẽ có thêm một kẻ thù đáng gờm.
“Haha, ta cứ thích xen vào thì sao nào? Tử Vi Cửu Kiếm, uy danh rất to, để xem Tam Kiếm như ngươi chịu được bao nhiêu quyền của ta!” Hắc Tinh cười lớn, sau đó trực tiếp xuất thủ, một quyền đấm ra ngoài.
Ầm!
Đoàn Tuấn Kiệt tức giận không thôi, hắn đưa thanh trọng kiếm to bản lên đỡ đòn, tuy nhiên, hắn bị sức mạnh của Hắc Tinh đẩy lùi ra đến tận mười mấy mét mới ngừng lại.
“Sức mạnh thân thể thật kinh người!” Đoàn Tuấn Kiệt bất ngờ nói ra, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị.
“Nếu ngươi đã cuồng vọng như vậy thì ta đành phải lấy đầu của ngươi trước khi đánh với tên Hắc Lôi Dạ Xoa kia.”
Đoàn Tuấn Kiệt vừa nói xong, bầu không khí gần hắn liền ngưng đọng lại, một cảm giác nặng nề như ngọn núi lan tỏa ra xung quanh.
Trọng Thổ Thiên Kiếm Thể được kích hoạt!
Đây là Thiên Thể!
Sức chiến đấu cực kỳ mạnh mẽ!
“Thập Sơn Trọng Trảm!” Đoàn Tuấn Kiệt quát to một tiếng, hai tay cầm chặt thanh trọng kiếm, tựa hồ ngay tại khoảnh khắc này, thanh trọng kiếm kia nặng bằng mười ngọn núi cao, trọng lượng giáng xuống, trấn áp một vùng đất lớn, làm mặt đất sụp xuống.
Vù!
Một kiếm chém xuống, kiếm khí trầm trọng hoành kích mà ra, xé nát mặt đất thành hai nửa, vết cắt sâu hoắm đến tận năm, sáu mét.
Thực lực cỡ này đã ngang với Kết Đan đỉnh phong!
Thảo nào Đoàn Tuấn Kiệt tự tin xem nhẹ Hàn Hạo Nguyên, thiên tư rất cao, vượt qua gần một cảnh giới lớn để chiến đấu.
Chỉ có thế lực ba sao, Tử Vi Kiếm Tông mới đủ khả năng thu nhận được loại thiên tài cỡ này.
“Ồ, cũng mạnh đấy!” Hắc Tinh cười lớn, đôi con ngươi màu đen đang chuyển thành màu hoàng kim cao quý, khí tức của cậu ta cũng lớn mạnh theo.
Hắc Tinh đã kích hoạt một phần sức mạnh trong huyết mạch Thánh Viên tộc.
Đề cao thực lực lên đến nửa bước Tứ Dương kỳ.
Hai con ngươi lóe lên tia sáng màu vàng chói lóa, Hắc Tinh tụ lực rồi đánh ra một quyền, ngay tại lúc này, một bóng mờ bao phủ thiên địa xuất hiện sau lưng Hắc Tinh, nhưng ngoại trừ Hắc Tinh ra thì không một ai có thể nhìn thấy bóng mờ kia.
Thánh Viên Thông Linh Quyền!
Oanh!
Hai nguồn sức mạnh đâm sầm vào nhau rồi nổ tung, bụi mù dày đặc che phủ tầm nhìn, chân núi rung động mạnh, một vùng đất bán kính chừng một trăm mét bị đánh tới nát vỡ theo hình mạng nhện.
Uy lực của hai đòn tấn công mạnh mẽ đáng kinh ngạc.
“Hử?” Hác Minh Vệ ngạc nhiên nhìn tới. Hắn cũng chẳng bao giờ nghĩ một con khỉ đen hôi hám lại là thiên tài không thua kém gì hắn ta.
“Là ta đã coi thường ngươi.”
“Oa!” Đoàn Tuấn Kiệt ôm ngực, máu tươi chảy ra từ khóe miệng, vẻ mặt chấn động nhìn Hắc Tinh đang đứng thẳng sống lưng ở cách đó không xa, so một chiêu, hắn đã bị thua trận.
“Tử Vi Tam Kiếm, cũng có chút thực lực đấy.” Hắc Tinh cười nhe răng nhìn Đoàn Tuấn Kiệt. Một đối thủ khá tốt, ép Hắc Tinh sử dụng đến sức mạnh ẩn trong dòng máu của bản thân.
Mặc dù Hắc Tinh chỉ vừa lấy ra một ít sức mạnh ẩn mà thôi, tuy vậy, điều đó coi như là một lời cảnh cáo dành cho Hắc Tinh, Tử Vi Tam Kiếm đã mạnh đến thế thì Tử Vi Nhị Kiếm, Tử Vi Nhất Kiếm còn mạnh đến mức độ nào nữa.
Nghịch trảm luôn cả Nguyên Anh Vương Giả luôn chăng?
“Ta thua!” Đoàn Tuấn Kiệt lau vệt máu đỏ tươi đi, hắn vừa ôm quyền vừa nói.
Chấp nhận sự thất bại một cách quyết đoán, không hề do dự nhận bản thân kém hơn một yêu tộc như Hắc Tinh.
Quả nhiên tâm tính của Tử Vi Tam Kiếm, Đoàn Tuấn Kiệt cũng cứng cỏi.
Không hổ danh là người đã ngộ ta Kiếm Tâm Thông Minh!
Hàn Hạo Nguyên chưa lĩnh ngộ Kiếm Tâm nên không thể phát huy sức mạnh một cách tốt nhất, cho nên hắn ta chẳng cách nào tiếp được một chiêu của Đoàn Tuấn Kiệt.
Cũng giống như lúc Hắc Tinh đùa giỡn với kiếm khí của Hàn Hạo Nguyên, dùng một ít sức mạnh là có thể chuyển hướng kiếm khí về phía khác.
“Ê, con dơi kia, đến lượt ngươi rồi đấy.” Hắc Tinh cười nhạt nhìn Hác Minh Vệ.
“Được!” Hác Minh Vệ trầm giọng trả lời, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh giá, đôi cánh rồng to lớn dữ tợn phe phẩy cực mạnh, thổi ra một luồng không khí mạnh bạo hất văng nhiều yêu tộc đang đứng gần hắn ta.
“Hác Minh Vệ ta sẽ đánh một trận với ngươi!”
Thoáng chốc, không khí căng thẳng cực độ, hai ánh mắt của Hắc Tinh và Hác Minh Vệ giao nhau giữa không trung, tạo nên một áp lực vô hình đè nén lên nội tâm của từng người.
Các yêu tộc vội vàng lui ra thật xa.
“Anh Hắc Tinh có thể chiến thắng Hác Minh Vệ kia không?” Đường Ngọc Lan Anh lo lắng hỏi Lâm Phong.
“Chắc chắn.” Lâm Phong nhẹ nhàng trả lời.
“Chỉ hi vọng là vậy.” Hàn Hạo Nguyên tiếp lời. Ánh nhìn của hắn về Hắc Tinh đã thay đổi, dường như tên yêu tộc này rất khác biệt, mới đầu còn giành lấy nhiều linh dược của hắn, đánh cho hắn một trận nhớ đời, sau đó lại ra tay giúp đỡ hắn đánh bại Đoàn Tuấn Kiệt.
Mọi chuyện xảy ra vượt ngoài tầm hiểu biết của Hàn Hạo Nguyên. Giữa yêu tộc và nhân tộc luôn có một bức tường ngăn cách nhất định, ấy thế mà, Hắc Tinh đối xử với Hàn Hạo Nguyên như một đồng tộc, không có sự ngăn cách kia.
Đoàn Tuấn Kiệt ăn vội một quả linh dược hồi phục vết thương, sau đó đứng cách xa nơi này, không định tham gia vào trận chiến, hắn cần phải sử dụng thời gian một cách hiệu quả, chuẩn bị tốt nhất cho trận chiến ở trên đỉnh núi.
May là Hắc Tinh không thừa thắng xông lên, đánh cho hắn bị trọng thương, nếu không thì tình cảnh sẽ rất khó khăn.
Hắc Tinh và Hác Minh Vệ đối mặt với nhau, cả hai đều chuẩn bị xuất thủ chiến đấu, và tất cả mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía họ.
“Giết!” Hác Minh Vệ gầm gừ, đôi cánh đập mạnh một cái, tia lửa điện màu đen phát ra âm thanh xẹt xẹt, hắn hóa thành một vệt sáng màu đen giết tới Hắc Tinh.
“Nhận lấy một đấm của ta!” Hắc Tinh hào hứng thét dài, một chân giẫm lên mặt đất, thân thể lao lên bầu trời.
Ngay tại giữa thời điểm này, một sơ hở nhỏ bé lộ ra, tùy theo đó, một vệt bóng đen lao vùn vụt xuyên qua không khí, nhắm thẳng vào Đường Ngọc Lan Anh.
Đường Ngọc Lan Anh vì đang xem trận chiến chuẩn bị nổ ra cho nên mất cảnh giác, bị một người đánh lén.
“Kẻ nào?” Hắc Tinh cảm thấy một luồng linh lực dao động, hai mắt lóe lên, trực tiếp truy tìm nguồn linh lực kia, bỏ qua Hác Minh Vệ, một nấm đấm thay đổi phương hướng, tấn công thẳng vào một vị trí gần Đường Ngọc Lan Anh.
Ầm!
Tiếng động rung chuyển cả một vùng trời, nắm đấm của Hắc Tinh đánh bay một tu sĩ đeo mặt nạ quỷ, làm cho thân thể của hắn ta in sâu lên chân núi.
Tuy nhiên, Đường Ngọc Lan Anh lại bị trúng một kiếm của tu sĩ mang mặt nạ, mũi kiếm chạm nhẹ vào phần cổ của cô ấy.
“Có kẻ đánh lén!” Lâm Phong, Mạc Ảnh Quân, Hàn Hạo Nguyên giật mình, ánh mắt tức giận nhìn về phía tu sĩ mang mặc nạ.
“Sát thủ của Hắc Sát Thiên Mạc! Tu vi, thiên phú này, Đường Ngọc Lan Anh đang bị Hồn Tai truy sát!” Hàn Hạo Nguyên phân tích vấn đề rất nhanh, hắn cao giọng nói ra để mọi người hiểu rõ tình hình.
“Lan Anh!!” Nhật Thy hoảng sợ kêu lên vì thấy Đường Ngọc Lan Anh đứng không vững, một giọt máu tươi chảy xuống từ vết thương đã biến thành máu đen đậm đặc, nó tỏa ra một tia độc khí đáng sợ làm tâm linh của Nhật Thy cảm thấy sợ hãi.
“Chết tiệt, đó là Hắc Sát Hồn Độc!” Hàn Hạo Nguyên lạnh lùng nói ra.
“Mau bắt lấy sát thủ kia, trên người hắn có thuốc giải!”
“Được!” Hắc Tinh liền quay đầu, bỏ qua sự tồn tại của Hác Minh Vệ và bầy yêu, cậu ta nhìn tới tên sát thủ Hồn Tai, tuy nhiên, hắn đã biến mất khỏi nơi đó, Hắc Tinh tìm kiếm xung quanh, dùng luôn cả thần thức nhưng vẫn không tìm thấy Hồn Tai.
“Khốn kiếp, hắn đã thoát rồi!” Lâm Phong trầm giọng nói ra.
“Mặc kệ hắn, hãy giải quyết độc của Đường Ngọc Lan Anh trước đã.” Hàn Hào Nguyên lên tiếng nhắc nhở.
Đường Ngọc Lan Anh đang được Lê Nhật Thy nâng đỡ, cô ta đã lâm vào hôn mê sâu, vẻ mặt đau đớn và đang tái dần đi, khí tức suy yếu một cách nhanh chóng.
“Có cách nào để giải được độc tính này không?” Hắc Tinh lên tiếng hỏi.
“Không! Ngoại trừ nhờ vào người sử dụng Hắc Sát Hồn Độc thì không còn cách nào khác, hãy ngăn cản độc tính đang phát tác trước đã!” Hàn Hạo Nguyên nói với vẻ mặt khó coi.
Mọi người nhanh chóng truyền linh lực vào để bảo vệ Đường Ngọc Lan Anh, cản trở độc tính đang hoành hành bên trong cơ thể của cô ta, độc tính rất bá đạo, nó đã xâm nhập vào linh hồn của cô ấy luôn rồi.
“Nếu cứ thế này thì một giờ sau cô ta sẽ chết.” Mạc Ảnh Quân trầm giọng nói ra.
“Để tôi đi truy bắt tên sát thủ kia!” Hắc Tinh lạnh lùng nói.
“Tôi cũng đi nữa.” Lâm Phong, Trịnh Quốc Tấn, Lê Nhật Thy đều tiếp lời.
“Bây giờ đã quá muộn rồi, tên sát thủ đã bỏ chạy khỏi đây, thời gian không đợi chúng ta nữa.” Hàn Hạo Nguyên lắc đầu nói ra.
“Không còn cách nào khác sao?” Nhật Thy lo lắng hỏi.
Đường Ngọc Lan Anh đi cùng cả nhóm trong mấy ngày, tình cảm đang dần tăng cao hơn, ai cũng xem cô ấy là bạn cả, bọn họ không thể bỏ mặc Đường Ngọc Lan Anh bị độc chết được.
“Có một cách!” Hàn Hạo Nguyên nhìn thấy nhiều ánh mắt mong đợi, hắn trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói.
“Giúp cô ấy đột phá Trúc Cơ hoàn mỹ! Khi đó, Đại Đạo Chi Khí sẽ giúp cô ta trừ khử hết Hắc Sát Hồn Độc ra khỏi cơ thể.”
“Trúc Cơ hoàn mỹ!” Mọi người kinh ngạc thành tiếng.
“Còn chần chờ gì nữa? Phải nhanh chóng đưa cô ấy lên đỉnh núi!” Hắc Tinh cao giọng nói.
“Đi thôi!” Lâm Phong gật đầu đồng ý.
“Nhưng chúng ta còn khó khăn cần phải vượt qua ở đó.” Hàn Hạo Nguyên đưa mắt nhìn về phía Hác Minh Vệ cùng nhóm yêu tộc đang đứng nhìn từ xa.
“Các ngươi xong chưa?” Hác Minh Vệ lạnh nhạt nói ra.
“Hãy để trận chiến giữa ta và tên Hắc Tinh bắt đầu đi!”
Vừa rồi, hắn đã chuẩn bị đầy đủ tinh thần chống lại Hắc Tinh, tuy nhiên, Hắc Tinh lại ưu tiên cứu người hơn đánh với hắn một trận, điều đó làm nội tâm hắn phẫn nộ.
Đối thủ đang khinh thường hắn!
Không thể tha thứ!
“Ngươi có thể tránh ra được không?” Bỗng nhiên, một bóng người đột ngột hiện ra ở trước mặt của Hác Minh Vệ, khoảng cách chưa đến nửa mét.
Hai mắt của Hác Minh Vệ mở to ra nhìn, đó là Hắc Tinh với một nét mặt lạnh lùng, đôi con ngươi màu hoàng kim cao quý, bộ lông màu trắng tinh khôi.
Khi đứng trước Hắc Tinh, Hác Minh Vệ cảm thấy bản thân quá nhỏ yếu, phảng phất như một hạt cát bụi đang ngẩng đầu ngước nhìn một bóng mờ đầu đội trời, chân đạp đất, khí thế này làm cho nội tâm của Hác Minh Vệ cảm thấy hoảng sợ.
“Ngươi…!” Hác Minh Vệ mở to miệng gào thét, âm thanh rít gào làm chấn động màng nhĩ của yêu tộc gần đó, hắn đưa một bàn tay chụp tới Hắc Tinh, không cam lòng đứng ở bên dưới bóng mờ của Hắc Tinh.
“Làm phiền ngươi tránh sang một bên.” Hắc Tinh lạnh nhạt nhìn xuống từ trên cao, linh áp bùng nổ phóng thẳng lên bầu trời, khiến cho gió nổi mây quần, cuồng phong hội tụ.
“Ta đang có chuyện gấp!”
Một nấm đấm màu trắng nhạt giáng xuống, phảng phất như trời đất đều đè tới, trấn áp Hác Minh Vệ.
Thánh Viên Thông Linh Quyền!
Một quyền đánh ra bằng sức mạnh chân chính của Hắc Tinh!
---
Bữa nay mệt mỏi, gần bệnh, ngồi viết mà cái đầu quay mòng mòng.