Bỗng dưng được cứu khỏi nguy hiểm, Dương Khả ngạc nhiên nhìn vào cô gái kia, tiếng nói không che dấu được sự khó tin:
“Tiêu Mị? Là cô đã cứu tôi ư?”
“Dương Khả, hãy lùi lại phía sau đi, để tôi tiếp chiến với bọn chúng!”
Người vừa giải nguy cho Dương Khả chính là Tiêu Mị, cô gái sở hữu thể chất Thiên Sinh Mị Thể, vốn dĩ cô đang luyện hóa bổn nguyên bên trong thành nhưng không hiểu sao Tiêu Mị lại hiện thân vào lúc nguy cấp.
Điều này chứng tỏ Tiêu Mị đã hoàn thành việc hấp thu bổn nguyên, thực lực tăng mạnh, bằng chứng là Mounir Maya bị đánh bại chỉ bằng một cú phất tay của Tiêu Mị.
Như thường lệ, Thiên Hoàng Tử Tinh Quy vẫn đứng trên bờ vai của Tiêu Mị, vẻ mặt cực kỳ đắc ý nhưng lại ẩn chứa sự rung động lớn.
“Mình đã sai lầm khi cho rằng Thiên Sinh Mị Thể của Tiêu Mị chỉ ảnh hưởng được các loại hung thú, thật sự thì nó còn mạnh mẽ hơn thế rất nhiều…”
“Vận luật… Thiên Sư?”
“Không thể tưởng tượng được, Thiên Sinh Mị Thể của Tiêu Mị cho phép cô ta tiếp xúc vận luật của Thiên Địa, từ đó lợi dụng ra sức mạnh khắp mọi nơi của đất trời để tấn công kẻ địch!”
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nghĩ thầm trong lòng, nội tâm nó cảm thấy vui vẻ vì bỗng dưng tìm thấy một thiên tài có thể trở thành Thiên Sư, tìm hiểu vận luật của đất trời, lợi dụng vận luật, điều khiển vận luật, một quần thể khủng bố, không ai dám chọc bọn họ.
Tiêu Mị có tư chất để trở thành Thiên Sư, không những vậy, Tiêu Mị còn là một thiên tài tuyệt thế về Thiên Sư, chỉ cảnh giới Ngũ Dương sơ kỳ đã nhìn thấy, chạm vào vận luật.
Cú vỗ tay nhẹ của Tiêu Mị kia đã chạm vào vận luật giữa trời đất, pháp tắc cấu thành thế giới, chúng đan xen lẫn nhau, hòa trộn vô số pháp tắc cấu thành thứ sức mạnh tối cao gọi là vận luật!
“Ộc! Ộc!” Mounir Maya đứng lên từ trong đống đất tuyết đổ nát, hắn vừa ho khan ra máu vừa ngẩng đầu nhìn vào Tiêu Mị, một cảm xúc sợ hãi chiếm lấy tâm hồn của hắn.
Bởi vì hơn ai hết, hắn hiểu rõ thứ sức mạnh khủng khiếp không thể phản kháng vừa đánh bại hắn vĩ đại cỡ nào, tựa hồ mọi thứ ở trước sức mạnh kia đều bé nhỏ không đáng kể.
Thậm chí cả khả năng biến bản thân thành máu, tránh né mọi đòn tấn công từ bên ngoài cũng không có tác dụng, hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, toàn thân vỡ nát, cốt cách rạn nứt, không còn sức lực để tiếp tục chiến đấu nữa.
“Cô gái này…” Souza Volterra nhíu mày trong khi quan sát Tiêu Mị, hắn ta nhận ra một sự uy hiếp chứng tỏ Tiêu Mị có khả năng đánh bại và giết chết hắn.
Chuyện này cực kỳ quan trọng, bởi vì từ trước đến giờ Souza Volterra chưa từng chạm trán với một tồn tại có khả năng giết chết hắn ta, bao gồm luôn cả mấy chục con Venger Thức Tỉnh bị hắn tiêu diệt.
“Thật kỳ lạ…!” Sau cùng, không tìm ra nguyên nhân gì, Souza thốt ra một câu.
Dương Khả vội vàng trở lại Tòa Thành Fluchter, cô đứng song song với Tiêu Mị rồi nhìn vào đám người Souza Volterra, một người mất sức chiến đấu, còn lại hai người.
“Các ngươi cùng lên đi!” Tiêu Mị thản nhiên nói, ở trong mắt cô, toàn bộ thế giới xung quanh trở nên sáng tỏ, không còn bí mật gì đáng nói, dường như Tiêu Mị chính là chủ nhân của khoảng trời này, không ai có thể tổn thương đến cô.
Đây là sức mạnh do Thiên Sinh Mị Thể, ảnh hưởng tới cả Thiên Địa mang tới cho Tiêu Mị.
Làm sao Tiêu Mị lại sợ hãi những kẻ địch ở đối diện chứ?
Huống chi bọn chúng còn định bắt giữ Dương Khả, không thể tha thứ cho bọn người xấu xa này!
“Số bốn mươi!” Souza Volterra không đáp lại Tiêu Mị, hắn ta cũng chẳng quan tâm thương thế của Mounir, hắn chỉ lạnh nhạt tiếng nói trong khi nghiêng đầu liếc nhìn cá thể nhân bản số bốn mươi.
Cá thể nhân bản số bốn mươi đáp lại mệnh lệnh từ Souza một cách nhanh chóng, hắn ta không quan tâm kẻ địch mạnh tới cỡ nào, chỉ cần một mệnh lệnh của Souza, hắn ta có thể hi sinh cả mạng sống.
Bằng một đôi mắt lạnh lẽo, số bốn mươi khóa chặt Tiêu Mị, hai con ngươi lóe lên tia sáng nguy hiểm.
“Xé Rách Linh Hồn!” Một luồng sức mạnh vô hình tản mát ra từ số bốn mươi, hắn ta có dị năng liên quan tới lĩnh vực linh hồn, một đòn tấn công không thể né tránh, sức mạnh của số bốn mươi thậm chí còn có phần nào đó lớn hơn Mounir Maya.
Vù vù!
Ngọn gió mạnh gào thét, nó mang theo nhiệt độ lạnh giá, cùng với đó đòn công kích linh hồn cực kỳ mãnh liệt đang ập tới, Tiêu Mị không vội vàng, cô bình tĩnh đưa một tay về phía trước rồi vỗ nhẹ vào hư không.
Ầm!!
Ngay lập tức, không có dự báo, không có gì hào nhoáng, chỉ là một sức mạnh vô hình khổng lồ phủ xuống từ trên cao, nhấn chìm đòn tấn công linh hồn, không những thế, nó còn đánh xuống thẳng vào số bốn mươi.
Ầm!!
Cả một khu vực rộng lớn sụp đổ, số bốn mươi đã hôn mê bất tỉnh bên trong cái hố sâu, toàn thân đầy máu tươi, trông rất thê thảm.
“Thật mạnh mẽ!” Mounir Maya mở to hai mắt ra nhìn, hắn ta tưởng rằng vì bị tấn công bất ngờ nên hắn mới bại trại, không ngờ, Tiêu Mị lại trực tiếp đánh cho cá thể số bốn mươi bất tỉnh, rõ ràng Tiêu Mị không cần tấn công đột ngột cũng dễ dàng phế bỏ Mounir.
Chiến lực giữa đôi bên vốn sàng sàng nhau, nhưng Tiêu Mị lại nghiền nát kẻ địch!
Dương Khả cảm thấy ngạc nhiên không thôi, cô nhìn đăm đăm vào Tiêu Mị để xem người này có thật sự là người mà Dương Khả quen biết hay không.
“Hoan hô!” Người dân bên dưới thành trì liền hét lên một cách vui sướng.
“Hoan hô!!”
Kẻ địch bị đánh bại, chỉ còn lại một tên, người dân tin rằng Tiêu Mị có thể giải quyết nốt luôn tên cuối cùng, cho nên đều chắc chắn phần thắng nghiêng về Tiêu Mị, Tòa Thành Fluchter sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.
“Ồ!” Souza Volterra khẽ kinh hô một tiếng.
“Rất mạnh đấy!” Sau đó hắn ta lại cười khẽ.
“Cô còn có thể sử dụng thứ sức mạnh khủng khiếp kia nữa không? Theo ta thấy, cô đã đến giới hạn!”
Tiếng nói nhàn nhạt phát ra từ Souza Volterra làm toàn trường yên tĩnh lại, đồng thời, một giọt máu đỏ tươi chảy xuống trên khóe miệng của Tiêu Mị.
Thiên Hoàng Tử Tinh Quy nhận thấy điều này, nó liền trầm giọng nhắc nhở:
“Tiêu Mị, cô vừa mới chạm vào lĩnh vực của vận luật, không thể lạm dụng, nếu không cơ thể cô sẽ không chịu đựng nổi áp lực từ vận luật!”
“Tiêu Mị, cô bị thương?” Dương Khả nói nói vẻ mặt lo lắng.
“Không đáng ngại.” Tiêu Mị khẽ nói, cô không ngờ Souza này lại phát hiện ra thương thế của chính cô.
Tiêu Mị đã cố gắng ẩn dấu vết thương do gây ra do sử dụng quá nhiều vận luật, đánh bại hai tu sĩ ngang Ngũ Dương trung kỳ cùng lúc là một chuyện không đơn giản như mọi người nhìn thấy.
“Dù bị thương nhưng ta vẫn có thể đánh bại ngươi!” Tiêu Mị nhàn nhạt nói ra.
“Thật sao?” Souza Volterra hờ hững nói.
“Có vẻ như các người rất khinh thường Souza Volterra ta nhỉ?”
Souza vừa nói vừa xiết chặt một bàn tay thành nắm đấm, tiếp theo, hắn đấm mạnh về phía trước, vào giữa không khí, nắm nấm tưởng chừng như nhẹ tênh kia lại tạo ra một luồng sóng xung kích cực kỳ mạnh mẽ làm thổi bật một lớp đất đá, khiến cho mặt đất run rẩy liên hồi.
“Nguy hiểm!” Dương Khả liền thốt ra thành tiếng.
Tiêu Mị nghiêm nghị nhìn vào Souza, cô cảm thấy người này ẩn dấu sức mạnh rất sâu, và cũng là người nguy hiểm nhất.
Đáp lại luồng sóng xung kích cuồng bạo từ Souza, Tiêu Mị lại tiếp tục chạm vào vận luật đang hiện diện xung quanh cô, vận luật chập chờn rồi bộc phát ra một cỗ năng lượng khủng bố chặn đứng đòn tấn công của Souza.
Ầm! Ầm!!
Những tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên liên hồi, Tòa Thành Fluchter bị rung chuyển mạnh, Tiêu Mị thành công chặn đứng Souza, nhưng vì vậy mà vết thương cô nhận phải cũng tăng lên đáng kể.
Máu tươi chảy dài xuống từ khóe miệng, khí tức suy yếu, Tiêu Mị gần như không còn bao nhiêu sức lực nữa.
“Thế nào?” Souza nhàn nhạt hỏi.
Một cú đấm nhẹ nhưng sức mạnh bùng nổ ra lại cực kỳ bá đạo, mãnh liệt, thậm chí có thể đánh bại luôn cả Mounir hay số bốn mươi.
Souza không có vẻ gì là mệt mỏi sau khi dùng sức mạnh lớn đến thế.
“Thêm lần nữa nhỉ?” Nhìn thấy Tiêu Mị không lên tiếng, Souza hời hợt nói ra.
Ngay sau đó, hắn ta lập tức tiếp tục tấn công, một quyền đập xuống, phá hủy hết thảy vật cản đường, cú đấm cực kỳ khủng bố như một quả đạn đạo siêu bom.
Ầm!
Lại một lần nữa, Tiêu Mị hóa giải đòn tấn công hủy diệt bằng sóng xung kích của Souza Volterra.
“Có cố gắng đấy!” Souza cười nhạt một tiếng.
“Tiếp tục nào!”
Ầm! Ầm!!
Souza bình tĩnh đánh ra từng cú đấm trời giáng, Tiêu Mị vẫn ngăn cản được nhưng qua mỗi lần chống đỡ, Tiêu Mị bị thương càng nặng nề, sắc mặt chuyển thành xanh xao.
“Tiêu Mị!” Dương Khả khẽ hô lên.
“Vượt quá giới hạn rồi nhỉ?” Souza Volterra cười khẽ một tiếng, đôi mắt của hắn dường như nhìn thấy hết mọi thứ Tiêu Mị đang che dấu, tình trạng của Tiêu Mị không ổn chút nào.
“Em ấy không thể tiếp tục, nhưng ta có thể!” Đột nhiên, một giọng nói của phái nữ vang lên giữa không gian, không ai nhận ra tiếng nói phát ra từ hướng nào.
Đúng lúc này, lại một cô gái trẻ nữa hiện thân, đó chính là Ngọc Trang với đôi cánh màu đỏ pha lẫn một chút ánh kim.