“Nhưng bằng cách nào a?” Tiểu Hắc gãi đầu, tinh thần vui sướng bỗng chốc suy sụp, làm cho huyết mạch phản tổ, nói thì dễ, nhưng làm thì khó vô cùng, coi như Tiểu Hắc biết Thanh Vũ thần kỳ, nhưng Tiểu Hắc vẫn chưa thật sự tin chắc vào Thanh Vũ.
“Rất dễ, ta đưa ngươi máu của Thánh Viên, ngươi hấp thụ chúng.” Thanh Vũ cười nhạt nói.
“Máu của Thánh Viên tộc?” Tiểu Hắc mở to hai mắt, cách này rất tốt, luyện hóa máu của Thánh Viên, kích hoạt dòng máu ẩn trong người Tiểu Hắc, tỷ lệ thành công khá lớn.
TIểu Hắc chỉ thức tỉnh một phần mười dòng máu của Thánh Viên tộc, sức chiến đấu vượt hai cấp độ, khi sử dụng huyết mạch, Tiểu Hắc có thể đánh ngang tay với tu sĩ cảnh giới Tam Dương trung kỳ.
Vậy nếu Tiểu Hắc trở thành Thánh Viên tộc, Tiểu Hắc sẽ mạnh đến mức độ nào? Không chỉ mình Tiểu Hắc chờ mong, mà còn có Thanh Vũ.
Hệ Thống sẽ thu thập tất cả vật phẩm mà Thanh Vũ, cường giả Giáo Đình nhìn thấy, mở bán trong Cửa Hàng, và giới hạn một số điều kiện nhất định, chỉ đủ quyền hạn mới mua được. Như các Tín Đồ thì đừng mong mua được các vật phẩm như đan phương, sách luyện khí. Tiểu Hắc không nhìn thấy một vật phẩm liên quan đến Thánh Viên tộc ở trong Cửa Hàng là chuyện hiển nhiên.
Thanh Vũ thì nhìn thấy nó từ rất lâu rồi, nhưng hắn không có đủ điều kiện mua sắm, cũng như vật phẩm đó không mang lại quá nhiều tác dụng đến Thanh Vũ hay những người khác, nó chỉ thuộc về Hắc Viên tộc.
“Máu của Thánh Viên tộc, một loại chủng tộc cổ xưa được người truyền rằng có thể hoành kích cả Long tộc, sức lực khủng bố, cùng với sự cuồng nộ, Thánh Viên tộc đủ tư cách xếp hàng vào các chủng tộc mạnh nhất trên Tu Chân Giới.” Thanh Vũ chậm rãi đọc mấy dòng giới thiệu của Hệ Thống về một loại máu Thánh Viên.
Tiểu Hắc có dòng máu Thánh Viên, nên Thanh Vũ dễ dàng mua máu Thánh Viên tộc. Nói đi nói lại, cũng nhờ hết vào Tiểu Hắc, công lao của Tiểu Hắc rất lớn.
“Một giọt máu của Thánh Viên tộc lúc trưởng thành có giá là mười ngàn điểm tín ngưỡng cố định.” Thanh Vũ trầm ngâm, Giáo Đình có hơn tám trăm ngàn Tín Đồ trở lên, tương đương với tám trăm ngàn điểm tín ngưỡng cố định. Thanh Vũ chưa sử dụng một điểm nào, có lẽ đây là lúc tiêu xài rồi.
“Giọt máu này là tinh huyết của Thánh Viên.” Thanh Vũ giật mình khi đọc vài dòng giới thiệu tiếp theo, một giọt tinh huyết, mười ngàn điểm. Thanh Vũ đang suy nghĩ có nên nuôi một bầy Thánh Viên rồi lấy máu bán lại cho Hệ Thống không?
Thanh Vũ lập tức lắc đầu, cái tên Hệ Thống keo kiệt kia chắc chắn không bao giờ muốn chịu thiệt!
“Mua một giọt thử nghiệm trước đã.” Thanh Vũ nghĩ thầm trong vài giây mới quyết định, tiện tay mua một giọt máu, Thanh Vũ nhận được một cái bình thủy tinh nhỏ.
“Đó là…!” Tiểu Hắc bỗng nhiên cảm nhận thấy gì, hai mắt nó trừng lớn nhìn tới bình thủy tinh trên tay Thanh Vũ, giọt máu màu hoàng kim lơ lửng trong cái bình, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ ẩn chứa năng lượng khổng lồ.
Toàn thân Tiểu Hắc sôi trào lên, hay nói đúng hơn là toàn bộ cơ thể Tiểu Hắn phát ra cảm giác khao khát về giọt máu hoàng kim kia.
“Nó là máu của Thánh Viên tộc.” Thanh Vũ nhẹ nhàng gật đầu trước ánh mắt ngây dại của Tiểu Hắc.
Nếu người cầm bình thủy tinh không phải là Thanh Vũ thì Tiểu Hắc đã xông lên cướp đoạt rồi, vật đó quá quan trọng đối với Hắc VIên tộc. Tiểu Hắc phải đấu tranh lắm mới áp chế dục vọng của cơ thể.
“Nhận lấy đi, nó thuộc về ngươi.” Thanh Vũ cười nhạt đưa bình thủy tinh cho Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc chậm rãi đưa hai tay lên, thái độ cung kính và cẩn thận rất nhiều, giống như chỉ cần dùng lực mạnh là giọt máu sẽ tan vỡ thành không khí vậy.
“Vật này quá quý trọng.” Tiểu Hắc nuốt một ngụm nước bọt, giọng nói hơi run rẩy.
“Tạm thời ta đưa ngươi một giọt, hãy thử luyện hóa nó và báo cáo kết quả cho ta.” Thanh Vũ nói khẽ, nét mặt hứng thú nhìn vào Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ngưng trọng gật đầu thật mạnh, sau đó Tiểu Hắn ngồi xuống đất, dùng linh lực nâng giọt máu hoàng kim ra khỏi bình thủy tinh, sau đó Tiểu Hắc há miệng rồi nuốt giọt máu, hai mắt nhắm chặt lại, toàn bộ tinh thần dồn vào bên trong cơ thể, bắt đầu luyện hóa.
“Để xem, ngươi đem lại cho ta niềm vui hay là sự thất vọng?” Thanh Vũ bình tĩnh nói nhỏ, linh lực tràn ra khỏi cơ thể biến thành một vòng phòng hộ bảo vệ Tiểu Hắc vào trong. Tự bản thân Thanh Vũ đứng chờ đợi và bảo vệ Tiểu Hắc.
“Sức mạnh của tổ tiên!” Tiểu Hắc cảm nhận tinh tế giọt máu hoàng kim, linh lực chậm rãi xuyên thấu vào giọt máu rồi hấp thụ, từng tia một, giọt máu dần dần biến thành một phần của Tiểu Hắc. Khoảng mười phút sau, giọt máu hòa tan vào mỗi một tế bào, TIểu Hắc cảm thấy sức mạnh của bản thân tăng lên rất cao.
Tiểu Hắc còn phảng phất cảm thấy một quyền của hắn ở lúc này có thể đánh bại cả Lâm Phong!
“Tổ tiên quá vĩ đại.” Tiểu Hắc âm thầm chấn kinh. Nhưng ngay lúc Tiểu Hắc buông lỏng một hơi, tinh thần hắn lập tức hoảng hốt rồi mờ nhạt dần, hình ảnh bị lu mờ rồi xoay vòng, từng hình ảnh bay qua khỏi tinh thần Tiểu Hắc cực kỳ nhanh.
Vài giây sau, Tiểu Hắc mới ổn định hơn, hắn ngạc nhiên nhìn xung quanh và thấy bản thân hắn đứng trong một cánh rừng, các cây gỗ cao to khủng khiếp như chúng xuyên thủng cả bầu trời, dây leo thô to chạy khắp cánh rừng, nó mang đến một cảm giác như cánh rừng thời mang hoang, khí tức vĩ ngạn cùng sát phạt tràn ngập trong không gian.
“Đây là hình ảnh trong máu của tổ tiên?” Tiểu Hắc rung động nói, nó lập tức phi thân lên một cái cây to rồi trèo lên ngọn cây, cánh rừng màu xanh lục đầy sinh cơ đập vào mắt Tiểu Hắc.
Ầm!
Đột nhiên, một âm thanh nổ tung vang ra ở đằng chân trời, TIểu Hắc liền quay đầu nhìn về phía đó, và rồi Tiểu Hắc không khỏi há miệng thật to, hai con ngươi hiện lên vẻ kinh hãi, hoảng sợ.
Ầm! Lại một âm thanh vang lên, bóng đen kéo tới bao phủ Tiểu Hắc vào trong.
Ầm!
Bàn tay che trời đập xuống, cánh rừng tan vỡ thành hàng trăm ngàn mảnh, mặt đất nứt ra các khe hở sâu thẳm, tựa hồ khi đứng trước bàn tay khổng lồ không cách nào hình dung kia, vạn vật đều thấp kém, che dấu chính mình, không dám phản kháng một chút nào.
“Tổ tiên!” Tiểu Hắc chỉ kịp thốt ra một tiếng nói, và rồi hắn cũng bị nghiền nát cùng khu rừng, đôi mắt Tiểu Hắc phản chiếu một hình ảnh choáng ngợp, đó là một Thánh Viên có bộ lông màu trắng thánh khiết, đôi mắt màu hoàng kim sắc bén đang bước đi, tất cả mọi thứ trên đường đều bị hủy diệt!
“Tiểu Hắc, ngươi bị sao vậy?” Thanh Vũ nhíu mày, Tiểu Hắc vừa tỉnh dậy thì đã nói mớ, khuôn mặt thẫn thờ, dại ra.
Nghe giọng nói của Thanh Vũ vang vào tai, Tiểu Hắc mới thở dài một hơi, nhưng lòng thì vẫn hồi họp cùng sùng bái Thánh Viên tộc, hắn không ngờ đến Thánh Viên tộc lại cường đại theo kiểu bá đạo như thế!
Thánh Viên vi hành, thiên địa tất tĩnh lặng!
“Tôi không sao.” Tiểu Hắc đáp lại Thanh Vũ, hắn vội vàng kiểm tra cơ thể và phát hiện dòng máu Thánh Viên tăng lên, khoảng chừng hai phần mười.
“Thưa Giáo Hoàng, sau khi hấp thụ một giọt máu của Thánh Viên tộc, huyết mạch của tôi tăng lên một phần mười.” Tiểu Hắc vui sướng nói với Thanh Vũ, âm thanh cung kính, hắn biết để được như thế này thì không thể thiếu Thanh Vũ, người ban cho hắn rất nhiều thứ.
“Tốt lắm.” Thanh Vũ cười gật đầu.
“Một giọt máu tăng lên một phần mười, không uổng phí mười ngàn điểm tín ngưỡng cố định của mình.” Thanh Vũ nói thầm, hắn lại tiếp tục mua thêm bốn giọt máu của Thánh Viên rồi đưa cho Tiểu Hắc.
“Hấp thụ tất cả chúng đi.” Thanh Vũ phất tay lên, ra lệnh, tư thế y hệt một người có nhiều tiền đến mức xài không hết.
“Cái này, nó quá quý trọng.” Tiểu Hắc gãi đầu nhìn bốn bình thủy tinh lơ lửng trước mắt, nước miệng chảy ra khóe miệng, nhưng Tiểu Hắc vẫn chần chờ nhìn Thanh Vũ.
“Không sao, ta coi trọng Hắc Viên tộc cùng ngươi!” Thanh Vũ vỗ vào vai Tiểu Hắc một cái, nụ cười của sự tin tưởng phủ đầy đôi mắt của Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc khom người nói: “Tôi sẽ không bao giờ làm ngài thất vọng.”
Vừa nói xong, Tiểu Hắc lấy bốn bình ngọc rồi bắt đầu hấp thụ, luyện hóa dòng máu của Thánh Viên, tâm trạng cực kỳ vui sướng.
Răng rắc!
Tiếng xương cốt vỡ vụn, Tiểu Hắc sững người nhìn khung cảnh ở trước mặt hắn, bầu trời bị nhuộm thành màu đen bởi mây và lôi điện màu bạc, một Thánh Viên khổng lồ đang chiến đấu với một sinh vật có hình dạng như loài chó, bộ lông đen có các tia điện lập lòe.
Chính con chó đen này đã tạo ra khung cảnh hủy diệt giống như tận thế, hàng trăm tia sét đánh xuống giống như thác nước trúng vào con khỉ màu trắng, còn Thánh Viên thì tạo ra âm thanh đau đớn kia, con chó đen bị Thánh Viên nắm lấy cả người rồi xé thành hai nửa, bỏ qua cả các tia sét, mặc cho chúng đánh lên người mình, máu tươi mang theo năng lượng khủng bố rơi xuống mặt đất rồi nổ tung.
”Hắc Lôi Thiên U Cẩu!” Tiểu Hắc lẩm bẩm, cái tên thuộc về chủng tộc của con chó đen, nó bị Thánh Viên tộc đánh bại. Hình ảnh trong giọt máu thứ hai tới đây là kết thúc.
Tiểu Hắc bỏ ra vài phút để tinh thần bình thường trở lại rồi mới luyện hóa tiếp giọt máu thứ ba, từng hình ảnh ẩn trong giọt máu xuất hiện trong đầu của Tiểu Hắc, ngoài các cảnh tượng chiến đấu kinh thiên động địa kia, Tiểu Hắc còn học được các thần thông ẩn trong huyết mạch của Thánh Viên.
“Thánh Viên Thông Linh Quyền!”
“Thánh Viên Liệt Thiên Hống!”
“Thánh Viên Phá Tinh Quang!”
“Thánh Viên Đại Nộ Chưởng!”
“Thánh Viên Thái Dương Thể!”
Năm giọt máu, năm loại thần thông mạnh nhất của Thánh Viên tộc, mỗi một thần thông được tạo ra đều dành cho mục đích tiêu diệt kẻ địch, thể hiện sự bá đạo cùng cuồng nộ của Thánh Viên tộc, một chủng tộc sinh ra để chiến đấu, kẻ địch khiếp hãi trước cách chiến đấu hung tàn đó.
Đáng tiếc, các hình ảnh kia không sâu đậm lắm, Tiểu Hắc chỉ học được một thần thông là Thánh Viên Thông Linh Quyền, một loại quyền của Thánh Viên tộc, sức mạnh bộc phát rất kinh khủng.
Tiểu Hắc nhìn xong tất cả đoạn ngắn trong các giọt máu, hắn tưởng chừng mình sẽ rời khỏi, trở lại hiện thực, nào ngờ tinh thần Tiểu Hắc lại mơ hồ, một khung cảnh trên vùng đất sa mạc màu vàng xuất hiện.
“Thánh Viên tộc, không dung kẻ yếu, không chứa kẻ nhu nhược, chỉ có chiến binh mới xứng đáng nhận được Thánh Viên tộc tán đồng, kẻ ngoại lai kia, hãy chứng minh cho ta thấy ngươi xứng đáng nhận được dòng máu của Thánh Viên tộc đi!”
Giọng nói trầm trọng vang lên, Tiểu Hắc đứng người vì kinh ngạc, nơi trước mặt Tiểu Hắc, một Thánh Viên cao khoảng ba mét đang nói chuyện với hắn, nét mặt bình thản không có gợn sóng gì, nhưng lời nói thì lại cứng rắn, ẩn chứa một quy tắc nào đó của Thánh Viên tộc, không thể bị xóa bỏ.
Thánh Viên kia đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, đôi mắt lạnh lùng nhìn tới Tiểu Hắc. Tiểu Hắc cảm nhận rõ ràng cái áp lực nặng nề phát ra từ tên Thánh Viên đó.
“Chiến đấu sao?” Tiểu Hắc thở ra một hơi, miệng nhếch lên cười, chiến đấu, Tiểu Hắc đã làm như vậy liên tục trong suốt mấy tháng trời, không chiến với Lâm Phong, thì chiến với các Tộc Trưởng khác, bây giờ, Tiểu Hắc làm sao lại sợ hãi?