Những dãy đường phố rộng rãi sạch trắng bóng, không khí vẫn ở mức bình thường, cản giác ôn hòa và dịu nhẹ khiến con người cảm thấy thoải mái, hầu như thời tiết khắc nghiệt của mùa đông kéo dài chưa từng ảnh hưởng đến Thập Linh Hỏa thành và con người đang sống ở đây.
Giống như là hai thế giới, một thế giới đầy rẫy sự đau đớn và một thế giới đàng đắm chìm trong cơn say nắng của mùa xuân tuyệt đẹp, không một ai đang sống trên Hành Tinh Gaia này mà không muốn sinh sống ở một nơi yên bình như thế.
Thập Linh Hỏa thành, một trong những thành phố lớn cấu thành hệ thống phòng thủ của con người chống lại quái vật với sự kết nối của hơn năm mươi thành trì khác nhau, chúng được liên kết bởi một con đường thần tốc đang được xây dựng bởi sự chỉ đạo của Quang Minh Giáo Đình, đứng đầu là Nguyễn Thanh và Quân Đoàn Trưởng Richard.
Nó chính là niềm tự hào của Quang Minh Giáo Đình, nó chính là ánh sáng vẫn luôn tỏa ra ánh hào quang soi chiếu dẫn đường cho nhân loại đi ra từ biển máu, hướng tới một tươi lai tươi sáng tốt đẹp.
Bây giờ là buổi sáng tinh mơ, đường phố nhộn nhịp, tiếng người cười nói rộn rã, từng dãy cửa hàng ở bên đường mở bán đủ loại vật phẩm phục vụ cho nhu cầu của con người, nhất là những cửa hàng quán ăn càng tỏ ra bận rộn và lúc nào cũng có mùi hương thức ăn làm người ta chảy nước dãi, các cửa hàng bán quần áo đặc biệt vừa đẹp vừa có sức phòng ngự và hiệu quả nhất định vừa được lập ra bởi một cô bé tên là Naela, các cửa hàng rau tươi mới thu hút ánh nhìn, …
Thỉnh thoảng có thể thấy các hàng người bước đi như đang diễu hành trên con đường cái rộng nhất thành trì, bọn họ mặc những trang phục trang trọng, sặc sỡ, cưỡi trên các loài thú muôn màu muôn vẻ như thể một lễ hội thu nhỏ khiến những người bên đường ghé mắt, dẫn đầu thường là một căp đôi trai gái đang cười tươi như hoa, đó là bữa tiệc hôn lễ.
Chú rễ dìu dắt cô dâu đang cầm một bó hoa hồng màu đỏ diễm lệ, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc, họ dắt nhau đi vào Thánh Đường, dưới sự chủ trì của một Trưởng Thánh Sứ Thần, cùng nhau gửi lên tình cảm chân thành dành cho người mình yêu thương, cùng nhau cầu nguyện để được Vị Thần Quang Minh chứng giám…
Trưởng Thánh Sứ Thần thành kính nói:
“Hãy gửi niềm tự hào của bản thân dành cho đấng sinh thành,
Hãy yêu thương cuộc sống hiện tại và tận hưởng nó,
Hãy cùng nhau bước tiếp trên con đường phía trước,
Chàng là tất cả đối với nàng,
Nàng là lý lẽ của cuộc sống đối với chàng,
Tình yêu của hai người sẽ được Vị Thần Quang Minh chứng giám và ban phúc,
Hôn lễ của hai người sẽ được mọi người chứng kiến và chúc mừng…”
Có vẻ như, sau những ngày sinh tồn trong nguy hiểm, khi ở trong sự bình yên, con người đang dần lấy lại cuộc sống như trước, không, nó còn hơn thế, họ biết trân quý cuộc sống hiện tại, họ biết gửi sự yêu thương dành cho những người xung quanh, một cuộc sống như thể trong giấc mộng đang trình diễn trong mọi nẻo đường của Thập Linh Hỏa thành và hàng chục tòa thành lớn khác.
“Nghe nói Quân Đoàn Trưởng Dieter lại hủy diệt rất nhiều Venger ở vùng đất phía đông?” Một nhóm người đàng xì xào bàn tán.
“Dù số lượng Venger ngủ đông đang tăng lên nhưng bọn Venger đang hoạt động lại khát máu và điên cuồng hơn trước rất nhiều.” Có người lo lắng nói.
“Đúng vậy, trận chiến kia rất khốc liệt, rất nhiều người chết, ngay cả Quân Đoàn Trưởng Dieter cũng bị thương rất nặng, nhưng cuối cùng chúng ta cũng chiến thắng…” Một người đàn ông cụt chân vừa đi ngang liền giơ cây nạng lên rồi cười nói, rõ ràng, ông ta vừa mất đi cái chân không lâu nhưng tinh thần vẫn sảng khoái, ông ta cũng là một người tham dự trận chiến với Venger ở vùng phía đông.
“Nguyện linh hồn của những chiến binh kia được an nghỉ…” Cả nhóm liền nhẹ giọng nói, nét mặt kính trọng.
Quân Đoàn Gaia đang mở rộng vùng đất của nhân loại, chinh chiến nhiều bầy quái vật lớn, đánh giết với hàng chục, hàng trăm ngàn Venger, mỗi một ngày đều có chiến báo truyền về từ tiền tuyến, từng tòa thành trì lớn được xây dựng chứng minh cho nỗi niềm tự hào của nhân loại.
Dù ở rất xa so với chiến tuyến nhưng mọi người vẫn giữ một thái độ quan tâm sâu sắc, huống chi, Quân Đoàn Gaia còn cho phép những đoàn đội Mạo Hiểm Giả tham dự vào chiến dịch tấn công, tên tuổi của các anh hùng đã và đang được lan truyền ra từ đó, nhưng bên cạnh vẫn có tin buồn làm lòng người bi thương.
“Mình cũng muốn ra tiền tuyến…” Băng Như Lan nhỏ giọng nói trong khi bước đi trên đường, không khí trong Thập Linh Hỏa thành có thêm linh lực cho nên cô rất thích thú với nó.
“Họ đang trồng thêm Linh Mộc à?” Băng Như Lan dáo dác nhìn qua nhìn lại với nét mặt hiếu kỳ, trước kia, cô là một quái vật, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng trong thế giới của loài người, đối với cô, những điều đang diễn ra ở đây, hết thảy đều là sự mới lạ.
Một nhóm Vệ Binh đang đi tuần tra với dáng vẻ hiên ngang, họ mặc giáp nhẹ màu trắng bạc, còn được trang bị thêm rất nhiều thứ ngoài vũ khí là kiếm như phù chú, đan dược để ứng phó với các tình huống đột biến.
Một nhóm người ăn mặc đồng phục màu xanh lam giống như nhân viên môi trường đang nỗ lực chuyển Linh Mộc ra rồi trồng chúng vào vị trí đã được chọn trước ở bên đường, nhánh cây Linh Mộc mảnh mai, lá cây xanh biếc như ngọc, chúng dập dờn tỏa ra mùi hương dễ chịu lòa cùng một ít linh khí tươi mới…
“Công hội Chiến Binh Dũng Mãnh đang tuyển thêm người, yêu cầu cảnh giới Tam Dương sơ kỳ trở lên!”
“Công hội Thiếu Niên Luyện Rồng đang chiêu mộ thêm các tu sĩ học tập Triệu Hồi Thuật, yêu cầu rất đơn giản, chỉ cần triệu hội ra một con Cá Sấu là được!”
“Công hội Xạ Thần đang tuyển mộ một trăm cung thủ, ưu đãi bao hết trọn gói về mũi tên, hôm nay chúng ta nhất định phải đánh bại công hội Súng Lục Của Ta, thật đáng hận, bọn chúng đặt tên công hội thế mà khi giao đấu lại dùng năm mươi khẩu súng trường và mười khẩu súng sáu nòng!!”
“Hừ! Cung tên là đồ cổ, không nhìn thấy ngài Akina đang sử dụng súng ngắm sao?”
“Quân Đoàn Trưởng Rinka đang dùng cung tên!”
“Cung tên trông ngầu hơn!”
“Súng trường mỹ lệ huyễn khốc hơn!”
Hai công hội nói qua nói lại một hồi liền nắm áo, nắm quần của nhau lôi vào đấu trường Chiến Thần Vinh Quang để đánh đập tàn nhẫn, à không, bọn họ muốn so tài một trận tranh ra thư hùng.
“Thật là thú vị!” Băng Như Lan cười hớn hở, còn Ngạc Thiên Quang thì có vẻ như không hứng thú lắm, vẻ mặt sầu muộn.
“Nhìn đi, nhìn đi, đó đều là thủy sản đánh bắt ở dòng sông của mình, thế mà bọn họ lại không giao phí đánh bắt thủy sản, rõ ràng mình là chủ nhân của dòng sông đó.” Ngạc Thiên Quang than thở khi nhìn các loại thủy sản trong khu chợ đồ sộ.
Băng Như Lan liếc Ngạc Thiên Quang, dõng dạc nói: “Không phải các thủy sản cấp cao đều bị chồng bé bỏng ăn sạch rồi sao?”
“Cái gì? Đừng đổ oan, vợ đừng đổ oan cho chồng, chồng chỉ ăn tinh thể tiến hóa, còn thịt đều bán ở ngoài chợ này…” Ngạc Thiên Quang vội vàng phản bác.
Cứ thế, một cuộc dạo phố thoáng qua, Băng Như Lan và Ngạc Thiên Quang đi đến Trính Sát Đoàn gặp mặc Phó Đoàn Trưởng Selina và giao phần báo cáo cuộc thăm dò ở vùng đất phương bắc.
Tiếp theo sau đó, họ cùng nhau đến tòa nhà hành chính, nơi Công Chúa Fiona tuyên bố thành lập chính phủ mới gọi là Liên Bang Gaia, bên dưới Liên Bang Gaia gồm các cơ quan hành chính và quân đội trực thuộc gọi là Vệ Quốc Quân.
Qua nhiều ngày phát triển và thu nạp nhân tài, số người nhận chức trong tòa nhà hành chính này cũng tăng lên đáng kể, hơn hai trăm người đang làm việc rất bận rộn.
“Xin chào, tôi có thể giúp gì cho hai người?” Một người tiến đến hỏi với giọng điệu lịch sự, nhã nhặn.
“Tôi là Băng Như Lan, tôi có hẹn với Công Chúa Fiona!” Băng Như Lan suy nghĩ một hồi rồi đáp.
“Thì ra là ngài, Công Chúa Fiona đã căn dặn tôi từ trước, xin mời ngài đi theo tôi.” Người kia hơi ngạc nhiên trong giây lát rồi gật đầu đáp lại.
Ngoài Quang Minh Giáo Đình, Công Chúa Fiona điều hành Liên Bang Gaia chính là tổ chức chính phủ có uy vọng nhất Thập Linh Hỏa thành với sự cống hiến, giúp đỡ của hơn năm trăm nhân tài, cùng với sự đóng góp to lớn của Akina cùng với hơn hai ngàn Vệ Quốc Quân.
Người có thể khiến Công Chúa Fiona coi trọng và cho phép gặp mặt trực tiếp chắc chắn không phải là một người vô danh!
Công Chúa Fiona đang ngồi trong một căn phòng làm việc, trên cái bàn là một đống giấy tờ chồng chất đủ làm người làm việc công sở ngao ngán, thế nhưng Fiona vẫn luôn giữ tinh thần nhiệt huyết, cô giải quyết từng việc một và hoàn thành chúng với chất lượng cao dù cho cô đã làm việc trong khoảng thời gian dài.
Liên Bang Gaia vừa thành lập, có rất nhiều việc cần Fiona đích thân xử lý, không thể giao cho những người khác, cô là một người có học thức cao, được nuôi dạy bởi Hoàng Tộc từ nhỏ để trở thành một người lãnh đạo, không ai có đủ khả năng và bản lĩnh để nghi ngờ thực lực của Fiona.
Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng.
“Thưa Công Chúa, ngài Như Lan đã đến.” Người bên ngoài nói.
“Mời vào!” Fiona ngẩng đầu lên với vẻ tâm trạng vừa lo lắng vừa thấp thỏm, cô đã nhờ Băng Như Lan thực hiện một việc ở vùng đất phía bắc Niyesa, vượt qua dãy núi ngút ngàn kéo dài mấy trăm km chia cắt đất nước thành hai phần khác nhau, bên ngoài dãy núi kia, có những điều mà Fiona đang mong đợi cũng như lo lắng.
Fiona chỉnh chu trang phục rồi đứng lên chuẩn bị tiếp đãi hai người kia, lúc hai người bước vào bên trong căn phòng, Fiona khẽ nói:
“Xin chào Như Lan trông cô còn tốt hơn lần trước khi chúng ta nói chuyện với nhau nữa.”
“Ồ? Thiên Quang Thánh Sứ, cảm ơn anh vì đã giúp đỡ người dân đánh đuổi quái vật hùng mạnh khỏi dòng sông Jmith.” Fiona nhìn sang Thiên Quang.
“Đúng vậy, bây giờ tôi khỏe gấp hai lần so với trước đó.” Băng Như Lan thản nhiên nói, không hề e ngại hay khiêm tốn gì, cô chỉ trần thuật một sự thật.
“Haha! Công Chúa Fiona đừng khen tôi, tôi chỉ làm việc đúng với trách nhiệm mà Giáo Đình giao cho thôi.” Ngạc Thiên Quang gãi đầu nói, ánh mắt không che dầu được sự vui vẻ, đắc ý khi được khen bởi Công Chúa Fiona.
Như thể nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Fiona, Băng Như Lan đổi giọng, nghiêm túc nói ra:
“Tôi đã điều tra tình hình nhân loại ở vùng đất phía bắc Niyensa.”
“Họ… thế nào?” Fiona khẽ hỏi, bất tri bất giác, đôi bàn tay trắng noãn đã nắm chặt lại. Ở nơi đó mới thật sự là nhà của Fiona, nơi cô sinh sống, học tập và trưởng thành, cô có rất nhiều người thân, có rất nhiều bạn bè, không biết họ giờ có ổn hay không khi thế giới đã thay đổi quá nhiều.
“Bọn họ… điên rồi!” Băng Như Lan trầm giọng nói.
“Điên rồi?” Fiona ngây người trong chốc lát.
“Bọn họ đang chiến tranh, bọn họ đều điên hết rồi, tôi yêu cầu cô phải báo cáo việc này lên cho Giáo Đình xử lý, đây là một vấn đề rất nghiêm trọng!” Băng Như Lan nghiêm giọng nói tiếp.
“Cô có thể kể chi tiết cho tôi không?” Fiona khẽ nói. Fiona tin tưởng vào lời nói của Băng Như Lan vì cô biết Băng Như Lan có thân phận là gì, một Băng Tinh Thánh Long của Quang Minh Giáo Đình, tồn tại như thế sẽ không đánh lừa Fiona.
“Hoàng tộc phía bắc đã bị hủy diệt hoàn toàn! Một người tự xưng Hoàng Tử đang lãnh đạo quân đội và con người nơi đó, bọn họ đang mở ra một cuộc chiến kéo dài ba tháng với Đại Thần Soái của quốc gia Penohal!” Băng Như Lan điềm tĩnh kể lại, nét mặt thay đổi liên tục, vừa kinh sợ, vừa nghi hoặc, cô còn dùng pháp thuật tạo ra các hình ảnh mà cô nhìn thấy để thuyết phục tính chân thật của câu chuyện.
Ngạc Thiên Quang cũng nhịn không nỗi nữa nên nhô đôi tai lên lắng nghe, cậu biết Công Chúa Fiona là người của Hoàng Tộc, chắc chắn sẽ lo lắng hết lòng.
- --
Dạo này mình bận công việc với thị lực đang giảm sút, mong các bạn thông cảm cho sự chậm trễ của mình.