“Đừng có nằm mơ!” Ôn Minh Đạo phỉ nhổ Bạch Hải Đường một tiếng, thù hận nói: “Bà là kẻ sát nhân! Bà có đi chùa thì cũng chỉ làm ô uế chỗ của người ta mà thôi! Bà đã giết chết mẹ ruột của chúng tôi, cả đời này chúng tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, bà hãy xuống địa ngục mà sám hối đi! "
"Không... Đừng..." Bạch Hải Đường vừa khóc vừa bò đến bên chân ông cụ Ôn, nắm lấy hai tay ông cụ Ôn và lắc mạnh, nói: "Anh Triết! Anh Triết! Em yêu anh! Bởi vì em yêu anh nên em mới làm những chuyện ngu ngốc như vậy, anh Triết à, nể tình em cả đời này yêu anh, cả năm tháng thanh xuân này đều dành hết cho anh và con trai của anh. Xin anh hãy để lại cho em một con đường sống, đừng bắt em phải ngồi tù!"
Bà ta vừa khóc vừa lắc đầu nguầy nguậy: "Anh Triết, em cầu xin anh, em không muốn ngồi tù, em sợ ngồi tù lắm! Anh Triết, dựa vào tình yêu mà cả đời này em đã dành cho anh, anh hãy tha thứ cho em một lần thôi, em xin anh, anh Triết!"
Cả đêm qua Bạch Hải Đường không ngủ được.
Bà ta sợ.
Bà ta sợ chết.
Trước khi Bạch Hải Đường kết hôn, bà ta chính là cô hai của nhà họ Bạch được nuông chiều từ bé đến lớn.
vietwriter.vn
Sau khi gả cho Ôn Minh Triết, mọi việc trong nhà đều do người hầu phục vụ, bà ta luôn sống trong một cuộc sống vừa an nhàn vừa sung sướng, mười đầu ngón tay của bà ta còn chưa biết làm việc nhà là như thế nào.
Từ nhỏ tới lớn Bạch Hải Đường còn chưa từng tự giặt quần áo, bà ta làm sao có thể chịu được cảnh sống trong tù đây?
Nhà tù không phải là nơi dành cho người ở, cả đời Bạch Hải Đường đều được người khác hầu hạ phục vụ, ở một nơi khủng khiếp như vậy, e rằng chỉ trong vài ngày là bà ta sẽ bị tra tấn đến chết.
Bà ta không muốn chết.
Bà ta vẫn sống chưa đủ.
Làm phu nhân của nhà họ Ôn tốt biết bao?
Có người phục vụ hàng ngày, muốn ăn gì thì ăn nấy, muốn đi du lịch ở đâu cũng được, thích thì hẹn vài ba người bạn cùng chơi cầu lông rồi đánh gôn, bơi lội, tập gym, đi mua sắm hoặc đi spa gì đấy.
Bạch Hải Đường mới ngoài bốn mươi tuổi, chỉ cần bà ta chăm sóc và giữ gìn tốt thì bà ta vẫn có thể hưởng thụ được rất nhiều năm.
Nếu bị đưa vào tù, trong tay không còn gì nữa, ngày nào cũng bị nhốt trong một nơi tối tăm với bốn bức tường bao vây xung quanh, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị tra tấn mỗi ngày như thế này còn khó chịu hơn cả cái chết.
Tối hôm qua, Bạch Hải Đường bị nhốt dưới tầng hầm, bà ta hối hận đến mức còn tự đập đầu mình vào tường.
Cuộc sống của bà ta đang diễn ra tốt đẹp như vậy, tại sao bà ta lại muốn xem trò cười của Đường Thủy Tinh chứ?
Nếu đêm hôm qua bà ta ngoan ngoãn thành thật thì có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Bà ta có thể tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc của mình, ân oán giữa Ôn An An và Đường Thủy Tinh, ai chết ai sống, liên quan gì đến bà ta?
Tại sao bà ta lại ngu dốt như vậy, tại sao bà ta lại giậm chân vào đống bùn lầy này?
Bạch Hải Đường không thể nhìn thấy trò hề của Đường Thủy Tinh, thế nhưng bà ta đã đạp đổ cả nửa đời còn lại của mình đi mất rồi.
Bà ta hối hận đến mức muốn đào cả hai mắt mình ra.
Hối hận quá!
Thế nhưng bà ta có hối hận thì cũng không giúp ích được gì.
Bạch Hải Đường chỉ có thể ghim hy vọng vào Ôn Văn Triết, mong ông ta niệm tình tình cảm của bọn họ mà tha cho bà ta, đừng báo cảnh sát, đừng tống bà ta vào tù.
“Bà thật sự yêu tôi sao?” Ông cụ Ôn cúi đầu xuống, nhìn Bạch Hải Đường bằng ánh mắt phức tạp, nói: “Bạch Hải Đường, bà có biết tình yêu là gì không?"
“Em thật sự yêu anh, anh Triết, em chỉ yêu mình anh thôi!” Bạch Hải Đường vừa khóc vừa nói: “Anh Triết, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh thì em đã yêu anh, nhưng anh lại là bạn trai của chị gái em, em không dám nói gì hết, em biết như vậy là không đúng, nhưng em không thể kìm chế bản thân mình được. Em cũng đã từng thử thích một người khác, nhưng em làm không được, em chỉ thích một mình anh, trừ anh ra, em không thể thích một ai khác... "
Ông cụ Ôn cười nhạo, giọng nói nghẹn ngào: "Bà thích tôi sao, bà thích đến mức giết người vợ yêu quý của tôi sao, bà muốn nhìn tôi phải đau đớn buồn bã, sống không bằng chết sao?"
"Em không muốn như vậy, em thực sự không muốn như thế này." Bạch Hải Đường vừa khóc vừa lắc đầu, nói tiếp: "Thật sự không phải do em cố ý hại cho chị bị ngã, em chỉ tình cờ nhìn thấy mà thôi. Anh Triết, anh tin em đi, tất cả chỉ là sự trùng hợp mà thôi, em không cố ý hại chị đâu, là do chị đoản mệnh, không cẩn thận nên mới bị ngã. Chuyện này không liên quan đến em, thật sự không liên quan đến em."
“Bà đừng ngụy biện nữa.” Ôn cụ Ôn buồn bã nói: “Tối hôm qua Thôi Hân Đồng đã nhận tội hết rồi, sau khi chị bà bị ngã, bà ấy vừa kêu cứu vừa bò lên giường, bà ấy cố gắng lấy điện thoại trên bàn đầu giường và gọi người đến cứu mình, chính bà là người đã xông vào, không chỉ đóng cửa mà còn khóa trái cửa lại, bà đè chị bà xuống đất, không cho bà ấy động đậy mà còn bịt miệng không cho bà ấy kêu cứu! Chị gái bà cứ thế chảy máu, chảy máu cho đến chết!”
“Không phải, không phải như vậy, cô ta nói bậy, cô ta đang nói bậy!” Bạch Hải Đường liều mạng lắc đầu nguầy nguậy: “Không phải như thế, anh Triết, anh tin em đi, thật sự không phải như vậy!"
“Nếu không phải như vậy, tại sao bao năm qua bà lại đưa cho Thôi Hân Đồng nhiều tiền như thế?” Ánh mắt của ông cụ Ôn hiện lên vẻ bi thương: “Thôi Hân Đồng thấy bà đi lên lầu, cô ta đưa trái cây đến cho bà, cô ta bước đến bên ngoài cửa phòng ngủ của tôi và chị gái bà, chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy tiếng chị gái bà đang yếu ớt kêu cứu nhưng miệng thì bị chặn lại, chỉ có thể phát ra được vài tiếng ú ớ. Cô ta sợ hãi một hồi lâu cũng không thể nói được tiếng nào, đợi hơn mười phút đồng hồ, bà mới mở cửa phòng ngủ ra rồi chạy ra ngoài kêu cứu. Lúc đó, chị gái bà đã không còn thở nữa rồi..."
Ông cụ Ôn càng nói càng đau lòng: "Sau khi chị gái bà chết, Thôi Hân Đồng đã tìm bà. Cô ta biết bà đã vào phòng khi nào, nếu như cô ta báo cảnh sát, cảnh sát lập hồ sơ điều tra xong thì tất cả những chuyện mà bà làm đều sẽ bị phát hiện. Bà sợ, và vì để bịt miệng Thôi Hân Đồng, bà đã cho Thôi Hân Đồng rất nhiều tiền, sau đó Thôi Hân Đồng đã cho bà một lời khai giả để chứng minh rằng khi bà vào phòng của chị gái mình thì chị gái của bà đã qua đời. Chính các người đã cấu kết với nhau hại chết vợ tôi và đứa con chưa chào đời của tôi!"
Vừa nói xong, ông cụ Ôn không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa, ông ta đá mạnh vào Bạch Hải Đường một cái, cầm lấy tách trà trên bàn lên ném mạnh xuống đất, nói: "Bạch Hải Đường, tôi sẽ không tha thứ cho bà! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà!...Minh Viễn, báo cảnh sát, gọi cảnh sát đến bắt bà ta đi, bố muốn bà ta phải đền mạng cho mẹ và đứa em gái vẫn chưa kịp chào đời của con!"
“Vâng, bố.” Ôn Minh Viễn đáp lại một tiếng rồi lấy điện thoại ra.
"Không, anh Triết, em cầu xin anh đừng làm vậy." Bạch Hải Đường phớt lờ những mảnh vỡ của tách trà trên mặt đất, quỳ xuống và bò lết đến bên chân ông cụ Ôn. Bà ta ôm chặt lấy chân của ông cụ Ôn, vừa gào khóc vừa nói: "Anh Triết, em không cố ý, thật đấy, em không có cố ý! Em cũng không biết chuyện gì đã xảy ra hôm đấy cả, không biết là do ma xui quỷ khiến gì nữa... Nhưng em thật sự không đẩy chị ngã, là chị ấy tự ngã, lúc em đi vào thì đã thấy chị ấy đã ngã ra ở dưới đất và đổ rất nhiều máu. Lúc ấy cho dù có gọi người đến cứu chị ấy thì chị ấy cũng không sống nổi! Chị ấy chết là do số mệnh của chị ấy không tốt, chuyện này không liên quan gì đến em, thật sự không liên quan gì đến em hết! Anh Triết, em cầu xin anh hãy tha thứ cho em, em cầu xin anh! Anh Triết, em không muốn ngồi tù, ngồi tù rất kinh khủng! Anh Triết, em đã yêu anh suốt cuộc đời này, xin anh tha thứ cho em lần này, chỉ một lần này thôi, anh Triết!"