Trẻ con chỉ đơn giản như vậy thôi, nhanh nổi giận mà nguôi giận cũng nhanh.
Thấy người xấu bị báo ứng, hai đứa lập tức vui vẻ.
Lần này Hình Bội Trân đến là muốn buộc Đường Dạ Khê trở về.
Bà ta dẫn theo bảy tám tên vệ sĩ, những người này nhanh chóng vây lại rồi cởi áo khoác ra dốc sức đập những con ong bắp cày này.
Đám ong bắp cày đang thưởng thức đồ ăn ngon, bị người quấy rối như vậy thì nổi giận, đốt bảy tám tên vệ sĩ nổi u đầy đầu.
Chờ đến cuối cùng bầy ong bắp cày không chịu nổi phiền nhiễu nữa mà "vo ve" bay đi mất, Hình Bội Trân và đám vệ sĩ của bà ta đều bị đốt sưng lên thành đầu heo cực kỳ thê thảm.
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ vừa vỗ tay vừa giậm chân reo hò tán thưởng.
vietwriter.vn
Hình Bội Trân giận điên người, gào thét:
"Bắt hai thằng con hoang lại cho tôi! Tôi phải lột da chúng nó!"
Tuy đám vệ sĩ bị đốt rất đau nhưng không thể không nghe theo lệnh của chủ nhân.
Bảy tám tên vệ sĩ cùng nhau đi qua bao vây Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Đường Dạ Khê kéo hai con trai ra phía sau, cô cười khẩy một tiếng.
Chỉ với mấy người này mà muốn bắt cóc con trai của Đường Dạ Khê cô ư?
Nằm mơ!
Cô nghẹn một bụng tức, đang muốn xả ra trút lên người bảy tám tên vệ sĩ này thì đột nhiên mấy vệ sĩ của nhà họ Cố xông ra trước mặt của ba mẹ con, ngăn đám vệ sĩ của Hình Bội Trân lại.
Cố Thời Mộ đi đến bên cạnh Đường Dạ Khê, một tay đút trong túi quần cười nhạt: "Nơi này nhiều đàn ông như vậy, sao có thể để cho phụ nữ ra tay chứ?"
Anh còn chưa nói hết câu, mấy vệ sĩ của nhà họ Cố cũng đã quật ngã đám vệ sĩ của Hình Bảo Trân xuống mặt đất.
Trận chiến nhanh chóng kết thúc theo kiểu nghiền ép nghiêng về một bên.
"Cậu chủ?" Cố Thu Vũ đạp một tên vệ sĩ trong đám, quay đầu nhìn Cố Thời Mộ để hỏi chỉ thị tiếp theo.
Cố Thời Mộ thản nhiên nói: "Báo cảnh sát thôi. Tố cáo bọn họ bắt cóc con trai tôi."
Cố Thu Vũ: "Cậu chủ... giám định huyết thống..."
Còn chưa làm giám định huyết thống mà đã nói hai cậu chủ nhỏ kia là con trai của cậu chủ nhà họn họ, liệu có ổn lắm không?
"Tôi có nói là con ruột đâu." Cố Thời Mộ mỉm cười: "Con nuôi cũng là con mà, bây giờ..."
Cố Thời Mộ khẽ nhếch môi, nhẹ nhàng xoa đầu Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ:
"Hai đứa là con nuôi của tôi rồi."
Anh và hai đứa trẻ này rất hợp nhau.
Tính cách Cố Thời Mộ lạnh nhạt từ bé, trừ mấy người anh để ý ra, từ trước đến nay không quan tâm đến những người khác hay chuyện khác.
Nhưng hai đứa trẻ này lại dễ dàng ảnh hưởng đến trạng thái cảm xúc của anh.
Không cần biết kết quả giám định huyết thống thế nào, bọn chúng đều là con trai của Cố Thời Mộ anh đây.
Ai muốn bắt nạt hai đứa thì trước tiên phải qua cửa của anh rồi hãy nói.
Nhận được chỉ thị rõ ràng, Cố Thu Vũ gật đầu rồi nghiêm túc nhận lệnh: "Vâng, cậu chủ!"
Anh ta lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.
Đường Dạ Khê nghiêng đầu nhìn Cố Thời Mộ, nhíu mày nói: "Tự tôi có thể giải quyết được."
"Tôi biết, mấy tên rác rưởi này không phải là đối thủ của cô." Cố Thời Mộ trả lời: "Nhưng ở đây có nhiều đàn ông như vậy mà lại để cho một cô gái mảnh mai yếu đuối như cô phải động tay thì đó là nỗi sỉ nhục của những người đàn ông này."
Khóe miệng Cố Thu Vũ giật giật, cầm điện thoại di động quay đầu gọi điện.
Mảnh mai yếu đuối? Người phụ nữ có thể ném anh ta qua vai chỉ với một chiêu?
Kỹ năng bịa đặt của cậu chủ nhà anh ta đã được trau dồi từ bao giờ vậy?
Anh ta không nghe nổi nữa.