Ôn Minh Viễn nhìn vào mắt cô, nói: “Khê Khê, mong con hãy tin bố, bố căm hận Đường Linh Lung tuyệt đối không ít hơn con! Nhưng nếu công khai chuyện Đường Linh Lung làm năm đó, vậy thì thân thế của An An rất có khả năng cũng bị tung ra ngoài, như thế sẽ tạo ra đả kích nặng nề với An An…”
Ông ngừng lại một chốc, tìm cách nói, giọng điệu càng thêm nặng nề chậm chạp: “Khê Khê, trong lòng bố tự có cân nhắc, con là con gái ruột của bố, bất kể thế nào thì vị trí của An An trong lòng bố cũng không thể bằng con được!... Bố nghĩ như thế này, bố sẽ tìm lí do khác để Đường Linh Lung trả giá cho tội ác năm đó của bà ta, còn về phần An An… Bố sẽ tuyên bố nó là con gái nuôi. Đợi sau khi con nhận tổ quy tông, bố sẽ để An An chuyển ra khỏi nhà họ Ôn, với tư cách con nuôi thì con bé sẽ không có quyền thừa kế nhà họ Ôn nữa. Vì đoạn tình cảm bố con này nên bố chỉ muốn để cho con bé có thanh danh sạch sẽ, để nó sau này không bị người ta chỉ trỏ mắng chửi.”
Đường Dạ Khê cười nhẹ một tiếng: “Người cứ quyết định là được.”
Mắt Ôn Minh Viễn sáng lên: “Khê Khê, con đồng ý rồi sao?”
“Nếu như người đã hỏi ý kiến của con, con mong là người có thể công bố với bên ngoài chuyện Đường Linh Lung làm năm đó, để bà ta trả một cái giá xứng đáng.” Đường Dạ Khê nói: “Nhưng nếu như người không đồng ý, con cũng không ép người. Chúng ta là bố con, không phải kẻ thù, vốn nên thông cảm cho nhau.”
Chỉ là duyên phận có nông, có sâu.
Người với người cần dùng chân thành đổi lấy chân thành.
Huyết mạch truyền thừa cũng chẳng nói lên được cái gì, tình cảm giữa người với người mới là sự thật.
Con người cô rất thực tế.
Ăn miếng trả miếng, có qua có lại.
Người ta cho cô bao nhiêu cô sẽ trả lại bấy nhiêu.
À.
Có khi còn trả thêm chút lãi cho người ta nữa.
vietwriter.vn
Còn muốn hơn nữa à? Chẳng có đâu.
Cô cười rất khách sáo.
Khách sáo mà xa cách.
Chắc chắn không phải thái độ nên có của con gái đối với bố ruột.
Nụ cười này khiến cho trong lòng Ôn Minh Viễn hơi khó chịu.
Ông vốn là người trời sinh thông minh, lại lăn lộn trên thương trường nhiều năm như thế, loại người nào cũng đã gặp qua, Đường Dạ Khê không nói gì nhưng ông đều hiểu hết.
Nhưng ông không thể nào trách Đường Dạ Khê bạc tình.
Mặc dù trên lý luận thì Ôn An An vô tội, nhưng tất cả những vinh hoa phú quý mà An An hưởng thụ vốn đều thuộc về Đường Dạ Khê. . truyen bac chien
Hơn nữa yêu cầu của Đường Dạ Khê cũng không hề quá đáng.
Cô chỉ muốn công bố sự thật năm đó, trả lại công bằng cho cô mà thôi.
Cô không hề sai.
Nhưng ngay cả chuyện này ông cũng không thể cho cô được.
Ông có tư cách gì mà muốn Đường Dạ Khê không hề để bụng, cứ thế vui vẻ thân thiết chấp nhận ông?
Nếu như Đường Dạ Khê làm như thế thật, không khéo ông còn nghi ngờ Đường Dạ Khê không phải là muốn nhận người bố như ông mà là muốn nhận vinh hoa phú quý nhà họ Ôn.
Bây giờ đã quá rõ ràng, Đường Dạ Khê không hề thèm khát gì vinh hoa phú quý nhà họ Ôn.
Phát hiện này khiến ông vừa vui mừng, lại vừa khó chịu.
Chắc hẳn là vì huyết mạch tương liên nên ông thật sự rất thích Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê không chỉ giống vợ ông mà còn cực kỳ giống mẹ ông lúc còn trẻ.
Nhìn thấy Đường Dạ Khê, ông liền có cảm giác cực kỳ thân thuộc gắn bó, lại nghĩ đến đây là cốt nhục của ông và vợ càng khiến ông yêu quý hơn.
Nhưng đối với Ôn An An… ông thật sự không nhẫn tâm được.
Dù sao cũng là đứa con ông tận tay nuôi lớn hơn hai mươi năm, bảo ông tự tay phá hủy tương lai của con bé, ông không làm được.
Nhưng không thể con rô cũng tiếc, con diếc cũng muốn.
Đạo lý này, ông hiểu.
Bây giờ điều ông có thể làm chỉ là đón Đường Dạ Khê về nhà, sau đó dùng tình cảm dần dần cảm hóa Đường Dạ Khê.
Ông sẽ khiến Đường Dạ Khê biết rằng người ông yêu nhất vẫn là cô, con gái ruột của ông.
Còn về Ôn An An… Ông sẽ dần dần xa cách con bé, sau đó tìm một cơ hội để nó gả đi xa.
Đợi đến khi nó có nơi ở chốn về rồi thì…. mãi mãi không qua lại nữa.
Đến lúc đó cũng coi như hết ân tình bố con hơn hai mươi năm…
Ôn Minh Viễn cảm giác được, từ lúc ông nói ông không định công khai sự thật chuyện năm đó, thái độ của Đường Dạ Khê với ông càng thêm xa cách, khách sáo.
Ông nhận ra, Cố Thời Mộ cũng nhận ra.
Vì thế, Cố Thời Mộ không giúp Đường Dạ Khê nhất định phải đòi công bằng với Ôn Minh Viễn nữa.
Vợ và con anh vừa mới lừa về được… À, trọng điểm là con nha!
Anh vừa mới lừa về được… Khụ, nhầm, vừa mới đón về được, lại tự nhiên mọc ra đám người nhà họ Ôn đến muốn tranh cướp với anh, khiến anh rất không vui.
Vì chuyện của Đường Linh Lung nên giữa Đường Dạ Khê và người nhà họ Ôn đã có ngăn cách, chuyện này rất tốt.
Đường Dạ Khê bây giờ lấy chồng theo nhà chồng rồi, cô là người nhà họ Cố rồi, cái thứ nhà mẹ đẻ này á hả… có là được rồi, còn tình cảm tốt xấu gì cũng được ráo, không cần thiết lắm!
Thấy Đường Dạ Khê đối xử với Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương như đối xử với khách, tâm trạng của Cố Thời Mộ rất tốt.
Mấy người họ lại nói chuyện thêm một lát, Đường Dạ Khê nhắc đến chuyện tối nay đã hứa với Đường Cẩm Tiêu sẽ đến nhà họ Đường ăn cơm, ngày mai mới có thể về nhà họ Ôn với Ôn Minh Viễn.
Ôn Minh Viễn nóng lòng muốn đón Đường Dạ Khê về nhà, một tối cũng không chờ nổi, lập tức gọi điện cho Đường Lẫm Nhiên, bảo ông ta và Đường Cẩm Tiêu rằng ông muốn đưa Đường Dạ Khê về nhà họ Ôn.
Đường Lẫm Nhiên lo lắng cho sức khỏe của em gái mình, hỏi Ôn Minh Viễn định nói chuyện của Đường Linh Lung với em gái ông ta thế nào.
Ôn Minh Viễn nói, vì sức khỏe của Đường Thủy Tinh và danh tiếng của Ôn An An, tạm thời giấu đã, đợi bàn bạc kỹ hơn.
Đường Lẫm Nhiên vẫn lo lắng, hỏi ông tối nay có thể quay về cùng ông không.
Anh trai nhà người ta lo lắng cho sức khỏe của em gái, Ôn Minh Viễn nào dám nói không được?
Thế là cuối cùng việc Đường Dạ Khê đến nhà họ Đường ăn cơm lại biến thành Đường Dạ Khê và cả nhà Đường Lẫm Nhiên đến nhà họ Ôn.
Đường Dạ Khê vẫn luôn ở phòng khách tiếp chuyện với Ôn Minh Viễn, không đi gọi hai đứa nhỏ dậy. Vì vậy hai đứa nhóc ngủ đến tận chiều tối mới bị ông Cố mỗi tay dắt một đứa còn đang ngái ngủ đi xuống nhà.
Nhìn thấy Đường Dạ Khê, Đường Tiểu Thứ lon ton chạy nhào vào lòng cô, xoa mắt, cái đầu be bé cọ qua cọ lại trong ngực Đường Dạ Khê làm nũng: “Tiểu Thứ thức dậy không nhìn thấy mẹ, Tiểu Thứ không vui!”
Đường Dạ Khê ôm lấy thân hình nhỏ bé, xoa xoa tấm lưng của cục cưng, cười hỏi: “Thế phải làm sao mới vui được đây?”
Đường Tiểu Thứ hếch khuôn mặt nhỏ nhỏ trắng xinh lên, ngón tay nhỏ chọc chọc vào bờ má trắng bóc: “Mẹ phải hôn mới vui cơ!”
Đường Dạ Khê cười, cúi đầu hôn cậu bé mấy cái: “Vui chưa nào?”
Bạn nhỏ Đường Tiểu Thứ thích thú cười khanh khách: “Vui rồi ạ!”
Cậu bé làm tổ trong lòng Đường Dạ Khê, nhìn về phía Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương: “Mẹ ơi, có khách đến ạ?”
“Ừ.” Đường Dạ Khê đứng dậy giới thiệu Ôn Minh Viễn, Ôn Huyền Dương với ông Cố xong mới giới thiệu đến hai nhóc con: “Đây là ông ngoại và cậu, Tiểu Sơ, Tiểu Thứ, sau này gặp ông ngoại và cậu nhớ phải chào hỏi, nghe chưa?”
“Nhớ rồi ạ!” Đường Tiểu Thứ quay mặt nhìn Ôn Minh Viễn và Ôn Huyền Dương chào: “Cháu chào ông ngoại, chào cậu ạ!”
Đường Tiểu Sơ cũng chào theo.
So với giọng sữa đáng yêu của Đường Tiểu Thứ, giọng của Đường Tiểu Sơ lanh lảnh, đứng đắn hơn nhiều.