Cố Thời Mộ nhận ra cô có thái độ chống đối với chuyện này nên cũng không ép cô thêm nữa.
Trước khi có kết quả giám định huyết thống thì dù cho có nói gì cũng là quá sớm.
Sau này thế nào thì phải xem kết quả giám định ra sao đã.
Cố Vãn Phong bước đến trước mặt Đường Tiểu Thứ, quỳ một gối xuống đất và nói: “Cậu chủ nhỏ, tôi thua rồi, cậu nhổ tóc hay là để tôi tự làm đây?”
“Để em, để đấy em!” Đường Tiểu Thứ hào hứng vò hai bàn tay nhỏ lại với nhau.
Cố Thời Mộ: “…”
Con trai à, mẹ con đã đánh thua người ta mà.
Mẹ con đang đau lòng đấy, con không nhìn thấy sao?
vietwriter.vn
Con vô tâm như thế mà được à?
Đường Tiểu Thứ không nghe thấy những lời phàn nàn trong lòng anh, cậu bé hào hứng nhổ một cọng tóc của Cố Vãn Phong và đưa sang cho Đường Tiểu Sơ như đang dâng lên vật báu rồi nói: “Anh, cho anh này!”
“Không thèm.” Đường Tiểu Sơ ghét bỏ, chau mày và nói: “Bẩn lắm.”
Cố Vãn Phong bị ghét bỏ nên cảm thấy rất ấm ức.
Tối nào anh ta cũng gội đầu mà.
“Ồ…” Đường Tiểu Thứ chớp mắt, hỏi Cố Vãn Phong: “Anh trai, em nhổ tóc như thế anh có đau không?”
Cố Vãn Phong không biết tại sao cậu bé lại hỏi như thế, anh ta bối rối lắc đầu và nói: “Không đau… nhỉ?”
Cố Thu Vũ đứng bên cạnh anh ta tỏ vẻ khinh thường.
Đau là đau, không đau là không đau.
Không đau… nhỉ là ý gì chứ?
Đôi mắt to ngập nước của Đường Tiểu Thứ ngước lên nhìn Cố Vãn Phong, nói: “Anh trai à, thật ra tóc rất đáng quý! Mặc dù bây giờ tóc của anh rất dày nhưng rồi nó cũng sẽ bị rụng đi, nhổ một cọng, rụng mười cọng, nhổ mười cọng, rụng một trăm cọng, bị hói đáng sợ lắm đấy.”
“…” Cố Vãn Phong.
Vì vậy, rốt cuộc cậu chủ nhỏ đây muốn nói điều gì?
Xin cậu hãy nói thẳng ra, đừng thử thách tôi nữa được không?
Cố Thu Vũ nóng ruột thay cho Cố Vãn Phong, anh ta chen miệng vào hỏi: “Cậu chủ nhỏ, nếu như cậu ấy xin cậu nể tình, đừng nhổ chín cọng tóc còn lại của cậu ấy nữa thì cậu có điều kiện gì không?”
“Được thôi, được thôi! Đầu hói đáng sợ lắm, chúng ta sẽ không nhổ tóc nữa!” Cậu nhóc giơ ngón tay nhỏ trắng trẻo non nớt của mình lên và nói tiếp: “Một sợi tóc một trăm tệ, các anh trả cho em chín trăm tệ thì em sẽ không nhổ chín cọng tóc còn lại kia nữa.”
Cố Vãn Phong: “…”
Cho nên, vì anh trai chê tóc của anh ta bẩn nên em trai quyết định không cần đến tóc của anh ta nữa mà dùng tóc đổi lấy tiền đúng không?
… Nhưng mà chín trăm tệ thật sự đã là giá tình thương mến thương rồi.
Tấm lòng của cậu chủ nhỏ thật khiến cho trời đất phải cảm động mà.
Nhưng…
Anh ta sờ vào túi và nói: “Tôi không mang theo tiền mặt.”
“Trả bằng điện thoại cũng được á!” Cậu nhóc nhấc cánh tay nhỏ nhắn lên, chấm nhẹ mấy chấm lên chiếc đồng hồ đeo tay, màn hình đồng hồ đeo tay liền xuất hiện mã QR.
Cậu nhóc đưa mã QR đến trước mặt Cố Viễn Phong và nói: “Quét mã trả tiền, tiện lợi lại còn bảo vệ môi trường nữa.”
Cố Viễn Phong: “…”
Anh ta đưa điện thoại ra với tâm trạng không biết diễn tả thế nào bằng lời rồi chuẩn bị quét mã để trả chín trăm tệ.
“Để tôi.” Cố Thời Mộ rút điện thoại của anh ra, quét mã QR trên đồng hồ đeo tay của cậu nhóc rồi nhập số tiền vào.
Mấy phút sau, một giọng phụ nữ thánh thót thông báo biến động số dư tài khoản vang lên: “Một trăm ngàn đã được chuyển vào tài khoản.”
Tất cả người nhà họ Cố: “…”
Không ngờ lại còn có chức năng thông báo biến động số dư.
Lẽ nào cậu bé thường xuyên nhận tiền sao?
Trông dáng vẻ thành thạo đó thì cũng rất có khả năng.
Vì vậy… cậu nhóc này mới bấy tuổi đầu mà đã lừa được bao nhiêu người rồi?
Đường Tiểu Thứ nghe thấy tiếng báo biến động số dư thì ánh mắt chợt sáng lên, cậu bé chấm nhẹ vài cái lên đồng hồ đeo tay rồi đếm đi đếm lại mấy lượt số 0 đằng sau số 1 trên số tiền được chuyển vào tài khoản của mình.
Sau khi chắc chắn không có nhầm lẫn gì thì cậu bé mới chạy đến trước mặt Đường Dạ Khê, vui vẻ nói: “Mẹ, mẹ ơi, con nói mẹ nghe này, mẹ đừng sợ, mặc dù chú đó đánh rất giỏi nhưng đầu óc chú ấy không được thông minh, rõ ràng con chỉ đòi chín trăm tệ mà chú ấy lại chuyển cho con đến một trăm ngàn tệ. Mẹ đừng lo lắng, người có đầu óc không thông minh thì rất dễ đối phó.”