Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô nghĩ như vậy, cũng nói như vậy: "Anh... Anh về sau sẽ, sẽ hối hận..."



“Chuyện về sau, ai có thể nói chính xác được chứ?” Anh cong môi, nhìn vào mắt cô nói: “Ít nhất, hiện tại tôi với thân phận của một người chồng, đang hứa hẹn nghiêm túc với em. Về sau tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ của người làm chồng, người làm bố. Tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc hôn nhân của chúng ta. Em có thể trao em cho tôi mà không cần có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, giống như hàng ngàn hàng vạn những cặp vợ chồng khác trên thế giới này..."



Đường Dạ Khê nhìn anh chằm chằm một lúc, trong lòng chợt nhẹ nhõm.



Đúng nhỉ.



Tại sao phải bận tâm về những gì xảy ra sau này?



Ít nhất thì bây giờ, họ đã là một cặp vợ chồng thực sự.



Bọn họ sắp làm điều mà mọi đôi vợ chồng khác đều sẽ làm, cô không cần phải cảm thấy bẽ mặt.



Về phần tương lai... Lỡ như cuộc hôn nhân này không thể nào tiếp tục được nữa, chẳng phải chỉ là ly hôn thôi sao?







Trên đời này vẫn còn ít phụ nữ ly hôn hay sao?



Ly hôn một cách đường hoàng, ai có thể chỉ trích?



"Được..." Cô gật đầu: "Cảm ơn anh..."



Khóe môi của Cố Thời Mộ cong lên một độ cong lớn hơn.



Cô gái này thật là xui xẻo, sắp bị anh làm thịt rồi mà còn nói cảm ơn anh.



Một cô gái xui xẻo từ nhỏ đến lớn như cô cũng thật không dễ dàng.



Anh cảm thấy anh nên dành thời gian đưa cô gái này vào chùa lễ bái, giải xui, đổi vận mới được.




vietwriter.vn



Anh đứng dậy, đi đến cửa sổ và nhấn nút điều khiển rèm trên bảng điều khiển.



Tấm rèm từ từ khép lại.



Cả hai tầng rèm cửa đều được đóng lại, căn phòng nhất thời trở nên tối tăm, như thể là ban đêm.



Anh làm vậy vì suy nghĩ cho Đường Dạ Khê, sợ Đường Dạ Khê sẽ xấu hổ.



Trở lại giường, anh cởi đồ ngủ ra, ôm Đường Dạ Khê vào lòng...







Một lúc lâu sau, Đường Dạ Khê mơ màng ngủ thiếp đi.



Cố Thời Mộ nằm trên giường một lúc rồi cười khẽ, đứng dậy bế Đường Dạ Khê vào phòng tắm, tắm cho cả hai người.



Được nước ấm xối vào, Đường Dạ Khê tỉnh dậy, nhưng cô đã sớm kiệt sức, đầu ngón tay cũng không muốn cử động.



Cô mở to mắt, cố gắng mở miệng: "Tiểu Sơ và Tiểu Thứ..."



Cố Thời Mộ vỗ về an ủi cô: "Các con trai đang ngủ ở phòng bên cạnh. Anh đã dặn họ phải trông chừng các con không rời một tấc. Tụi nhỏ tốt lắm, yên tâm đi."



Đường Dạ Khê nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ chập chờn.



Sau khi Cố Thời Mộ chăm sóc bản thân và Đường Dạ Khê sạch sẽ, anh bế Đường Dạ Khê trở lại phòng ngủ.



Đặt Đường Dạ Khê lên gối, bật đèn tường, một tay anh chống cằm, nghiêng người nhìn cô.



Ngay lúc nãy thôi, trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một cô gái xinh đẹp, là mẹ của những đứa con trai của anh.



Nhưng bây giờ, cô đã có một thân phận mới... người phụ nữ của anh.



Anh không nhớ mình đã từng nhìn thấy ở đâu, nói rằng một người đàn ông luôn có cảm giác đặc biệt với một người phụ nữ đã trao thân cho mình.



Hiện tại, anh đang có cảm giác như vậy.



Đối với anh, cảm giác mà Đường Dạ Khê mang lại cho anh là độc nhất vô nhị trên thế giới này.



Hôm nay là lần đầu tiên anh chiếm hữu cơ thể của một người phụ nữ.



Đường Dạ Khê là người phụ nữ duy nhất thuộc về anh từ trong ra ngoài.



Trước kia, bố anh thấy anh không yêu đương, thậm chí còn hoài nghi anh có nỗi niềm khó nói.



Không phải anh có nỗi niềm gì khó nói, anh là… có bệnh về tâm lý.



Thuở nhỏ anh rất nghịch ngợm, trong một lần chơi trốn tìm cùng một nhóm bạn, anh trốn vào trong một khu rừng. Và kết quả thật tình cờ, anh đụng phải một đôi đang ân ái.



Hơn thế nữa, cặp đôi đó một người là phụ nữ đã có chồng, một người là đàn ông đã có vợ, lại còn đều là người anh quen biết.



Năm đó, anh chỉ mới năm tuổi.



Cặp đôi ấy đang thân mật ở bãi cỏ trước mặt không xa, anh sợ mấy đứa bạn tìm được anh nên trốn vào trong bụi cỏ, nhìn rõ từng hành động của hai người.



Đúng lúc anh đang suy nghĩ mông lung không biết nên làm gì thì kẻ bắt quả tang ập đến.



Sau đó, cặp đôi kia chẳng kịp mặc gì thì đã bị kéo ra từ trong bụi cỏ. Cả đám người vây quanh bọn họ vừa đánh vừa mắng, đủ thứ ngôn ngữ bẩn thỉu lọt vào tai anh.



Thân thể của cặp đôi kia cũng như vẻ mặt hổ thẹn, hận không thể tìm cái lỗ dưới đất mà chui vào của đôi dã uyên ương đó, anh đều nhìn thấy tất cả.



Bởi vì chuyện ngày đó nên cho dù lớn lên, anh vẫn chán ghét những chuyện giữa nam nữ.



Anh thích công việc, không thích loại chuyện mà cặp đôi kia làm. Chỉ cần nghĩ đến sự kiện kia, anh liền có một loại cảm giác buồn nôn sinh lí.



Anh chưa từng kể chuyện này với bất cứ ai, đừng nói đến bố anh, bởi vì anh sợ bố sẽ lo lắng. Hơn nữa, anh cũng không có cách nào mở miệng kể ra loại chuyện này.



Anh biết thế này là bất thường, nhưng anh không nghĩ đó là vấn đề lớn.



Không thích phụ nữ cũng không phải là tận thế!



Trong xã hội ngày nay, có rất nhiều người cả đời không kết hôn.



Chú hai và chú thứ ba của anh cũng cả đời không kết hôn, chẳng lẽ sống không hạnh phúc ư?



Nhưng hiện tại... căn bệnh tâm lý của anh đã tự lành mà không cần thuốc.



Anh không gặp bác sĩ tâm lý, cũng không dùng thuốc khơi thông tâm lý, cứ khỏe hẳn như thể người đàn ông không thích phụ nữ ấy không phải là anh.



Vừa rồi, khi ôm Đường Dạ Khê vào lòng, anh không có một chút xíu cảm giác chán ghét và bài xích nào như trước đây.



Khi hai người ở bên nhau, nước chảy thành sông.



Thậm chí, anh rất thích loại cảm giác này.



Đó là một cảm giác rất huyền diệu mà anh chưa bao giờ cảm nhận được trước đây.



Anh cụp mắt nhìn Đường Dạ Khê, ánh mắt dịu dàng hơn bao giờ hết.



Từ nay về sau, cô là vợ của anh, và anh sẽ đối xử thật tốt với cô.



Đầu tiên Đường Dạ Khê bị thuốc giày vò, sau đó là bị Cố Thời Mộ lăn qua lộn lại. Đến giờ này, cơ thể cô kiệt sức vô cùng, ngủ sâu suốt mấy tiếng đồng hồ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.



Cố Thời Mộ đã trông chừng cô vài tiếng đồng hồ. Nhớ đến mấy đứa con trai ở phòng bên cạnh, anh đắp chăn cho cô rồi đứng dậy đến phòng bên cạnh xem con trai.



Cố Tiểu Điểm vẫn đang tận tâm trông nom bên cạnh hai đứa trẻ. Thấy Cố Thời Mộ mở cửa đi vào, anh ta đứng dậy chào: "Cậu chủ."



“Như thế nào rồi?” Cố Thời Mộ nhìn về phía hai đứa trẻ trên giường.



"Còn đang ngủ." Cố Tiểu Điểm nói: "Cậu chủ yên tâm đi. Vừa rồi tôi mới bảo Tố Vấn kiểm tra lại cho hai cậu chủ nhỏ. Tố Vấn nói cậu chủ nhỏ không có việc gì, để hai cậu chủ nhỏ ngủ thêm một lát, đến hơn mười giờ tối là có thể đánh thức các cậu chủ nhỏ, cho các cậu chủ nhỏ ăn chút gì đó."



Tố Vấn là bác sĩ tư nhân của cậu chủ nhà bọn họ. Cũng giống như cậu Hàn nhà bọn họ, anh ta là một thiên tài về y dược học. Điểm khác biệt giữa hai người là cậu Hàn của nhà bọn họ thiên về dược học, còn Tố Vấn thì thiên về y học.



“Được rồi, làm theo lời Tố Vấn đi.” Cố Thời Mộ gật đầu, bước đến ngồi xuống bên giường, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa trẻ.



Sau khi Cố Tần phát hiện Đường Dạ Khê mất tích và không thể liên lạc được với Đường Dạ Khê thì lập tức báo cho anh. Sau khi giáo viên của bọn trẻ phát hiện phát hiện ra hai đứa trẻ mất tích cũng sợ hãi liên lạc với anh trước tiên.



Thời điểm nghe được hai tin tức này, trong lòng anh dâng trào một cảm giác mà trước đây chưa bao giờ có.



Đó là một cỗ lệ khí và sát ý cuộn trào mãnh liệt.



Đặc biệt là khi biết rằng các con trai của mình mất tích rất có thể là đã bị người ta bắt cóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK