Công việc của bọn họ có tính đặc thù riêng, đã tiến vào dự án là không thể ra khỏi căn cứ nghiên cứu một hoặc hai tháng, hay thậm chí là ba đến năm tháng, điều này là không sai. Nhưng mỗi khi họ hoàn thành xong một dự án, nhân viên công tác sẽ được nghỉ khoảng hai tháng gì đó. Kỳ nghỉ dài hay ngắn là phụ thuộc vào thời gian họ không được ra khỏi căn cứ.
Mà trong hai năm nay, Hạ Mậu Thịnh ít cũng nghỉ tới ba bốn kì nghỉ dài rồi, nhưng theo lời bà cụ nói, đã hai ba năm nay bà không được gặp con trai mình rồi. Bác gái tuổi đã lớn, cơ thể không còn khỏe mạnh như trước, nếu con trai không có ngày nghỉ nào thì thôi đi, đằng này nghỉ đến mấy đợt như thế mà không thèm về thăm mẹ già, vậy mà nghe được sao?
Trong lòng ông ta thầm cảm thấy Hạ Mậu Thịnh quá kỳ cục, nhưng ngoài miệng thì lại không thể nói gì, giữ thể diện cho Hạ Mậu Thịnh.
Mà chưa kể, Hạ Mậu Thịnh dù gì cũng là con trai ruột của bà Hạ, người ta có thế nào bà Hạ oán trách ra sao cũng được, nhưng ông ta thì khác, ông ta không có quyền trách mắng, ngộ nhỡ mà ông ta nói gì đó khiến bà cụ không hài lòng lại thành hớ hênh!
Vậy nên ông ta chọn cách tiếp đãi bà cụ bằng những lời dễ nghe trước.
Hơn nửa giờ sau, Hạ Mậu Thịnh đẩy cửa bước vào, thấy bà Hạ anh ta ngây ngẩn cả người, mở miệng nói: "Mẹ, là mẹ thật hả? Xa như vậy, sao mẹ tới được?"
Bà Hạ gặp được đứa con trai suốt hai năm nay không thấy mặt, lời nói chất đầy trong bụng rồi cuối cùng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cậu con trai thứ hai ưu tú này đã từng là niềm kiêu hãnh của bà. Giống như tất cả những người mẹ trên thế giới này, bà đã từng coi anh ta như mạng sống của mình, thậm chí đứa con này còn quan trọng hơn mạng sống của bà.
Nhưng từ khi đứa con trai thứ hai ưu tú của bà cưới Chu Tư Nam, sự quan tâm đối với người mẹ là bà và Hạ Lăng Tự càng lúc càng phai dần, nên giờ đây, đối mặt với đứa con này, tim bà dường như có hơi lạnh.
vietwriter.vn
Lúc này đây, bà nhìn đứa cháu trai da mặt xanh xao, gầy gò, lầm lì, ít nói của mình, sự bất mãn cất trữ trong lòng đã lâu chợt như bùng nổ. Người đang đứng trước mặt bà từng là đứa con bà tự hào nhất, giờ đây, trong mắt bà đứa con này lại biến thành người mặt mày khả ố, hệt như kẻ thù.
Bà chỉ hận sao mình lại sinh ra đứa con lòng lang dạ sói, một thứ súc sinh không biết đền ơn đáp nghĩa!
Bà Hạ lạnh lùng nhìn Hạ Mậu Thịnh, ánh mắt lạnh nhạt như thể đang nhìn kẻ thù không đội trời chung, Hạ Mậu Thịnh thấy vậy thì kinh sợ: "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ, sao mẹ lại nhìn con như thế? Có chuyện gì xảy ra ạ?"
“Tôi làm sao à?" Tiếng cười lạnh lẽo của bà Hạ vang lên, bà nắm tay Hạ Lăng Tự đẩy cậu bé tới trước mặt Hạ Mậu Thịnh: "Cậu tự mà nhìn đi, đây là đứa con trai bảy tuổi của cậu đấy!" . truyen bjyx
Hạ Mậu Thịnh ngạc nhiên nghi ngờ liếc mắt nhìn Hạ Lăng Tự một cái, miễn cưỡng nở nụ cười với cậu bé, mở miệng nói: "Tiểu Tự, bà nội con bị sao vậy? Sao bà nội con tự dưng lại tới Dạ Đô này thế? Mà tới sao không nói trước với bố một tiếng, để bố còn tiếp đón bà nội con tử tế chứ."
Hạ Lăng Tự nhìn anh ta bằng nét mặt hờ hững không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh tựa băng, môi hơi mấp máy, một chữ cũng không nói.
Hạ Mậu Thịnh thấy thấp thỏm trong lòng, anh ta hết nhìn bà Hạ, rồi lại quay sang nhìn Hạ Lăng Tự, bất an hỏi: "Mẹ, Tiểu Tự, cuối cùng thì hai người bị làm sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Bà Hạ nhìn chằm chằm anh ta, lạnh lùng hỏi: "Hạ Mậu Thịnh, tôi hỏi cậu, việc Chu Tư Nam ngược đãi Tiểu Tự, Tiểu Tự ở nhà cậu ăn không đủ no, bảy tuổi mà đói ăn đến nỗi chỉ cao bằng đứa trẻ năm tuổi, chuyện này cậu biết hay không?"
“Chuyện này không có khả năng xảy ra!” Hạ Mậu Thịnh lập tức phủ nhận, nói: "Mẹ à, Tư Nam đối xử rất tốt với Tiểu Tự, giờ đã là thời đại nào rồi? Làm gì có đứa trẻ nào ăn không đủ no cơ chứ? Mẹ, mẹ tin con đi, Tư Nam chăm sóc Tiểu Tự rất tốt, thật sự vô cùng tốt luôn đấy."
“Rất tốt?" Bà Hạ tức đến nỗi người run lên, giơ tay tát thẳng một cái vào mặt cậu con trai: "Hạ Mậu Thịnh, mày ngu thật hay mày thực chất là kẻ tồi vậy?"
Bà run rẩy chỉ ngón tay vào Hạ Lăng Tự xanh xao gầy gò đứng bên cạnh, nói: "Mày nhìn con trai mày đi, xanh xao vàng vọt, người chỉ còn cái da bọc xương, một đứa trẻ bảy tuổi mà còn không cao bằng mấy đứa trẻ năm sáu tuổi nữa. Mẹ giao thằng bé cho chúng mày nuôi, mà thằng bé không cao thêm được một phân nào, mày nói thử xem, Chu Tư Nam chăm sóc tốt ở đâu hả?"
Bà Hạ thở dốc, chỉ thẳng tay vào mặt Hạ Mậu Thịnh chửi: "Sao tao lại sinh ra thứ không có lương tâm gì như mày chứ hả? Sau khi cưới vợ xong là đến mẹ già cũng không thèm nhận, tao sinh được hai đứa con trai, mày khốn nạn không nuôi bà già này thì còn đứa con trai lớn nuôi tao, còn tao sẽ coi như chưa từng sinh ra mày! Mày không nuôi tao, nhưng mày do đích thân tao đẻ ra, một tay tao nuôi mày lớn, tao nuôi dạy không tốt cứ coi tao tự làm tự chịu, tao thật sự lười lý luận với mày đến tột cùng rồi! Nhưng con trai là do mày đẻ ra, mày đẻ nó ra lại không nuôi dưỡng nó, người ta có câu hổ độc không ăn thịt con, mày còn không bằng loại súc sinh nữa!"
Hạ Mậu Thịnh bị mắng cho ngu người, sững sờ đứng một chỗ, nửa ngày sau cũng không phản ứng lại được.
Thời điểm bước vào anh ta quên đóng cửa, mà bà cụ lại cao giọng quát mắng khiến mấy người đứng bên ngoài nghe được tò mò ngó vào xem trò vui, Cao Trí Tường biết ý vội chạy tới đóng cửa, ho khan một tiếng, khuyên bà Hạ: "Bác gái, xin bác bớt giận, Mậu Thịnh không phải loại người như vậy đâu, chắc có hiểu lầm gì đó rồi?"
“Hiểu lầm sao?” Bà Hạ tức đến nỗi run lên: "Vậy anh tự hỏi nó đi, nó có nuôi mẹ nó được ngày nào chưa? Có nuôi dưỡng Tiểu Tự tốt thật hay không?"
“Con..." Hạ Mậu Thịnh cứng họng, nói không thành câu.
Anh ta rất bận, cho nên không có thời gian suy nghĩ mấy cái này, giờ cẩn thận nghĩ lại, anh ta kinh hãi ngộ ra, đã hơn hai năm nay anh ta chưa về quê thăm mẹ anh ta.
Từ khi anh ta đưa Hạ Lăng Tự tới Dạ Đô học, anh ta đã không quay về quê nữa, cũng chưa từng gặp mẹ.
Nhưng anh ta... Anh ta có nỗi khổ riêng!
Mỗi lần anh ta được nghỉ phép, hoặc là Chu Tư Nam đổ bệnh, hoặc là hai đứa nhỏ đổ bệnh, mỗi khi anh ta có ý định quay về, thì những chuyện như vậy lại phát sinh làm trì hoãn ý định của anh ta.
Kỳ nghỉ một hai tháng, nghe thì rất dài, nhưng thực chất chỉ như một cái thoáng qua.
Anh ta luôn nghĩ, tiếp theo, kỳ nghỉ tiếp theo anh ta nhất định sẽ quay về thăm mẹ, nhưng cứ mỗi khi kỳ nghỉ tiếp theo tới, những chuyện bất ngờ lại tự dưng xảy ra ngoài tính toán của anh ta. Cứ như vậy, anh ta lại đẩy kế hoạch về thăm người thân sang lần sau, và kỳ nghỉ này trôi qua lại đến kỳ nghỉ khác, thoáng cái đã hai năm anh ta chưa về.
Mà những việc này, anh ta cũng vô tâm không để trong lòng, bởi vì mẹ anh ta chưa từng một lần oán trách anh ta.
Hơn nữa, anh ta cũng nghĩ, mẹ mình sao lại so đo với con trai chuyện này?
Công việc anh ta bận rộn, đông con, sức cùng lực kiệt lo cho kinh tế gia đình nhỏ của mình, anh ta cứ ngỡ mẹ anh ta chắc chắn sẽ thông cảm cho anh ta.
Nhưng anh ta không thể ngờ, người mẹ trước đây chưa từng so đo tính toán gì với anh ta nay lại chạy đến chỗ làm việc của mình để tranh cãi ầm ĩ mấy chuyện này.
Mặc dù trong văn phòng viện trưởng chỉ có một người là viện trưởng, nhưng tiếng mắng mỏ của mẹ anh ta lớn như vậy, người ngoài cửa chắc có lẽ cũng nghe được rồi.
Mấy lời mẹ anh ta vừa mắng anh ta truyền ra bên ngoài, danh tiếng của anh ta cũng coi như xong rồi.
Trong viện có tổng cộng ba phó viện trưởng, anh ta và hai phó viện trưởng kia sẽ là người nối nghiệp viện trưởng, nói cách khác, viện trưởng tương lai sẽ là một trong ba phó viện trưởng hiện tại.
Trước đây, anh ta là người có khả năng cao nhất.
Anh ta là phó viện trưởng trẻ tuổi nhất, cũng là người thông minh nhất, có thiên phú nhất, là phó viện trưởng cống hiến nhiều nhất cho viện nghiên cứu khoa học này.
Nếu không có chuyện bất ngờ gì xảy ra, ván đã đóng thành thuyền, anh ta sẽ trở thành viện trưởng đời tiếp theo.
Nhưng hiện giờ thì, việc ngoài ý muốn đã xảy ra.
Nếu hôm nay không giải quyết ổn thỏa chuyện này, danh tiếng anh ta sẽ rơi xuống đáy sâu, và anh ta sẽ để lỡ mất cái ghế viện trưởng đời tiếp theo, con đường công danh của anh ta cũng coi như xong rồi!
Anh ta đi tới bước này không phải chuyện dễ dàng gì, anh ta phải trả giá quá nhiều thời gian và tâm huyết của mình vào đó. Anh ta không thể tin được thứ mà anh ta giao tranh phấn đấu nhiều năm như vậy, ngày hôm nay có thể sẽ bị hủy bởi một tay mẹ anh ta!
Anh ta dường như đang nhìn mẹ mình cầu xin nói: "Mẹ! Rốt cuộc là mẹ bị sao vậy? Con làm sai chỗ nào, mẹ nói con biết, con nhất định sẽ sửa! Xin mẹ đừng nóng giận, mẹ giận quá ảnh hưởng đến sức khỏe, con biết nói thế nào với anh cả đây?"