Nếu đúng như vậy thì Cố Thời Mộ quả thực đã đi quá xa.
"Anh biết rồi." Đường Cẩm Tiêu nói với Đường Cẩm Y: "Chuyện này anh sẽ xử lý."
Sau khi cúp điện thoại, anh ta gọi cho một thủ hạ tâm phúc, bảo cậu ta điều tra sự việc này.
Biết đó là trường nào, có tên, có họ, kiểm tra rất dễ dàng, tên thủ hạ của anh ta nhanh chóng phản hồi toàn bộ sự việc cho anh ta.
Sau khi nghe những gì đã xảy ra, trong lòng anh ta cảm thấy vô cùng tệ.
Lúc trước, Đường Dạ Khê là vì muốn cứu tánh mạng của anh ta nên mới sinh hạ đôi song sinh.
Mặc dù trước đó anh ta không biết chuyện, nhưng hai đứa trẻ kia thật là bởi vì cứu mạng của anh ta nên mới đến thế giới này, và quả thật chúng cũng đã cứu được mạng của anh ta.
Anh ta nợ Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ ân cứu mạng, nhưng em gái và chị họ của anh ta lại mắng hai đứa trẻ kia là con hoang, con ngoài giá thú trước mặt Tôn Tĩnh Hàng.
Đã lâu rồi anh ta không tức giận như vậy, tức giận đến nỗi đầu ngón tay run lên.
vietwriter.vn
Anh ta kìm nén cơn tức giận trong lòng và gọi điện thoại cho Đường Cẩm Y.
Nhận được điện thoại của Đường Cẩm Tiêu, âm thanh Đường Cẩm Y hoan hô nhảy nhót: "Anh cả, anh xử lý xong rồi sao?"
Đường Dạ Khê luôn nghe lời anh cả của cô ta, chỉ cần anh cả cô ta mở miệng, Đường Dạ Khê nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, bảo Cố Thời Mộ buông tha cho nhà họ Tôn.
Cô ta cứu được nhà họ Tôn, về sau nhà họ Tôn nhất định sẽ càng thêm khách khí với cô ta, coi cô ta như một vị khách danh dự.
Kể từ ngày bố cô ta cắt đứt quan hệ với cô ta trong cơn giận dữ, cô ta không còn cách nào để trở về nhà của mình. Cô ta cũng không muốn gặp lại bạn học và bạn bè cũ của mình, sợ rằng bọn họ sẽ thấy trò cười của cô ta.
Cô ta có quan hệ tốt với Cao Thanh Kỳ nên luôn đến nhà họ Tôn để trò chuyện với Cao Thanh Kỳ cho bớt buồn chán.
Cô ta đã nhờ anh cả của mình giúp đỡ nhà họ Tôn. Cao Thanh Kỳ biết được địa vị của cô ta trong lòng của anh cả thì về sau nhất định sẽ đối xử tốt hơn với cô ta!
Vừa nghĩ như vậy, trong lòng cô ta vô cùng đắc ý.
"Y Y!" Đường Cẩm Tiêu nắm di động, thản nhiên nói: "Em chỉ nói với anh, bởi vì Tôn Tĩnh Hàng cãi nhau cùng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ nên Cố Thời Mộ liền muốn hủy diệt nhà họ Tôn. Nhưng em chưa nói tại sao Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cãi nhau với Tôn Tĩnh Hàng. Hiện tại, em có thể nói cho anh biết nguyên nhân không?"
Đường Cẩm Y sửng sốt, trong lòng hoảng sợ, gượng cười, nũng nịu nói: "Anh cả à, anh hỏi cái này để làm gì? Con nít cãi nhau thì nào có nguyên nhân gì? Có thể bởi vì một cây bút, một cục kẹo mà ầm ĩ thôi. Hơn nữa trẻ con đánh nhau mau quên, hôm nay đánh xong rồi, ngày mai sẽ lại là bạn tốt. Con nít cãi nhau thì người lớn không nên nhúng tay vào. Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê vậy mà lại hưng sư động chúng muốn diệt nhà họ Tôn như vậy, bọn họ quá kiêu ngạo rồi!"
Đường Cẩm Tiêu lẳng lặng lắng nghe cô ta nói xong, hỏi cô ta: "Y Y, trong suy nghĩ của em, anh cả rất ngốc ư?"
"Đương nhiên là không." Đường Cẩm Y nhanh chóng nói: "Trong suy nghĩ của em, anh cả là người tốt nhất và lợi hại nhất. Anh chính là anh cả mà em tin tưởng nhất!"
Sau khi mẹ cô ta vào tù, bố cô ta không nhận đứa con gái là cô ta nữa. Anh hai từng hiểu cô ta nhất, đối với cô ta là cần cứ lấy, giờ không chỉ không tiếp nhận người em gái là cô ta mà còn coi cô ta là kẻ thù, gặp cô ta thì sẽ không cho sắc mặt tốt, còn có thể nói mấy lời đả thương người ta.
Đã thật lâu rồi, cô ta không dám đi gặp bố và anh hai của cô ta nữa. Thái độ của bọn họ đối với cô ta sẽ khiến cô ta nhớ tới việc cô ta đã không còn là cô Cả nhà họ Đường ngàn vạn yêu chiều kia nữa.
Cô ta không muốn thừa nhận điều đó.
Cô ta luôn tự thôi miên mình, chuyện này chỉ là tạm thời, chờ khi nào bố và anh hai tiêu tan tức giận rồi, bố và anh hai cô ta sẽ yêu thương cô ta nhiều như trước.
Người vẫn luôn đối tốt với cô ta chỉ có anh cả của cô ta.
Anh cả của cô ta sắp xếp cho cô ta một nơi ở, cho cô ta tiền tiêu, còn cử người chăm sóc cô ta, để cô ta có thể tiếp tục sống cuộc sống của một cô con gái nhà giàu ăn sung mặc sướng.
Anh cả của cô ta muốn đưa cô ta đi du học, nhưng cô ta không muốn đi, sau vài lần khóc lóc náo loạn, anh cả cũng thuận theo cô ta rồi.
Vừa rồi công ty bọn họ có hợp tác rất quan trọng với công ty của nhà cậu hai cô ta. Anh cả cô ta vẫn ở lại Dạ Đô, cô ta cũng không về nước W mà ở lại Dạ Đô luôn.
Cô ta cũng không muốn trở lại nước W.
Ở Dạ Đô, ít người biết cô ta, chỉ cần cô ta tránh mặt một số người biết rõ về mình, sẽ không có ai hỏi cô ta tại sao mẹ cô ta lại bị bắt vào tù.
Nếu trở về nước W, tất cả các quý cô thuộc tầng lớp thượng lưu đều quen thuộc với cô ta, cô ta không thể tránh được.
Hơn nữa, ở nước W có rất nhiều người mà cô ta không đối phó được. Những người đó trước đây có thể không dám trêu chọc cô ta, nhưng hiện tại, địa vị của cô ta trong nhà họ Đường giảm mạnh, kẻ nâng cao đạp thấp nhất định sẽ nhân cơ hội để chế giễu cô ta, cười nhạo cô ta.
Cô ta chỉ cần nghĩ đến việc mình có lẽ sẽ bị những người phụ nữ trước kia không bằng mình chế giễu cười nhạo là cả người cô ta lại khó chịu.
Bởi vậy, cô ta vẫn ở lại Dạ Đô, ở lại bên cạnh anh cả của cô ta.
Chỉ khi ở lại Dạ Đô, ở lại bên cạnh anh cả, cô ta mới có thể tự thôi miên bản thân rằng mọi thứ đều chưa biến mất, cô ta vẫn cô Cả nhà họ Đường được yêu chiều trước kia.
Hai người anh trai của cô ta, anh cả cô ta yêu cầu nghiêm khắc với cô ta, luôn thích quản này quản kia. Anh hai cô ta lại ngàn y trăm thuận với cô ta, cô ta muốn làm gì thì làm. Trước đây cô ta yêu thích anh hai nhất, nhưng bây giờ, người cô ta thích nhất chỉ có một mình anh cả cô ta.
Bố cô ta và anh hai cô ta đều bạc tình bạc nghĩa, trở mặt không nhận người thân, chỉ có anh cả cô ta mới đáng gọi là chàng trai đoan chính trong miệng người khác, cử chỉ như ngọc. Không cần biết xảy ra chuyện gì, anh ta đều đối xử với cô ta như lúc ban đầu.
Những thứ này thoáng qua trong đầu cô ta, cô ta không nhịn được mà làm nũng với Đường Cẩm Tiêu: "Anh cả, anh đối xử với em là tốt nhất, anh là người tốt nhất trên thế giới này!"
Đáng tiếc đây là anh cả ruột của cô ta, nếu không cô ta nhất định sẽ tìm cách gả cho một người đàn ông tốt như vậy!
“Anh là người tốt nhất trên thế giới, cho nên em lừa anh?” Đường Cẩm Tiêu lạnh lùng kể lại câu chuyện đánh nhau của Tôn Tĩnh Hàng với Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ: “Tiểu Sơ, Tiểu Thứ và Tôn Tĩnh Hàng đánh nhau không phải vì một cây bút hay một viên kẹo, mà là vì Tôn Tĩnh Hàng đã mắng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con hoang, con ngoài giá thú!"
Đường Cẩm Y nghe ra sự tức giận ẩn giấu trong giọng điệu lạnh như băng, có chút kích động nói: "Anh cả à, trẻ con không hiểu chuyện, chỉ thuận miệng nói lung tung thôi. Làm sao có thể so đo với trẻ con được chứ?"
“Đúng, trẻ con không hiểu chuyện, cho nên những lời này khẳng định Tôn Tĩnh Hàng nghe người lớn nhà nó nói.” Đường Cẩm Tiêu thản nhiên nói: “Hai nhà không oán không thù, người nhà bọn họ lại vô duyên vô cứ nhục mạ chửi bới Tiểu Sơ và Tiểu Thứ sau lưng. Một khi đã như vậy, Cố Thời Mộ và Khê Khê tính sổ với nhà họ Tôn thì cũng chuyện hợp tình hợp lý!"
“Anh cả, không phải vậy đâu!” Đường Cẩm Y nóng nảy: “Chỉ là một chút việc nhỏ như vậy mà khiến cho cả nhà họ Tôn tán gia bại sản, vậy cũng quá hung ác rồi mà phải không?"
Đường Cẩm Tiêu lạnh lùng nói: "Cho đến nay, tất cả những gì anh nghe được chỉ là có người tố giác đích danh nhà họ Tôn với một số cơ quan chức năng. Nếu nhà họ Tôn không làm gì sai, họ sẽ không sao cả. Nếu nhà họ Tôn làm chuyện trái pháp luật kỷ cương, bị điều tra ra vấn đề cũng là gieo gió gặt bão! Nếu nhà họ Tôn không phục cũng có thể cho người đi báo đích danh tập đoàn Cố thị, giám sát lẫn nhau. Đây là cạnh tranh lành mạnh, anh không cảm thấy việc Cố Thời Mộ và Khê Khê làm có gì không đúng. Cho dù là nhà họ Đường chúng ta cũng hoan nghênh các cơ quan kiểm tra giám sát bất cứ lúc nào!"