“Có bằng chứng.” Cảnh sát dẫn đầu mặt lạnh như tiền nói: “Nhân chứng, vật chứng đều có.”
Trong lòng Từ Tú Huỳnh run sợ: “Anh nói cái gì cơ?”
“Tôi nói là nhân chứng vật chứng đều có cả.” Cảnh sát dẫn đầu nói: “Nhân chứng là bố ruột của Từ Cẩm Điềm, ông ấy có thể chứng minh sáu năm trước Từ Cẩm Điềm đã từng đưa cho ông ta một chiếc vòng tay phỉ thúy, một mặt dây chuyền làm từ ngọc bích và một bộ trang sức làm từ đá ruby. Những thứ đó đều bị ông ta bán cho một cửa hàng đá quý. Chúng tôi đã tìm được lịch sử mua bán ở chỗ cửa hàng đá quý. Trên lịch sử giao dịch có chữ ký của bố ruột Từ Cẩm Điềm.”
Từ Tú Huỳnh kinh ngạc hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
Một lúc lâu sau, bà ta mới quay đầu lại nhìn Từ Cẩm Điềm.
Từ Cẩm Điềm túm chặt cứng lấy vạt áo bà ta, khuôn mặt nhòe nhoẹt nước mắt. Thấy bà ta quay lại nhìn, cô ta cắn môi lắc đầu nói: “Không phải đâu, không phải cháu… không phải cháu…”
Vị cảnh sát nói: “Chúng tôi đã đưa cả Ngụy Hạo tới rồi, mấy người có thể đối chất trực tiếp.”
Cảnh sát dẫn đầu vẫy tay, ngay lập tức có một cảnh sát khác dắt Ngụy Hạo từ trên xe cảnh sát xuống.
Ngụy Hạo là bố ruột của Từ Cẩm Điềm.
vietwriter.vn
Lúc mẹ ruột của Từ Cẩm Điềm bị bệnh nằm liệt giường, Ngụy Hạo và thư ký của ông ta bị bắt gian tại giường.
Mẹ của Từ Cẩm Điềm chống đỡ nốt hơi thở cuối cùng để giải quyết xong thủ tục ly hôn với Ngụy Hạo.
Mẹ Từ Cẩm Điềm vốn cho rằng ly hôn với Ngụy Hạo rồi có thể được chia cho một ít tài sản, để lại cho con gái mình. Nhưng bà ta nào biết, sự thật là Ngụy Hạo còn gánh món nợ khổng lồ, mà món nợ đấy lại bị tạo ra trong khoảng thời gian hai người còn đang làm vợ chồng nên cả hai đều phải chịu, tài sản dưới danh nghĩa mẹ Từ Cẩm Điềm cũng phải mang hết ra cho Ngụy Hạo trả nợ.
Hai người làm xong thủ tục ly hôn, trong tay mẹ Từ Cẩm Điềm chỉ còn lại mười mấy vạn, cửa hàng, bất động sản của hồi môn bố mẹ cho bà tất cả đều đưa cho Ngụy Hạo trả nợ.
Mẹ Từ Cẩm Điềm tức không qua khỏi, ngày hôm đó nhận được giấy chứng nhận ly hôn xong liền qua đời.
Từ Tú Huỳnh thương xót chị mình, căm hận Ngụy Hạo nên đã đón Từ Cẩm Điềm về nhà họ Đường, bà ta thay chị mình nuôi nấng Từ Cẩm Điềm, để cô ta và nhà họ Ngụy cắt đứt hết quan hệ.
Lúc này lại nhìn thấy Ngụy Hạo, trong mắt bà ta là vẻ không thể tin nổi.
Bà ta không thể tin nổi, trang sức bà ta đưa cho Từ Cẩm Điềm, vậy mà Từ Cẩm Điềm lại đưa cho Ngụy Hạo.
Không chỉ có vậy, Từ Cẩm Điềm còn vu oan hãm hại, đổ tội lên đầu Đường Dạ Khê.
Không.
Đây không phải là sự thật.
Từ Cẩm Điềm là đứa bé do chính tay bà ta nuôi nấng, bà ta biết rõ ràng người mà Từ Cẩm Điềm căm hận nhất chính là Ngụy Hạo. Sao con bé có thể đem trang sức bà ta cho đưa cho Ngụy Hạo được chứ?
Đây không phải là sự thật.
Chắc chắn không phải là thật!
Từ Tú Huỳnh quay lại kéo Từ Cẩm Điềm đang trốn sau lưng bà ta ra: “Điềm Điềm, cháu nói cho dì biết, đây không phải là thật, những chuyện này là hiểu lầm thôi, có phải không?”
“Đúng, đúng ạ! Chuyện này không phải là thật đâu, không phải thật ạ…” Từ Cẩm Điềm khóc đến mức nước mắt nước mũi tèm lem, khẩn cầu nhìn Ngụy Hạo nói: “Bố, con là con gái ruột của bố, sao bố lại vu oan giá họa cho con? Bố, bố nói với cảnh sát, nói với dì con đây không phải là sự thật đi, không phải thật đâu!”
Vẻ mặt Ngụy Hạo mệt mỏi không có tinh thần: “Điềm Điềm, con thừa nhận đi. Những trang sức này do bố bán cho cửa hàng đá quý, có chứng cứ xác thực. Những thứ này đều là của con, nhưng lại bị bố bán cho cửa hàng đá quý. Nếu như không phải con đưa cho bố thì chứng tỏ là bố lấy trộm. Mà những thứ này giá trị mấy trăm vạn, nếu thật sự bị phán là ăn trộm thì bố phải ngồi tù mọt gông đấy, con cũng không muốn hại bố ruột con ngồi tù đúng không?”
“Bố, sao bố lại như thế? Sao bố lại làm thế được?” Từ Cẩm Điềm khóc nức nở.
Từ Tú Huỳnh mở to mắt không thể tin nổi nhìn cô ta: “Vậy nên lời Đường Dạ Khê nói là thật? Thật sự là cháu tự lấy trang sức rồi đưa cho Ngụy Hạo nhưng lại vu oan giá họa cho Đường Dạ Khê, khiến cho Đường Dạ Khê suýt chút nữa bị Tiểu Địch đánh chết?”
Đường Cẩm Địch bỗng nhiên dính đạn, chỉ muốn đào cái hố nhảy xuống, khuôn mặt đẹp trai ngời ngời từ trắng bệch chuyển sang đỏ au, hối hận muốn phát điên lên.
Sao ngày xưa anh ta lại khốn nạn đến thế chứ?
Anh ta không nhịn được tức giận vung tay lên cho mình một cái tát rồi cúi đầu xuống, không dám nhìn ai.
Từ Cẩm Điềm khóc lóc không nói lên lời.
Cô ta biết, chuyện này xong rồi.
Chứng cứ xác thực, cô ta có chối cãi cũng không cứu vớt được gì cả.
Đường Dạ Khê nói không sai, chuyện này cũng không phải không có kẽ hở, chỉ cần có người có tiền và bỏ sức thêm một chút là có thể dễ dàng tra ra được sự thật.
Năm đó, sự thật bị che giấu chẳng qua chỉ là vì chuyện vừa bị lộ là tất cả mọi người đều cho rằng trang sức bị Đường Dạ Khê lấy trộm, nên không ai để ý đi điều tra để chứng minh sự trong sạch cho Đường Dạ Khê mà thôi.
Bây giờ chuyện chôn giấu sáu năm bị đào lại, nhân chứng vật chứng đều có đủ, cô ta không thể chống chế được nữa.
“Cháu xin lỗi…” Cô ta khóc rồi quỳ xuống đất, ôm lấy chân Từ Tú Huỳnh khóc: “Dì ơi, cháu cũng không muốn vậy… Lúc đó bố cháu vay nặng lãi, nếu như ông ấy không trả tiền thì người ta sẽ đánh gãy chân ông ấy, cháu không biết làm thế nào, cháu chỉ đành… chỉ đành mang trang sức dì cho cháu đưa cho ông ấy, để ông ấy đi trả nợ…”
“Mặc dù dì căm ghét ông ta nhưng dì cũng biết, ông ta là bố ruột của cháu. Bố ruột cháu gặp nạn cháu không thể thấy chết mà không cứu, dì có thể hiểu được. Nhưng sao cháu lại phải vu oan giá họa cho Khê Khê?” Từ Tú Huỳnh tức giận, mặt đỏ bừng, cả người tức run lên: “Chỉ vì cháu vu oan hãm hại mà năm đó Khê Khê suýt chút nữa bị Tiểu Địch đánh chết đó! Từ Cẩm Điềm, sao cháu lại ác độc đến thế này?”
“Cháu cũng không muốn thế đâu, dì ơi, cháu thật sự không muốn như vậy đâu, cháu với Đường Dạ Khê không thù không oán, cháu chưa từng muốn hại cô ấy, là Ôn An An và Đường Cẩm Y ép cháu làm…” Từ Cẩm Điềm vừa khóc vừa lắc đầu: “Cháu định len lén mang những trang sức dì tặng cháu cho bố cháu, nhưng không ngờ lại bị Đường Cẩm Y và Ôn An An phát hiện. Đường Cẩm Y bắt cháu giấu vòng tay vào phòng của Đường Dạ Khê, cô ta nói nếu như cháu không làm theo lời cô ta, cô ta sẽ nói với dì là cháu và bố cháu vẫn còn liên lạc với nhau, cô ta sẽ bảo dì và dượng trả cháu về nhà họ Ngụy…”
Từ Cẩm Điềm ôm chặt lấy chân Từ Tú Huỳnh, khóc thất thanh nói: “Dì ơi, Đường Cẩm Y là cô chủ duy nhất nhà họ Đường, Ôn An An là cô chủ duy nhất nhà họ Ôn, hai người bọn họ là viên ngọc trên tay nhà họ Đường và nhà họ Ôn, còn cháu thì sao? Cháu chỉ là một con bé mồ côi ăn nhờ ở đậu nhà họ Đường mà thôi, sao cháu dám đắc tội với hai người bọn họ chứ? Nếu cháu đắc tội họ, chắc chắn cháu sẽ bị đuổi về nhà họ Ngụy mất…”
Cô ta không muốn trở về nhà họ Ngụy.
Bố của cô ta là một đống bùn nhão, ngoại trừ cờ bạc gái gú thì chẳng biết cái gì khác.
Năm xưa nhà họ Ngụy và nhà họ Từ cũng đã từng môn đăng hộ đối, nhưng bố cô ta đã phá cho công ty nhà họ Ngụy chẳng còn gì nữa, nợ lần chồng chất.
Cô ta còn có mẹ kế, mẹ kế còn sinh cho cô ta một đứa em gái.
Trở về nhà họ Ngụy rồi cô ta chính là đứa người hầu cho bố mình với bà mẹ kế, đừng hòng mơ có được một ngày vui vẻ.
Nhưng ở nhà họ Đường, cô ta chính là cô chủ nhỏ, ở biệt thự, đi xe sang, bình thường còn có người giúp việc và vệ sĩ hầu hạ.
Muốn cô ta về nhà họ Ngụy thì giết cô ta đi còn hơn.