“Được rồi.” Cố Thời Mộ cầm lấy chiếc hộp và vỗ vai anh ấy: “Vất vả rồi."
Cậu em trai thứ hai của anh là một thiên tài y dược, là thiên tài trong số các thiên tài. Tuy còn rất trẻ nhưng anh ấy đã là một nhân vật nổi tiếng lẫy lừng trong lĩnh vực y dược, có nhiều khám phá mang tính đột phá trong y dược và đã xin được nhiều bằng phát minh sáng chế.
Để một thiên tài như vậy tự mình phối thuốc cho Đường Dạ Khê thì đã được coi dao trâu mổ gà rồi.
Cố Lạc Hàn câu khóe miệng: "Anh cả, sao anh còn khách sáo với em như vậy? Em có hơi không quen đấy."
Cố Thời Mộ nói: "Về sau giúp anh cả thêm vài lần, anh cả sẽ khách khí với em thêm vài lần, em sẽ quen thôi."
Cố Lạc Hàn suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Cũng đúng. Trước đây đều là anh cả giúp đỡ em. Đây vẫn là lần đầu tiên em giúp đỡ anh cả."
Chủ yếu là bởi vì anh cả của anh ấy quá giỏi giang, thật sự không có vấn đề gì cần anh ấy giúp đỡ.
"Với nghề nghiệp của em thì anh hy vọng cả đời này đều không cần em giúp đỡ." Cố Thời Mộ cười cười, đưa chiếc hộp cho Đường Dạ Khê: "Hiểu rõ cách sử dụng chưa?"
Đường Dạ Khê gật đầu: "Hiểu rồi, cảm ơn A Hàn."
"Đừng khách sáo." Cố Lạc Hàn đáp lại Đường Dạ Khê một câu rồi bước đến chỗ Cố Thời Mộ: "Anh cả, tuy em học y nhưng em cũng làm sản phẩm chăm sóc sức khỏe ấy. Nếu anh không nhờ em chữa bệnh thì anh có thể tìm em điều dưỡng. Sử dụng các sản phẩm sức khỏe do em phát triển có thể trì hoãn sự lão hóa và giữ mãi tuổi thanh xuân!"
Cố Thời Mộ kinh ngạc nghiêng đầu nhìn anh ấy: "Em bị Tiểu Bạch đoạt xá rồi hả? Lời này giống hệt như Tiểu Bạch nói, chẳng giống xuất phát từ trong miệng em chút nào."
Cố Lạc Hàn sửng sốt, bật cười: "Chắc chắn em đã bị Tiểu Bạch tẩy não rồi!"
Mấy anh em bọn họ, anh cả của bọn họ điềm tĩnh, anh ấy thì sống nội tâm, em ba thì kiệm lời, chỉ có Cố Lạc Bạch là nói nhiều, là một người rất thích lảm nhảm, còn nhây nữa, hễ mở miệng là không ngớt lời đùa.
“Bố, mẹ, chú hai, đừng nói nữa, lần này thật sự sắp ăn cơm rồi!” Đường Tiểu Thứ nhìn thức ăn thịnh soạn trên bàn mà nuốt nước miếng.
vietwriter.vn
"Đúng vậy, mấy đứa nói nhiều như thế làm gì chứ? Còn không mau lại đây ăn cơm đi, nếu để cục cưng của bố đói thì bố không tha cho mấy đứa đâu." Ông Cố cười ha ha nói.
Cố Thời Mộ: "..."
Kể từ khi bố anh có đứa cháu trai cưng quý giá, anh rõ ràng cảm thấy anh đã trở thành rễ cỏ.
Tuy nhiên bản thân ông cũng thích hai đứa con trai bé bỏng của mình là được rồi.
Sau khi ăn xong, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê đưa hai đứa trẻ lên núi sau và đi dạo một vòng để bọn trẻ tiêu cơm.
Đường Tiểu Sơ thì khá hơn một ít. Đường Tiểu Thứ ăn quá nhiều nên cái bụng nhỏ biến thành quả dưa hấu tròn vo. Cố Thời Mộ lo cậu bé ăn quá nhiều.
Cả hai người cùng hai cậu nhóc đi vòng quanh ngọn núi sau hơn một tiếng đồng hồ rồi mới đưa bọn trẻ trở về.
Hai đứa nhỏ chơi với ông cụ ở phòng khách một lúc, thời gian không còn sớm nữa, cả nhà bốn người về phòng ngủ.
Sau khi tắm xong, hai đứa nhỏ buồn ngủ quá nên thiếp đi trên gối.
Đường Dạ Khê tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra, thấy Cố Thời Mộ cũng đã tắm xong, mặc đồ ngủ nửa nằm bên cạnh con trai cô, lòng bàn tay đang nhẹ nhàng xoa đầu Đường Tiểu Thứ.
Đường Tiểu Thứ ngủ như một con heo con, say như chết, không phản ứng gì cả.
Nhìn thấy cô bước ra trong bộ đồ ngủ, Cố Thời Mộ ngoắc ngón tay với cô: "Đến đây?"
Đường Dạ Khê: "...? Tôi ngủ ở bên này là được."
Cô chỉ vào bên cạnh Tiểu Sơ.
Suốt thời gian qua bọn họ đều ngủ như vậy, hai người bọn họ ngủ hai bên giường, hai đứa nhỏ ở giữa.
Mặc dù Đường Dạ Khê vẫn cảm thấy khá mất tự nhiên, nhưng ngẫm lại thì họ đã nhận chứng nhận kết hôn rồi, cô chịu được.
Dù sao thì cả đời này cô cũng không định tái hôn với người khác, hơn nữa cô đã có chứng nhận kết hôn với Cố Thời Mộ, vậy thì việc ngủ chung giường cũng không có vấn đề gì!
Nhưng bây giờ, Cố Thời Mộ lại bảo cô đi qua.
Đó là điều hoàn toàn không thể!
Bọn họ đã thỏa thuận là chỉ làm vợ chồng trên danh nghĩa, cô không cần thực hiện nghĩa vụ vợ chồng!
Cô nhìn Cố Thời Mộ cảnh giác.
Cố Thời Mộ bị cô làm cho buồn cười: "Đang nghĩ lung tung gì vậy? Nhìn xinh đẹp sạch sẽ mà sao trong đầu lại có nhiều ý nghĩ đen tối thế?"
Đường Dạ Khê: "...?"
Cố Thời Mộ ngồi thẳng người dậy, cầm hộp thuốc trên bàn đầu giường lên: "Đến đây, tôi bôi thuốc em, không thì em có thể tự mình bôi thuốc được à? Còn phải xoa bóp theo chuyển động tròn nữa, em làm được không?"
Đường Dạ Khê: "..."
Đúng là cô không làm được.
Cô không thể nhìn thấy sau lưng, cho dù nhìn thấy trong gương thì có vài chỗ cô cũng không thể với tới, huống chi là xoa bóp theo vòng tròn.
Cố Thời Mộ lại ngoắc ngón tay với cô: "Lại đây."
Lần này, Đường Dạ Khê chậm rãi đi qua.
Cô đã hiểu về lý lịch của Cố Lạc Hàn rồi.
Nhờ một người trâu bò như vậy trong giới y dược phát triển thuốc điều trị chấn thương cho cô thì chẳng khác gì như phung phí của trời, chỉ hai từ lãng phí cũng không đủ để hình dung.
Loại thuốc mỡ quý giá như vậy đương nhiên cần phải phát huy tác dụng lớn nhất của nó mới xứng với Cố Lạc Hàn.
Cô bước đến bên giường và ngồi xuống, cởi áo ngủ của mình.
Cố Thời Mộ nói: "Nằm sấp xuống đi, ngồi thì không dễ dùng lực."
Đường Dạ Khê gật đầu, nằm trên giường, vùi mặt vào trong chăn.
Ừm.
Như vậy rất tốt.
Giấu mặt rồi thì không ai có thể nhìn thấy cô đang ngượng ngùng.
Cố Thời Mộ mở hộp thuốc ra, Đường Dạ Khê nhanh chóng ngửi thấy mùi thuốc thơm sảng khoái.
Cho dù vùi nửa cái mũi vào trong chăn, hương thơm của thuốc vẫn thấm vào trong khoang mũi cô.
Cô không khỏi khen ngợi: "Thơm quá."
"A Hàn là một người theo chủ nghĩa hoàn mỹ." Cố Thời Mộ nói: "Hơn nữa, em là chị dâu của nó. Đương nhiên nó phải làm thuốc mỡ cho thơm rồi, nếu không sao nó có mặt mũi gặp em?"
Đường Dạ Khê: "..."
Logic này... không đúng lắm nhỉ?
Cô cảm thấy vị thái tử gia của nhà họ Cố này là một kẻ chuyên kết thúc cuộc trò chuyện. Anh luôn có bản lĩnh thốt ra những câu khiến cô không biết phải tiếp lời như thế nào.
Cố Thời Mộ chấm thuốc lên đầu ngón tay, cẩn thận bôi lên vết sẹo trên lưng cô.
Trên lưng cô có hàng chục vết sẹo cả sâu và nông.
Trong lòng anh không kìm được mà cảm khái, vận may của cô gái này thật sự không tệ, bị đánh đến thế này mà vẫn còn sống sót.
Anh bôi thuốc lên từng vết sẹo rồi lại xoa tỉ mỉ cho đến khi thuốc ngấm vào da. Anh cất thuốc đi và vào nhà tắm rửa tay.
Lúc từ phòng tắm đi ra, Đường Dạ Khê đã đi tới bên cạnh con trai lớn, đắp chăn lên người, chỉ lộ ra cổ và đầu, dáng vẻ vô cùng thẹn thùng.
Cố Thời Mộ cười cười, đi đến nằm xuống bên cạnh Tiểu Thứ: "Còn chuyện gì nữa không? Không có việc gì nữa thì tôi tắt đèn đây."
"Ừm... có chút việc." Đường Dạ Khê nói nhỏ: "Tôi muốn tặng A Hàn một món quà để cảm ơn. Anh nói xem tặng gì thì mới tốt đây?"
Không có quà tặng thì không ổn chút nào.
Cô không thể sử dụng thuốc mỡ của Cố Lạc Hàn miễn phí được.
Trả thù lao thì Cố Lạc Hàn chắc chắn sẽ không cần, cô bèn nghĩ là tặng cho Cố Lạc Hàn một món quà.
Nhưng cô không biết Cố Lạc Hàn thích hay ghét cái gì, vì vậy mới hỏi ý kiến của Cố Thời Mộ.