Cố Thời Mộ gật đầu: "Được."
Vậy là anh dẫn ba mẹ con Đường Dạ Khê tới võ quán mà anh hay đi.
Sau khi chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, hai người chính thức bước lên sàn đấu võ.
Đường Dạ Khê vốn được huấn luyện, dạy dỗ bởi một người thầy có tiếng tăm, cho nên từng đòn cô tung ra đều vô cùng có lực, hơn nữa những động tác của cô trông cũng tinh vi, cực kỳ đẹp mắt.
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ ra sức vỗ tay, nhiệt liệt đồng lòng cổ vũ mẹ cố lên.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên đó là, năng lực của Cố Thời Mộ cũng không phải dạng vừa!
Nhìn qua thì trông anh giống một người đàn ông cao quý lúc nào cũng khoan thai bình tĩnh, một người đàn ông sống trong nhung lụa không biết khổ là gì, nhưng mỗi chiêu anh tung ra đều vô cùng có lực. Như thể sấm vang chớp giật, chèn ép từng đòn tấn công của cô.
vietwriter.vn
Do một đòn đánh sơ suất, cô bị anh đánh trúng vào vai, cơ thể cô bắt đầu mất lực, ngả ngửa ra sau.
Giữa tiếng hét đầy lo lắng của hai đứa trẻ, cánh tay vững vàng của Cố Thời Mộ đã kịp đỡ lấy eo cô.
Anh ôm cô, xoay người ổn định lại cơ thể, sau đó nhanh chóng rút tay ra khỏi người cô, bờ môi đẹp khẽ cong lên thành nụ cười: "Sao rồi? Còn muốn đánh nữa không?"
Đánh đấm với anh mấy chục chiêu, hiện giờ Đường Dạ Khê như ngộ ra một điều, có vẻ cô... thật sự không đánh lại người đàn ông này.
Nhưng cô không muốn thừa nhận thất bại.
Cô không muốn người đàn ông này gặp các con trai cô thêm lần nào nữa!
Vậy nên cô nhất định phải thắng trận này, cô nhất định phải khiến người đàn ông này biến mất khỏi thế giới của cô và con trai!
Đúng là người đàn ông này rất lợi hại, nhưng điều đó không có nghĩa là cô hoàn toàn không có cơ hội thắng.
Thử đánh một trận ra trò xem, ai thắng ai thua vẫn chưa biết được!
Cô cắn chặt răng, gật đầu: "Đến đây đi!"
Hai người lại tiếp tục những đòn đánh đấm.
Sau đó... Đường Dạ Khê thua.
Khi bị Cố Thời Mộ dùng ba ngón tay chụp lấy yết hầu, Đường Dạ Khê như không thể tin chuyện đang xảy ra trước mắt.
Trước giờ cô vẫn luôn nghĩ ở phương diện võ học này cô chính là thiên tài khó ai bì nổi.
Nhưng hôm nay, cô đã thua!
Hơn nữa, cô còn thua một cách tâm phục khẩu phục.
Người đàn ông kia hơn cô cả về tốc độ lẫn sức bật, cả về kỹ thuật ra đòn lẫn thể lực anh cũng vượt xa cô, anh thắng cô về mọi mặt.
Đã rất lâu rồi cô chưa biết thế nào là mùi vị của sự thất bại, cho nên trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.
Nhưng cô không phải kiểu người vì chút thất bại mà không tự mình đứng lên nổi, cô thẳng thắn lên tiếng nhận thua: "Tôi thua."
Cố Thời Mộ buông tay, thân hình thẳng thớm đứng trước cô, nói: "Cô rất lợi hại."
Lời này xuất phát từ tận đáy lòng anh.
Trên đời này, những người đàn ông có thể đấu với anh bất phân thắng bại không hề nhiều, huống hồ, cô lại là một người phụ nữ có vẻ ngoài trông mềm yếu như vậy.
Nếu không phải đích thân anh đấu với cô, thì có lẽ anh sẽ không thể tin được một người phụ nữ nhìn qua trông yếu ớt, xinh đẹp lại có sức chiến đấu mãnh liệt như vậy.
“Chẳng có gì là lợi hại cả, thua thì vẫn là thua thôi." Đường Dạ Khê lùi về sau vài bước, cô nhìn Cố Thời Mộ, nghiêm túc nói: "Anh có thể lấy tóc của Tiểu Sơ đi, nhưng dù kết quả xét nghiệm ADN có thế nào đi nữa tôi cũng không quan tâm. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ chỉ là con trai của mình tôi thôi, tôi sẽ không để người nào có cơ hội cướp hai đứa nó khỏi tay tôi đâu. Chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ không để ai cướp chúng đi!"
“Tôi hiểu." Cố Thời Mộ gật đầu: "Sẽ không ai có thể cướp các con cô đi, nhưng mà, nếu kết quả xét nghiệm ADN cho thấy chúng thật sự là con tôi thì tôi có thể yêu cầu cô giải thích một số chuyện. Đó là cô dùng cách nào để lấy được **** ***** của tôi rồi sinh ra chúng."
Đường Dạ Khê hạ mi mắt, rơi vào trầm lặng.
Kí ức đó tràn đầy đau đớn.
Cô không muốn nhớ lại nó một lần nào cả, cô không muốn mình lại phải sống trong sự đau đớn, khổ cực đó, cô không muốn lại bị vùi sâu vào những áp bức và nhục nhã ấy.
Có điều, nếu Tiểu Sơ và Tiểu Thứ thật sự là con của người đàn ông này, vậy thì điều mà đối phương yêu cầu cũng không phải là quá đáng.
Hiện giờ cô chỉ có thể cầu nguyện thôi, cầu cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không có bất kì quan hệ gì với người đàn ông này.