Mục lục
Kết Hôn Chớp Nhoáng: Thiên Tài Bảo Bối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê dắt theo Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ và Hạ Lăng Tự, cùng với Hứa Liên Kiều và một đám vệ sĩ trợ lí, hướng về quê nhà Đại Lương Sơn của Hạ Lăng Tự.



Đương nhiên, còn có Bách Lí Tuỳ Băng không mời mà tự đến.



Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê, Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ ngồi kề nhau, Bách Lí Tuỳ Băng thì ngồi trộn lẫn với vệ sĩ và trợ lí của Cố Thời Mộ.



Anh ta đã quen thuộc với vệ sĩ của Cố Thời Mộ.



Lúc anh ta không nổi điên thật ra cũng là một người rất có sức hút, mà trợ lí và vệ sĩ của Cố Thời Mộ cũng rất giỏi, anh ta không cố ý kiếm chuyện, giao du với vệ sĩ và trợ lí của Cố Thời Mộ khá hoà bình.



Một đám người ngồi chuyên cơ của Cố Thời Mộ đến thành phố có Đại Lương Sơn trước, sau đó ngồi xe việt dã đi.



Xe việt dã chạy một ngày một đêm mới đến Đại Lương Sơn.







Thôn của nhà bà nội Hạ Lăng Tự xe việt dã không vào được, cả đoàn người chỉ có thể đi bộ, đi hơn một tiếng mới đến nhà Hạ Lăng Tự.



Cho dù Đường Dạ Khê đã đi từ nam chí bắc cũng chưa từng thấy thôn miền núi nào nghèo nàn rách nát thế này, đừng nói là Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.



Hai đứa nhóc hoàn toàn ngây ra, đặc biệt là Đường Tiểu Thứ, chỉ biết tròn mắt nhìn với vẻ vừa tò mò vừa sợ hãi.



Cậu cầm tay Cố Thời Mộ, nói khẽ: "Bố ơi, nơi này nghèo quá! Cô giáo của bọn con nói nếu bị bắt cóc sẽ bị bán đến những nơi rất nghèo rất nghèo trên núi, không được đi học, không có cơm ăn, có phải là những nơi thế này không?"



"Gần như là vậy." Cố Thời Mộ vò đầu cậu: "Nhưng con đừng sợ, bố sẽ bảo vệ con, không ai bắt Tiểu Thứ của chúng ta đi được!"



"Đúng vậy!" Đường Tiểu Thứ cười ngọt ngào, bàn tay nắm chặt tay Cố Thời Mộ hơn.




vietwriter.vn



Cố Thời Mộ cúi đầu nhìn cậu bé, trong lòng ngập tràn hạnh phúc.



Cảm giác được người khác hoàn toàn dựa dẫm vào thế này, cảm giác mình được người khác cần đến còn có cảm giác thành tựu hơn nhận được mối làm ăn lớn.



"Bà nội ơi!" Ngoài nói vài câu đơn giản với Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ ra, Hạ Lăng Tự mãi không nói gì nhiều, đẩy cánh cửa đã mục nát ra, cậu bé hét to lên, chạy xộc vào cái sân cũ kĩ.



Cố Thời Mộ và hai đứa nhỏ, vệ sĩ và trợ lí của họ cùng đứng bên ngoài đợi, không vào trong.



Vài phút sau, một bà lão gầy gò, tóc đã bạc trắng nắm tay Hạ Lăng Tự cùng bước ra, hàn huyên với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê xong thì mời họ vào trong.



Bà cụ rửa lại bộ ly trà đã rất sạch rồi lần nữa trước mặt họ, tráng nước sôi một xong mới rót trà cho họ.



Hạ Lăng Tự lại bưng từng ly từng ly đến trước mặt họ.



Bà cụ lại tiếp tục lấy ra vài củ khoai lang khô với đậu rang cho Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ, nói với Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê: "Nhà làm vườn không có thứ gì quý báu, những thứ này đều là nhà trồng được, mấy đứa nhỏ ăn thử cho biết vậy."



Mắt bà hơi đỏ, như thể vừa khóc xong.



Bà cố gắng cười hiền hoà với đám Cố Thời Mộ, không giấu được nét buồn sầu trong mắt, nhưng nhà có khách, bà bắt buộc phải cố nở nụ cười để đón tiếp.



Bà cười nhưng trong lòng lại trào lên đau buồn và phẫn nộ.



Cháu nội ngoan của bà vốn tưởng để nó đến thành phố lớn để hưởng phúc, qua ngày tốt đẹp hơn ở đây, nào ngờ lúc về lại gầy trơ xương thế này.



Đứa trẻ nhào vào lòng bà khóc oà, chỉ biết nói vài câu ngắn gọn thuật lại mình đã sống cực khổ với mẹ kế thế nào, bà ước gì có thể cầm dao đi chém người phụ nữ ác độc đó ngay lập tức.



Nhưng bây giờ không được.



Trong nhà vẫn còn khách.



Người ta cách xa ngàn dặm mà đưa cháu bà về đây, bà phải tiếp đón người ta đàng hoàng.



Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê khách sáo cảm ơn bà, Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ nói với bà: "Cảm ơn bà."



Bà cụ nhìn họ cảm kích: "Là bà cảm ơn các cháu mới đúng, Tiểu Tự nói rồi, nhờ có các cháu đưa nó về, nếu không một mình nó làm sao về được..."



Vài câu ngắn ngủi, mắt bà lại đỏ hoe, suýt thì rơi nước mắt tiếp.



Cháu bà ra ngoài bị ức hiếp, muốn về nhà nhưng vì nó quá nhỏ nên không thể về được, gọi trời không nghe, gọi đất không linh, nó phải khó chịu đến mức nào?



Tiểu Tự của bà vừa ngoan vừa thông minh, người phụ nữ ác ôn kia sao lại nỡ lòng ngược đãi Tiểu Tự của bà?



"Bà nội ơi...", Hạ Lăng Tự tựa vào người bà, nhìn bà yêu thương: "Sau này cháu ở với bà, không đi đâu nữa hết, bà đừng lo cho cháu, cháu ở đây cũng đi học được, cũng có thể thi đại học, cháu sẽ thành tài mà, đợi cháu thành công rồi cháu sẽ kiếm thật nhiều tiền để hiếu kính bà, để bà và cháu cùng hưởng phúc!"



Bà cụ cúi đầu nhìn cậu, sờ vào gương mặt cậu bé, bàn tay run rẩy, lòng đau như cắt.



Bà già rồi.



Bệnh tật cả người.



Năm ngoái đi bệnh viện bác sĩ muốn bà phẫu thuật, bà từ chối.



Bác sĩ nói cơ thể bà quá yếu ớt, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 50%.



Đồng nghĩa với việc có khả năng bà lên bàn phẫu thuật rồi lại không xuống được nữa.



Nếu bà chết trên bàn phẫu thuật thì Tiểu Tự của bà phải làm sao?



Một đứa trẻ không có mẹ bảo vệ, lúc nào cũng đáng thương cả.



Có bà thì ít ra vẫn để mắt tới thằng con thứ hai và vợ của nó, chúng nó không dám đối xử tệ với Tiểu Tự.



Cố thêm vài năm nữa, đến khi Tiểu Tự lớn rồi, sẽ không dễ dàng để người khác bắt nạt nữa.



Nhưng bà không ngờ bà vẫn sống sờ sờ thế mà hai đứa súc sinh lòng lang dạ sói kia đã dám ngược đãi thằng bé.



Một đứa quên mất ân tình với mẹ ruột Tiểu Tự ngày xưa, một kẻ quên mất trước khi gả vào đã hứa hẹn những gì.



Hai đứa súc sinh không có lương tâm!



Không trông chờ gì được vào chúng nó.



Nhưng bà có thể trông chờ vào ai đây?



Vợ chồng con cả bà tuy rằng tốt bụng, cũng thương đứa cháu trai này thật lòng đấy, nhưng nhà nó đã có ba đứa con, vợ con trai cả bà còn không được khoẻ, sống qua ngày cũng cực nhọc, sao đủ sức nuôi thêm Hạ Lăng Tự?



Còn bà...



Bà cũng chẳng khoẻ mạnh gì cho cam, nói không chừng nay mai lại đi ngay.



Bà còn sống mà hai đứa súc sinh kia đã dám đối xử với Tiểu Tự như thế, nếu bà mất rồi, chúng nó lại còn tệ bạc với Tiểu Tự của bà đến mức nào nữa?



Bà càng nghĩ càng thấy khó chịu, tim bà đau thắt từng cơn, trước mắt cứ chợp đen sầm lại, cắn lưỡi cố gắng đứng dậy, nắm chặt tay của cháu bà.



Hứa Liên Kiều nhìn bà cụ, khẽ ghé vào tai Đường Dạ Khê: "Sức khoẻ bà cụ không tốt lắm, tướng mặt dầu hết đèn tắt, nói cách khác là tuổi thọ không dài..."



Đường Dạ Khê kinh hãi, cau mày nhìn Hứa Liên Kiều: "Còn cứu được không?"



Hứa Liên Kiều nói: "Phải bắt mạch mới biết được..."



Cô ấy còn chưa nói xong bà cụ đã xiểng niểng cả người.



"Bà nội! Bà làm sao vậy?", Hạ Lăng Tự kêu lên, đỡ lấy bà.



Hứa Liên kiều vội vàng chạy qua, đỡ bà nằm ra đất, ấn liền mấy huyệt đạo của bà, thấy bà đút tay vào túi áo, cô ấy móc ra một lọ thuốc trong túi áo bà, xác nhận triệu chứng xong, mở lọ thuốc ra rồi nhét vài viên thuốc vào miệng bà.



"Bà ơi! Bà làm sao vậy? Bà ơi... bà đừng doạ cháu mà, bà ơi..." Giọng Hạ Lăng Tự tràn ngập sự hoảng hốt, nhưng không dám hét to, sợ dọa đến bà, giọng nói ngây ngô giờ đây vừa khàn vừa đè nén.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK