Cuối cùng tim bà mới đỡ một chút, không còn đập kịch liệt như gõ trống nữa.
Bà mở mắt nhìn về phía Ôn Minh Viễn, giọng nói có vẻ rất bình tĩnh: “Anh Viễn, anh nói cho em biết, rốt cuộc An An là con gái của ai?”
Ôn Minh Viễn và mấy người con của ông đã biết được chân tướng, trái tim đồng thời cũng nhảy lên cổ họng.
Ôn Minh Viễn muốn nói lại thôi.
Đường Thủy Tinh nhìn chăm chú vào mắt ông, chậm rãi hỏi: “An An… Có phải là con gái của Đường Linh Lung đúng không?”
Giọng nói của bà chậm rãi nhưng lại vô cùng run rẩy.
“Mẹ, mẹ nói lung tung gì thế?” Ôn An An hét toáng lên: “Mẹ, mẹ bị làm sao vậy? Sao mà mẹ có thể nói ra lời này được chứ? Làm sao mà con có thể là con gái của Đường Linh Lung được? Mẹ… Mẹ, mẹ điên rồi sao?”
Đối với Ôn An An mà nói, nếu như việc cô ta không phải là con gái nhà họ Ôn, vậy thì xem như là một quả bom hạng nặng, còn chuyện cô ta là con gái của Đường Linh Lung chính là chuyện sét đánh giữa trời quang.
Cô ta hiểu rõ hơn ai hết, mấy năm nay tại sao Đường Dạ Khê lại sống cuộc sống gian nan thê thảm đến như vậy.
Chính là vì cô là con gái của Đường Linh Lung.
Đường Linh Lung là con gái riêng của nhà họ Đường, là một trong những tên đầu sỏ đã hại chết bà ngoại của cô ta.
Ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Tất cả mọi người nhà họ Đường đều chán ghét Đường Dạ Khê.
vietwriter.vn
Nếu không phải năm đó Đường Cẩm Địch trong thời kỳ phản nghịch, cứ nhất định phải đối nghịch với cậu của cô ta, đưa Đường Dạ Khê về nhà họ Đường thì Đường Dạ Khê đã sớm chết ở bên ngoài rồi.
Đường Dạ Khê chưa từng làm sai bất kỳ chuyện gì, mà cô lại phải chịu điều tiếng, nhận hết tất cả đau khổ, tất cả lý do ấy cũng chỉ là vì cô là con gái của Đường Linh Lung.
Cô không cần làm sai chuyện gì, cô là con gái Đường Linh Lung thì đó chính là tội của cô.
Nhưng mà hiện tại, mẹ cô ta lại nói cô ta mới là con gái của Đường Linh Lung.
Không.
Không thể nào!
Cô ta là con gái của bố mẹ cô ta, trong người cô ta chảy dòng máu cao quý của nhà họ Đường và nhà họ Ôn.
Làm sao cô ta có thể là con gái của người phụ nữ Đường Linh Lung kia được chứ?
Cô ta không phải.
Không phải.
Đường Thủy Tinh mắt điếc tai ngơ mặc kệ cô ta hét lên chói tai, bà chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Minh Viễn không rời mắt: “Anh Viễn, anh nói cho em biết, có phải Ôn An An là con gái của Đường Linh Lung hay không?”
Yết hầu Ôn Minh Viễn hơi động đậy nhưng qua hồi lâu vẫn không nói nên lời.
Nói ra chân tướng chẳng khác nào hủy hoại tiền đồ và tương lai của Ôn An An.
Đó là cô con gái ông đã dốc lòng dốc sức nuôi dạy hơi hai mươi năm nay, là cô con gái ruột như viên ngọc quý trong tay mà ông yêu thương suốt hơn hai mươi năm.
Bảo ông… làm sao mà ông nỡ lòng chứ?
“Đúng như vậy, phải không?” Ánh mắt Đường Thủy Tinh nhìn chằm chằm ông không chớp mắt: “Anh nói Khê Khê mới là con gái của chúng ta, còn đi làm giám định huyết thống để chứng minh. Vì vậy Khê Khê thật sự là con gái ruột của chúng ta… Nhưng mà An An, rõ ràng nó không phải là con gái ruột của em, nhưng lớn lên lại giống em đến vậy… Tại sao nó lại giống em như thế? Bởi vì em và Đường Linh Lung là chị em cùng cha khác mẹ, em và Đường Linh Lung giống nhau. Con bé là con gái của Đường Linh Lung, nó lớn lên giống Đường Linh Lung vì vậy trông nó cũng giống em…”
"Không! Không phải! Không phải như thế đâu!" Ôn An An khóc xé ruột xé gan, liều mạng lắc đầu: “Mẹ ơi mẹ đừng nói nữa, không phải như thế đâu, không phải như thế đâu mà. Con chính là con gái của mẹ và bố, con là con gái của hai người mà!”
Đường Thủy Tinh cũng không buồn liếc mắt nhìn cô ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Ôn Minh Viễn: “Em tới ngày dự tính sinh, đi bệnh viện sinh ra Khê Khê. Rõ ràng ngày dự tính sinh của Đường Linh Lung còn chưa tới, chân trước em vừa vào bệnh viện, chân sau bà ta đã vào theo. Em tưởng rằng bà ta cố ý khiến cho em thấy khó chịu, khiến em tức giận, nhưng mà bây giờ nghĩ lại… bây giờ nghĩ lại…”
Cuối cùng ánh mắt bà cũng dời về phía Ôn An An: “Bây giờ nghĩ lại, bà ta cố ý nằm cùng một phòng bệnh với em, sinh đứa bé cùng ngày với em, không ngừng khiến cho em thấy khó chịu, bực tức. Mục đích chính của bà ta là dùng con gái của bà ta đổi sang con gái của em…”
“Không… không phải như thế đâu. Mẹ ơi không phải như thế…” Ôn An An khom người đã khóc đến nỗi không thở nổi.
Đây không phải là thật.
Đây không thể nào là sự thật được.
Nếu như đây là sự thật thì cuộc đời này của cô ta sẽ sụp đổ mất.
Vốn dĩ cô ta cho rằng việc mình không phải là con gái ruột nhà họ Ôn đã là tin dữ rồi.
Vậy mà điều càng tàn nhẫn hơn còn ở phía sau.
Vậy mà cô ta lại là con gái của Đường Linh Lung.
Vậy mà cô ta lại là con gái của người phụ nữ mà cô ta không biết đã mắng chửi là thứ vô liêm sỉ hèn hạ không biết xấu hổ bao nhiêu lần.
Không.
Cô ta không tin.
Đây chắc chắn là âm mưu của Đường Dạ Khê.
Cô ta mới là con gái của bố mẹ.
Tất cả mọi chuyện hôm nay chắc chắn là âm mưu của Đường Dạ Khê.
Cô ta khóc xé ruột xé gan, liều mạng gào khóc về phía Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh: “Bố, mẹ, không phải như vậy đâu, chắc chắn không phải như vậy. Mọi người bị Đường Dạ Khê lừa rồi, con mới là con gái của hai người, tất cả chuyện này đều là âm mưu của Đường Dạ Khê. Cô ta lừa mọi người đấy, mọi người đừng tin cô ta, đừng tin.”
Ôn Huyền Dương nhìn về phía cô ta, trong mắt ánh lên sự phức tạp: “An An, anh tự mình theo dõi việc làm giám định huyết thống, kết quả giám định sẽ không sai đâu. Khê Khê thật sự là con gái của bố mẹ.”
“Không! Anh cả, anh cũng bị cô ta lừa rồi!” Ôn An An khóc lóc lắc đầu: “Cô ta là kẻ lừa đảo, mọi người đều bị cô ta lừa rồi. Anh cả, em mới là em gái của anh, anh bị cô ta lừa rồi! Đường Dạ Khê…”
Cô ta quay phắt lại nhìn về phía Đường Dạ Khê, đẩy Ôn Huyền Triệt đang đỡ cô ta ra, nhào về phía Đường Dạ Khê: “Mày thật độc ác! Mày lại còn muốn cướp bố mẹ, cướp nhà của tao. Tao phải giết mày, tao phải giết mày…”
Không đợi cô ta lao tới gần Đường Dạ Khê, Cố Tần đã chắn trước mặt Đường Dạ Khê, giơ chân đạp một cái vào bụng cô ta.1
Cô ta bị đạp lùi lại vài bước, “phịch” một tiếng ngã ngồi trên mặt đất.
Ôn Huyền Triệt giận dữ nói: “Đường Dạ Khê, sao mà cô dám!”
Cố Thời Mộ cười nhẹ: “Ôn Huyền Triệt, vệ sĩ bảo vệ vợ tôi là cấp dưới của tôi. Anh mở mồm ra đã quát tháo vợ tôi, sao nào? Lẽ nào vợ tôi phải làm quả hồng bị người ta bóp bẹp à?”
Ôn Huyền Triệt càng giận dữ hơn: “Cố Thời Mộ, anh đừng tưởng rằng tôi sợ anh.”
“Không hề, tôi chưa từng nghĩ như vậy.” Cố Thời Mộ cười nhạt: “Dù sao thì kẻ vô tri cũng không biết sợ. Người không có đầu óc thì chẳng sợ cái gì.”
“Anh…” Ôn Huyền Triệt tức đến nỗi máu trong người sôi trào, cả khuôn mặt đỏ bừng bừng.
“A Triệt, em câm miệng cho anh!” Ôn Huyền Dương đi tới bên cạnh anh ta, đẩy anh ta ra đằng sau: “Hôm nay không có mệnh lệnh của anh và bố, em không được phép nói gì nữa!”
Ôn Huyền Triệt bất mãn: “Anh cả…”
Ôn Huyền Dương nhíu mày: “Anh bảo em câm miệng!”
Từ trước đến nay Ôn Huyền Triệt vẫn luôn kính phục người anh cả này, tuy trong lòng uất hận đến nỗi sắp bùng nổ nhưng anh ta cũng không dám nói thêm gì nữa.
Đường Thủy Tinh ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.
Ôn Minh Viễn bị dọa hết hồn, rốt cuộc không chống đỡ được nữa, gọi hai bác sĩ gia đình qua đây.
Hai bác sĩ gia đình cũng không có cách nào tốt hơn, chỉ là cho Đường Thủy Tinh uống mấy viên thuốc đề phòng bệnh tim tái phát, căn dặn Đường Thủy Tinh phải giữ cho cảm xúc bình tĩnh không thể kích động.
Đường Thủy Tinh vẫn cố gắng hết sức điều tiết lại.
Bà cứ ôm trong lòng một niềm tin: Trước khi biết được chân tướng, bà nhất quyết không thể nào ngã xuống.
Sau khi uống thuốc, bà được Ôn Minh Viễn đỡ vào trong phòng khách ngồi.
Đám người Cố Thời Mộ cũng được Ôn Minh Viễn gọi vào ngồi trong phòng khách.
Đợi trái tim thoải mái hơn một chút, Đường Thủy Tinh vội vàng nhìn sang Ôn Minh Viễn hỏi: “Anh Viễn, anh trả lời câu hỏi vừa rồi đi, An An là con gái của Đường Linh Lung đúng không?”