Anh ta nhìn Đường Dạ Khê một lúc: “Đương nhiên rồi, nếu em yêu anh, đồng ý gả cho anh thì anh cũng chịu cưới em, mặc kệ em muốn làm vợ anh hay muốn làm em gái anh, anh đều thấy vui!”
Đường Dạ Khê: “…Em không thể gả cho anh, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con trai của Cố Thời Mộ, khi nào Cố Thời Mộ không li hôn với em thì cả đời em không thể ly hôn với anh ấy.”
“Vậy chúng ta làm anh em đi!” Bách Lí Tuỳ Băng nói một cách thoải mái: “Dù gì thì đầu óc anh cũng có vấn đề, sách vở viết bệnh tâm thần di truyền, anh còn lo nếu anh cưới em, chẳng may di truyền bệnh sang cho con chúng ta thì em phải đau lòng cỡ nào chứ? Em không gả cho anh, anh cũng đỡ phải lo cho vấn đề tinh thần của con chúng ta nữa.”
“Anh đừng có nói bậy!” Đường Dạ Khê bất mãn nói: “Không phải đầu óc anh có vấn đề, chỉ là anh phải trải qua nhiều chuyện quá, tâm lý có chút không ổn mà thôi, không phải di truyền đâu.”
“Chuyện này ai mà rõ được đây?” Bách Lí Tuỳ Băng nhún vai: “Dù gì nếu như không phải em gả cho anh thì cả đời này anh cũng không lấy vợ đâu, bớt đi một đứa trẻ bị tâm thần, vừa lo lắng cả đời cũng phải vừa nhọc lòng cả đời nữa, còn thấy có lỗi với con.”
Đường Dạ Khê: “… Trong lòng em, anh chính là anh ruột của em, cho dù không có Cố Thời Mộ thì em cũng không thể gả cho anh.”
vietwriter.vn
“Anh ruột?” Bách Lí Tuỳ Băng nhướn mày nhìn cô: “Không phải bây giờ em đã có anh trai ruột thật sự rồi ư? Là bọn anh “ruột thịt” hơn hay là họ?”
Đường Dạ Khê không hề do dự mà nói: “Đương nhiên là các anh rồi.”
Cô và hai anh em Bách Lí Tuỳ Băng, nương tựa nhau gần 10 năm, lúc cô bị bệnh nặng tưởng như chết tới nơi, chỉ có hai anh em Bách Lí Tuỳ Băng ở cạnh cô, trước khi cô nhận tổ quy tông, cũng chỉ có hai anh em Bách Lí Tuỳ Băng thật lòng tốt với cô.
Còn cô và bốn anh em Ôn Huyền Dương chỉ có sự liên kết về mặt huyết thống và sự tán thưởng với nhân phẩm, học thức, năng lực của họ, nhưng lại không hề có tình cảm sâu nặng như với hai anh em Bách Lí Tuỳ Băng đã nương tựa từ lâu.
Nghĩ đến đây, cũng không khó hiểu tại sao Ôn Huyền Triệt cố chấp muốn bảo vệ Ôn An An đến vậy.
Nếu Ôn An An là một cô gái tốt, không tự đào hố chôn mình thì trên phương diện tình cảm, bất kể là bố mẹ ruột cô hay anh em Ôn Huyền Dương đều rất khó mà cắt đứt tình cảm với Ôn An An.
Nhất thời từ mặt Ôn An An là do có phần tức giận chán ghét với Đường Linh Lung cũng có phần kích động do đột nhiên biết được chân tướng.
Đợi họ bình tĩnh lại, nhớ lại cảm tình trước kia khi còn sớm tối bên nhau với Ôn An An ở nhà họ Ôn, họ chưa chắc sẽ không đón nhận Ôn An An lần nữa.
Chỉ tiếc là Ôn An An quá vội vàng, vội vàng muốn tìm nhà kế tiếp, tính kế hại Ôn Huyền An, làm nhà họ Ôn nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta, trở nên ghét cô ta một cách triệt để.
Nghe đến câu trả lời của Đường Dạ Khê, Bách Lí Tuỳ Băng cười tươi.
Anh ta ra sức vò đầu Đường Dạ Khê: “Khê Khê, anh đã đền bù cho em rồi, chúng ta đã hứa, em phải bỏ qua hết những chuyện sai trái anh đã làm, chỉ cần nhớ những chuyện vui thôi, không được nhớ những chuyện xấu đâu!”
Bách Lí Tuỳ Băng vừa rồi đã kể chuyện mẹ kế đã ngược đãi anh ta ra sao, khiến Đường Dạ Khê đau lòng vô cùng, bây giờ không muốn tính toán gì với anh ta hết, gật đầu nói: “Em biết rồi, em cũng không phải người nhỏ nhen, chỉ cần sau này đừng làm bậy nữa thì em xem như anh chưa làm gì.”
“Ngoan quá!” Bách Lí Tuỳ Băng lại vò đầu cô, vui hơn nữa.
“Anh Băng, chuyện vừa rồi anh chưa kể xong đúng chứ?” Đường Dạ Khê hỏi: “Người ta đồn con trai riêng của bố anh không phải con ruột ông ta phải không?”
“Đúng vậy!” Nhắc đến việc này, Bách Lí Tuỳ Băng lại càng vui hơn, gương mặt mừng rỡ khi thấy người ta gặp nạn: “Ông bố tồi của anh cứ cho rằng người yêu đích thực của ông ta rất chung thuỷ với mình, ông ta không cưới bà ta nhưng bà ta vẫn vượt qua mọi sự sỉ nhục mà sinh con trai cho ông ta, ai ngờ sau khi cậu anh về nước không lâu thì tra ra đứa con riêng ấy hoàn toàn không có máu mủ gì với ông ta hết, là con của người đàn bà đê tiện kia và người đàn ông khác! Sau khi cậu anh tra ra việc này, thấy bọn anh thắng chắc rồi nên đã để anh và anh trai về nước.”
“Đúng là báo ứng!” Đường Dạ Khê nghe xong thì thấy hả dạ: “Sau khi bố anh biết đó không phải con ruột mình thì thế nào, có phải tức gần chết không?”
“Chứ sao?” Bách Lí Tuỳ Băng cười hả hê: “Sau khi biết chuyện, cậu anh vui lắm, ông bố tồi tuy rằng là một tên vô dụng nhưng gia tộc Bách Lí ở Lương Thành là thế gia bậc nhất rồi, tài lực hùng hậu, nhà ngoại anh đã thất thế, cậu anh ở nước ngoài quen được mợ anh, nhà mợ anh là đại gia nức tiếng ở địa phương đó, nhưng không có thế lực gì ở Lương Thành, phép vua thua lệ làng, nếu chỉ dựa vào sự ủng hộ của nhà mợ anh thì bọn anh phải phí sức lắm mới báo được thù, nhưng sau khi biết đứa con rơi không hề có huyết thống gì với bố anh, người đàn bà đê tiện đó và đứa con hoang kia đã thua ngay khi còn chưa ra trận.”
“Đúng vậy.” Đường Dạ Khê gật đầu: “Bố anh có yêu thương bà ta đến đâu thì chắc chắn cũng không muốn nuôi con thay gã đàn ông khác, sau khi biết được sự thật, ông ta nhất định sẽ là người ghét mẹ kế anh hơn ai hết.”
“Không lệch đi đâu được.” Bách Lí Tuỳ Băng cười giễu: “Sau khi cậu anh đưa anh và anh trai về nước, cậu không lập tức nói rõ mọi thứ cho bố anh ngay, mà giúp bọn anh bồi dưỡng thế lực thuộc về bọn anh ở Lương Thành trước, anh và anh trai sau khi có chỗ đứng vững ở Lương Thành thì bắt đầu ra vào những yến hội của những người nổi tiếng, một ngày đó, vào một buổi tiệc rượu nọ, bọn anh ‘vô tình’ chạm mặt bố và người đàn bà kia, bố anh vừa gặp thì chỉ trích bọn anh bất hiếu, bọn anh mới ném cho ông ta tờ giấy giám định thân thích, ngay trước mặt của hơn trăm vị khách mà cho ông ta biết rằng đứa con riêng của ông ta không phải con ruột, em không thấy sắc mặt của ông ta lúc đó đâu, chậc chậc, khó coi chết đi được!”
Bách Lí Tuỳ Băng vui mừng khôn xiết.
Đường Dạ Khê hỏi: “Ông ta chắc chắn sẽ không tin đâu đúng không?”
“Đúng,” Bách Lí Tuỳ Băng gật đầu: “Ông ta không tin, mà cho dù trong lòng ông ta có nghi ngờ gì thì trên mặt ông ta vẫn tỏ vẻ không tin, nuôi con người khác nhiều năm như vậy, thậm chí còn vì vậy mà không tiếc ra tay đuổi cùng giết tận con trai ruột của mình, nếu đây là thật thì ông ta mất mặt lắm, sao ông ta có thể dám tin đây? Vậy nên, ông ta nói bọn anh nói bậy, ngậm máu phun người, nhưng bọn anh cũng có chuẩn bị hết, sao có thể để ông ta qua cửa chỉ với cái miệng đó?”
Đường Dạ Khê hỏi: “Các anh đã chuẩn bị gì nữa? Còn có thứ gì mang tính thuyết phục hơn giấy giám định ruột thịt nữa?”
“Đương nhiên là có.” Bách Lí Tuỳ Băng nói: “Giám định DNA có thể làm giả, nhưng vẻ bề ngoài thì không! Bọn anh không những lấy được tóc của bố và đứa con hoang kia để làm giám định, bọn anh còn tìm được bố ruột của tên kia, buổi tiệc hôm đó, bọn anh biết ông bố tồi và người đàn bà đê tiện sẽ đến, nên đã đưa bố ruột của đứa con hoang kia đến luôn, bọn anh đẩy người bố ruột của tên đó ra trước mặt tên đấy, ngay trước hàng trăm vị khách…”