Đường Dạ Khê bị anh ta làm cho choáng váng đầu óc: "Bách Lí Tùy Băng, anh điều tra chuyện này để làm gì? Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
"Tôi nói, tôi là đang nhắc nhở cô!" Bách Lí Tùy Băng nói: "Đường Dạ Khê, sao cô không suy nghĩ một chút, lấy thân phận địa vị của Cố Thời Mộ, anh ta làm sao có thể thật tình cưới một cô gái từng quỳ trước bao nhiêu người như vậy? Đối với Cố Thời Mộ mà nói, cô thấp kém, ti tiện, anh ta căn bản không thể nào thật lòng cưới cô về làm vợ anh ta, hiện tại anh ta giữ cô ở bên người, chỉ là vì hai thằng nhóc kia, đợi đến khi thời cơ chín mùi, anh ta sẽ thần không biết quỷ không hay mà cho cô chết! Chờ cô chết, hai cái thằng nhóc kia sẽ không còn vết nhơ, anh ta sẽ có thể ngồi mát ăn bát vàng, chẳng làm gì cũng có được hai đứa con trai!"
"Anh đang nói bậy bạ gì đó?" Đường Dạ Khê tức đến phát run: "Ở trong lòng anh, tôi chính là người như vậy sao? Thấp kém? Ti tiện? Bẩn thỉu?"
Đường Dạ Khê tức giận cho anh ta một cái tát, đầu ngón tay cũng phải run lên: "Bách Lí Tùy Băng, nếu anh đã xem thường tôi như vậy, vì sao anh còn xuất hiện trước mặt tôi? Anh cút cho tôi! Cút xa vào! Tôi không bao giờ muốn gặp lại anh nữa!"
Lực tay của cô vốn rất lớn, dưới cơn thịnh nộ một tát này lại càng dùng hết sức, khoang miệng Bách Lí Tùy Băng bị va vào răng nanh nứt toác, khóe miệng chảy ra máu tới.
Anh ta chẳng hề để ý mà lau một cái: "Thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe, lời nói của tôi không xuôi tai, nhưng nó là sự thật!... Đường Dạ Khê, cô đừng có u mê nữa được không? Loại đàn ông như Cố Thời Mộ kia, căn bản sẽ không thích loại phụ nữ có xuất thân như cô, anh ta không hề thật lòng với cô, anh ta chỉ đang lợi dụng cô, mục đích của anh ta chính là hai thằng nhóc con kia, sau này để anh ta tìm được cơ hội, anh ta nhất định sẽ bỏ lại cô, mẹ đi để lại con, sau đó anh ta sẽ lấy con gái nhà danh môn quyền quý, tao nhã cao sang, mà hai đứa con trai của cô, sẽ phải sống dưới tay mẹ kế của chúng nó."
Anh ta nhìn Đường Dạ Khê nhướng mày: "Mẹ kế đó! Đường Dạ Khê, cô đã từng chứng kiến thủ đoạn của mẹ mình rồi, sau này hai thằng nhãi con rơi vào trong tay mẹ kế chúng nó, cô sẽ chết không nhắm mắt đi?"
"Anh câm mồm cho tôi!" Đường Dạ Khê tức đến đỏ bừng cả khuôn mặt: "Cố Thời Mộ không phải loại người như anh nói! Hơn nữa, cho dù anh ấy có phải, thì tôi cũng không phải người chết, anh ấy muốn hại chết tôi, tôi sẽ để mặc cho anh ấy hại chết sao? Tôi không phải đứa trẻ ba tuổi, ai là người tốt, ai là người xấu, ai là người thật lòng, ai là người giả dối, tôi có thể phân biệt rõ ràng, không cần anh quan tâm!"
vietwriter.vn
"Không, cô không phân biệt được rõ ràng!" Bách Lí Tùy Băng lạnh lùng nói: "Nếu cô có thể phân biệt rõ ràng, cô đã không mang theo hai thằng nhóc kia vào ở nhà họ Cố, thậm chí, cô còn đi đăng ký kết hôn với anh ta!"
Lúc nói đến câu cuối cùng, anh ta nghiến răng nghiến lợi, từng chữ đều như rít qua từng kẽ răng.
Đường Dạ Khê nói: "Anh ấy chưa cưới, tôi chưa gả, chúng tôi muốn cho Tiểu Sơ và Tiểu Thứ một gia đình đầy đủ, cho nên chúng tôi đăng ký kết hôn, chúng tôi không hề làm tổn hại đến lợi ích của bất cứ kẻ nào, chúng tôi là hợp pháp!"
"Không, cô đã tổn hại đến lợi ích của tôi!" Bách Lí Tùy Băng lạnh lùng nhìn cô, sắc mặt rõ ràng rất lạnh, trong ánh mắt khóa chặt Đường Dạ Khê lại giống như mang theo lửa đốt hừng hực: "Lúc trước cô từng nói qua, cô nói cả đời này cô sẽ không lập gia đình!... Đường Dạ Khê, cô lừa tôi!"1
Đường Dạ Khê nghẹn lời.
Cô đúng là đã từng nói những lời này.
Cô cũng không phải cố ý lừa Bách Lí Tùy Băng, khi đó cô quả thật đã nghĩ như vậy.
Ai có thể nghĩ đến, cô lại có thể từ trong biển người mênh mông mà gặp được bố của các con cô đâu?
Khi đó, cô bị Bách Lí Tùy Băng dây dưa thật sự không còn cách nào, cô nói hết nước hết cái, Bách Lí Tùy Băng vẫn dầu muối không vào, cứ nhất quyết muốn cưới cô.
Cô lại không có cảm giác gì với Bách Lí Tùy Băng, cô không thể nào gả cho Bách Lí Tùy Băng.
Nếu là người khác, cô còn có thể nghĩ đến dùng một chút thủ đoạn nghiêm khắc hơn để từ chối dây dưa, nhưng lúc trước năm đầu tiên cô bị Đường Cẩm Địch mang từ W đến đã quen biết với hai anh em Bách Lí Tùy Băng rồi.
Có lần cùng Đường Cẩm Địch đi săn thú ở chỗ không người ở, trong lúc vô tình cô phát hiện ra hai anh em Bách Lí Tùy Băng đang hấp hối.
Cô cầu xin Đường Cẩm Địch cứu bọn họ.
Cũng may ngày đó tâm trạng Đường Cẩm Địch tốt, sai người đưa hai anh em Bách Lí Tùy Băng đến bệnh viện.
Nhưng Đường Cẩm Địch là người đặc biệt không kiên nhẫn, anh ta sai người đưa hai anh em Bách Lí Tùy Băng đến bệnh viện xong thì không quan tâm đến chuyện sống chết của bọn họ nữa.
Cô là được Đường Cẩm Địch đưa về nhà họ Đường, Đường Cẩm Địch sợ cô làm mất thể diện của anh ta, cho nên lúc tâm trạng tốt, ra tay rất hào phóng với cô.
Khi đó trong tay cô có chút tiền bạc, tất cả đều cho hai anh em Bách Lí Tùy Băng nộp tiền thuốc men.
Cô mới tới nước W, lạ nước lại cái, Đường Cẩm Địch cũng không quan tâm đến cô, cô cực kỳ cô đơn, hai anh em Bách Lí Tùy Băng trong lúc vô ý được cô cứu lại thành nỗi an ủi cho tâm hồn cô đơn của cô.
Cô chẳng những luôn lén chạy bệnh viện chăm sóc hai anh em Bách Lí Tùy Băng mà sau khi hai anh em hpj xuất viện, biết được bọn họ là bị mẹ kế của mình sai người đuổi giết, chạy trốn tới nơi hoang dã, cô còn thuê một căn nhà nhỏ, giấu hai anh em bọn họ đi.
Sau đó nữa, Đường Cẩm Tiêu về nước, cho cô đi bái sư học nghệ.
Sau khi cô và sư phụ quen nhau, cô liền giới thiệu hai anh em bọn họ với sư phụ mình.
Hai anh em bọn họ dọn đến nơi làm việc cùng cô theo sư phụ tập văn luyện võ.
Cô là ân nhân cứu mạng của hai anh em bọn họ, hai anh em bọn họ đối xử với cô rất tốt, mà cô cũng coi hai người như anh trai mình.
Nếu không phải về sau Bách Lí Tùy Băng yêu cô, có lẽ bọn họ có thể làm người thân cả đời.
Chỉ tiếc, sau đó, Bách Lí Tùy Băng yêu cô, muốn cưới cô.
Có điều cô lại từ chối.
Nhưng có một ngày, Bách Lí Tùy Băng uống rượu, nửa đêm chạy vào phòng cô, muốn cưỡng hiếp cô.
May mà tiếng động quá lớn, bị anh của anh ta là Bách Lí Ánh Hàn nghe thấy, đến ngăn cản.
Chứ không thì đêm đó, có lẽ Bách Lí Tùy Băng đã cưỡng hiếp được cô rồi.
Cô rất tức giận, bảo Bách Lí Tùy Băng cút đi.
Bách Lí Ánh Hàn cực kỳ áy náy nói với cô, bọn họ quả thật nên đi.
Bị người xấu mưu hại, lưu vong ra nước ngoài, cậu của bọn họ có liên lạc với bọn họ, bảo bọn họ trở về bàn bạc chuyện lấy lại gia sản.
Cùng ngày, Bách Lí Ánh Hàn liền dẫn theo Bách Lí Tùy Băng rời đi.
Bách Lí Tùy Băng không chịu đi, nhưng bị Bách Lí Ánh Hàn đánh ngất xỉu sau đó nhét vào trong xe, khi đó, hai người vẫn là tướng không binh, bên người không có lấy một người hầu hạ, Bách Lí Ánh Hàn tự mình lái xe.
Không biết có phải do tâm tình Bách Lí Ánh Hàn không tốt hay không mà trong lúc lái xe có lơ đễnh, hay là do vận mệnh sai khiến, đi được nửa đường thì xảy ra tai nạn xe cộ, phổi của Bách Lí Ánh Hàn bị thương nặng, còn gãy nát cả xương bên trái.1