Mục lục
Cực Phẩm Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Andrea

Beta: Sally

Ba người nhanh chóng tới chỗ Tiêu Văn Nghi – cao ốc ‘Vũ Tinh Hạ’, đây là một trong những kiến trúc tiêu biểu của Thụy Thành, bao gồm hơn một trăm tầng lầu với hàng trăm công ty lớn nhỏ, rất nhiều công ty nổi tiếng toàn quốc cũng có trụ sở ở đây, trong đó còn có những công ty một thành viên. Tóm lại, nơi đây mỗi ngày đều tấp nập kẻ vào người ra.

Người làm việc trong này đều có cuộc sống với tiết tấu nhanh, vội đến vội đi. Tiêu Văn Nghi sống trong này, thực ra thì bọn họ có tòa nhà dành riêng cho đội vũ đạo, nhưng bởi cô có công chuyện nên mới phải ở lại Thụy Thành một thời gian, bởi vậy mới gặp được ba người Dương Hiểu Đồng.

Đứng trước cửa phòng tập của đội hiphop quốc gia, trừ Dương Hiểu Đồng vẫn bình thản, hai người kia đều có vẻ hơi khẩn trương, Tiểu Mẫn thì lo lắng không biết người trong đội tính tình thế nào, có chấp nhận cô hay không, còn Nhược Nhược thì chờ mong không biết lần này liệu có thể nhìn thấy người cô thích?

Nói là thích cũng không hẳn, vì đội hiphpo quốc gia vẫn được rất nhiều người quan tâm, mà trong đội có một nam sinh nhảy rất tốt, trình độ tương đương với Tiêu Văn Nghi, dù hắn hơi điệu thấp nhưng đại đa số người vẫn biết đến hắn – đội phó Tần Tu Bân.

Trong số đó đương nhiên có cả Nhược Nhược, cô thần tượng Tần Tu Bân, không những đẹp trai nhảy đẹp mà tính tình còn rất tốt, thật sự là bạch mã vương tử trong lòng các nữ sinh. Nếu hôm nay có thể nhìn thấy hắn, cô cảm thấy mình ngủ cũng có thể cười ra tiếng rồi.

Dương Hiểu Đồng nhấn chuông cửa, Tiêu Văn Nghi lấy tốc độ nhanh nhất chạy ra mở cửa, vừa nhìn thấy ba người Dương Hiểu Đồng đã cươi tươi rói: “Rốt cuộc ba người cũng tới, mau vào, mau vào!” Mấy ngày gần đây cô đã sốt ruột lắm rồi, ngày nào cũng nghiên cứu vũ đạo, lần biểu diễn khi trước của Dương Hiểu Đồng khiến cô mê mẩn, hơn nữa cũng từ trong đó mà học được không ít.

“Đã lâu không gặp, gần đây chị thế nào rồi?” Dương Hiểu Đồng hỏi, cô vẫn có hảo cảm với Tiêu Văn Nghi, cô ấy có địa vị như vậy mà tính tình lại hiền hòa không hề cao ngạo, trong xã hội hiện tại rất ít người tốt như vậy.

“Không tệ lắm, nhưng chị rất nhớ em nha. Ha ha, nếu chị không tìm em chắc em cũng quên luôn chị rồi có phải không?” Tiêu Văn Nghi giả bộ tức giận, cô mới gặp Dương Hiểu Đồng đúng một lần, nhưng điều này không có nghĩa là cô không cảm nhận được Dương Hiểu Đồng là người rất tốt, rất nặng cảm tình, hơn nữa cũng rất dễ thân cận. cô hy vọng có thể trở thành bạn tốt của Hiểu Đồng, không chỉ bởi vì Hiểu Đồng nhảy rất giỏi mà bởi vì cô ấy là người đáng giá để giao hảo.

“Dạo này hơi bận nên không tới thăm chị được, chị đừng để bụng nha!” Thực ra thì đúng là cô cần xin lỗi Tiêu Văn Nghi, nếu Tiểu Mẫn không nhắc tới thì cô đã quên mất tiêu rồi.

“Không có việc gì, chị chỉ đùa thôi.” Tiêu Văn Nghi cười cười, vỗ tay, quay qua nói với những người khác trong phòng tập: “Đều qua đây đi, tôi muốn giới thiệu một người với mọi người.”

Tiêu Văn Nghi thân là đội trưởng, cũng rất có uy tín trong đội, cô vừa gọi mọi người đều dừng tập mà đi qua: “Xin giới thiệu với mọi người, vị này là thành viên mới của đội chúng ta – Lý Hi Mẫn.”

“Xin chào, sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Tính tình phóng khoáng của Tiểu Mẫn nhanh chóng giành được hảo cảm của những thành viên khác trong đội, mọi người nhao nhao cười hoan nghênh.

“Còn vị này, cô ấy chính là một thiên tài hiphop, không phải mọi người rất mong đợi được gặp cô ấy sao? Cô ấy đã đến rồi đây!” Hôm trước khi trở về cô đã kể lại mọi chuyện cho các thành viên khác, mọi người nghe xong đều tỏ vẻ không tin, muốn gặp được Hiểu Đồng.

Nghe Tiêu Văn Nghi nói, tất cả đều đưa mắt nhìn qua Dương Hiểu Đồng, thầm nghĩ: Cô gái nhỏ như nữ sinh này sao, khí chất trầm tĩnh thật thu hút ánh mắt người khác, nhìn qua như đại tiểu thư hào môn quý tộc vậy, nhưng hình như các tiểu thư hào môn cũng không mấy ai có được khí chất như vậy…

“Cô ấy chính là thiên tài hiphop mà đội trưởng từng nói sao? Có vẻ không giống lắm a!” Các thành viên trong đội nhao nhao bàn tán, người đẹp lại luôn mỉm cười như vậy nhìn qua rất có thiện cảm, nhưng nếu bảo cô ấy nhảy giỏi thì không thể tin được a!

Nhảy hiphop nào có đơn giản, muốn nhảy tốt chắc chắn phải trả giá rất nhiều, trong số họ làm gì có ai chưa từng bị thương? Nhìn trên tay dày đặc vết chai, bắp chân không biết thâm tím bao nhiêu vết, chỉ cần kéo ống quần lên là thấy được, thế nhưng nhìn Dương Hiểu Đồng da mỏng thịt mềm, làn da trắng như là được bảo dưỡng mỗi ngày, như vậy làm sao mà nhảy giỏi được. Còn cặp chân trắng nõn thon dài kia nữa, làm gì có dấu vết nào chứng tỏ từng bị thương? Nhìn qua như người chưa từng đụng qua việc nặng thế kia, không phải bọn họ trông mặt mà bắt hình dong, thế nhưng điều này thật sự là không thể nào khiến họ tin tưởng được.

“Đúng vậy!” Tiêu Văn Nghi thản nhiên nói, điều này có gì kỳ quái đâu chứ?

Dương Hiểu Đồng mặc mọi người quan sát mình, cô hiểu được tại sao họ lại không tin. Bởi vì thưởng xuyên tu luyện và cải tạo thân thể, da của cô luôn trắng nõn nhẵn nhụi, nhìn qua có vẻ rất mỏng manh, mềm mại giống như đại tiểu thư còn không biết phơi nắng là gì, thế nhưng dù là ai cũng không thể nào tưởng tượng được lực lượng tràn đầy trong da thịt cô mạnh mẽ như thế nào. Những vết thương do bị ngã khi trước cũng dần biến mất trong quá trình tu luyện, cho nên bây giờ thực sự nhìn toàn thân cô cũng chẳng tìm ra được chút dấu vết nào.

Một cô gái trong đội nhìn vẻ đẹp thu hút mọi người của Dương Hiểu Đồng thì trong lòng cảm thấy khó chịu, nhất là cái kiểu cười mỉm kia, cô ta càng nhìn càng thấy không ưa: “Cái này nhìn thế nào được, ngoài miệng nói không đáng tin, có bản lĩnh thì nhảy cho chúng ta xem đi!”

“Đào Dung Dung, không được vô lễ!” Tiêu Văn Nghi nhíu mày, Dào Dung Dung này luôn không an phận.

“Nếu thật sự có tài thì nhảy một đoạn cũng có vấn đề gì đâu chứ!” Bị Tiêu Văn Nghi quát, Đào Dung Dung bất mãn cau mày lẩm bẩm, chỉ là thanh âm lớn đến mức mọi người đều nghe rõ.

Tiêu Văn Nhi đang định phát tác thì Dương Hiểu Đồng đưa tay cản lại: “Không sao, để em nhảy một đoạn cũng được, đã lâu rồi em không nhảy.” Nói chung thì nếu cứ phải xuất ra bản lãnh mới có người tin, vậy thì cô cũng không ngại nhảy một hồi.

Tiêu Văn Nghi ái ngại nhìn Dương Hiểu Đồng, cô không ngờ người mình mời đến lại bị khiêu khích, sau khi kết thúc chuyện này nhất định phải nói chuyện với Đào Dung Dung, thật sự tức chết mất: “Thực ngại quá, đã làm phiềm em rồi.” Nhưng thật ra thì cô cũng rất chờ mong được nhìn thấy Dương Hiểu Đồng nhảy, không biết lần này cô ấy sẽ mang lại chấn động gì nữa đây.

Dương Hiểu Đồng khoát tay: “Không có vấn đề gì đâu chị.” Chỉ nhảy một đoạn thì có sao đâu? Dương Hiểu Đồng xoay người, lại phát hiện Nhược Nhược đang đứng im lặng nhìn về một phía, cô xoay đầu nhìn theo thì thấy ở hướng đó có một chàng trai đang đứng, Nhược Nhược nhìn lén có vẻ rất bí mật, nhưng từ hướng cô và Tiểu Mẫn đứng thì có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hiển nhiên, người con trai kia chính là Tần Tu Bân! Dương Hiểu Đồng nhìn kỹ thì thấy người này cũng đẹp trai, anh ta ngồi yên lặng một chỗ tản ra ra sự u buồn nhàn nhạt, loại khí chất này rất dễ thu hút ánh mắt Nhược Nhược.

Đã muốn nhảy hiphop thì chắc chắn không thể mặc bộ đồ nghiêm chỉnh như thế này được, cho nên Dương Hiểu Đồng đi qua vỗ Nhược Nhược tỉnh hồn lại rồi kéo cô cùng vào phòng thay đồ.

“Hiểu Đồng, cậu thực sự muốn nhảy sao? Cô nàng kia rảnh rỗi không có chuyện gì làm nên đi kiếm chuyện với cậu thôi mà, cần gì phải để ý đến cô ta!” Thấy Dương Hiểu Đồng chuẩn bị thay y phục, Tiểu Mẫn nói, nếu không phải sợ để lại ấn tượng xấu cho các thành viên khác thì cô đã nói từ nãy rồi.

Dương Hiểu Đồng cũng hiểu được ý của Tiểu Mẫn: “Không sao hết, cô ta muốn xem thì cứ để cô ta xem! Loại người này, nếu cậu không muốn bị cô ta tiếp tục làm phiền thì cậu phải làm cho cô ta tâm phục khẩu phục mới được!” Gần đây cô gặp được loại người này hình như hơi bị nhiều a… Nhưng theo như cô thấy, dường như Đào Dung Dung chính là người nhỏ nhất trong số các thành viên của đội hiphop… Là em út thì thường ngày chắc sẽ được các thành viên khác nhường nhịn mới sinh ra tính tình như vậy, cô có thể hiểu được điều đó nên lúc nãy mới không nổi giận.

Đảo đảo con ngươi, Dương Hiểu Đồng cười xấu xa nhìn Nhược Nhược: “Mình hỏi nè, lúc trước cậu coi Tần Tu Bân kia là thần tượng, nhưng bây giờ thì là người trong lòng rồi đúng không?” Nhìn bộ dáng Nhược Nhược ban nãy là hiểu ngay.

“Ách… Cậu nói linh tinh gì thế!” Nhược Nhược vừa xua tay vừa nói, chính cô cũng không biết vừa này mình bị sao nữa, khi không lại ngẩn ra nhìn người ta.

“Ha ha, đừng chối nữa, mình và Hiểu Đồng đều nhìn thấy cả rồi, nhưng mà hình như tính tình cậu ta hơi hướng nội thì phải, vừa nãy khi chúng ta mới đến cũng không qua nhìn. Nhưng theo mình biết thì cậu ta chưa có bạn gái đâu, cậu cứ dũng cảm tiến lên đi, chúng mình sẽ cổ vũ nhiệt tình!” Tiểu Mẫn nhướng mày cười xấu xa nói.

“A… Cái gì… Hai người… Hai người hùa vào bắt nạt mình…”

Dương Hiểu Đồng cười vỗ vỗ vai Nhược Nhược: “Cậu bình tĩnh lại nào, mình cùng Tiểu Mẫn là thực lòng ủng hộ mà, cậu không cần lo lắng gì hết, ong bướm khác tụi mình sẽ thay cậu ngăn cản, phải nắm chặt thời cơ đấy! Ha ha ha!” Dương Hiểu Đồng cười trêu, nếu Nhược Nhược và Tần Tu Bân kia có thể đến với nhau thì cũng tốt.

“Đúng thế, đúng thế, dù sao thì sau này mình cũng thường xuyên tới đây, cậu cứ đến chơi nhiều vào, gần quan được ban lộc, trước lạ sau quen, đến lúc đó thì…” Tiểu Mẫn cũng xen vào trêu chọc.

Sau khi được Dương Hiểu Đồng và Tiểu Mẫn khuyến khích, Nhược Nhược cuối cùng cũng hạ quyết tâm chủ động tiếp cận Tần Tu Bân…

Thay đồ xong, Dương Hiểu Đồng và Tiểu Mẫn cùng đi ra, cô muốn chỉ một lần này khiến Đào Dung Dung kia câm miệng luôn, khiến sau này cô ta nhìn thấy mình thì cách xa xa một chút, dù sao thì sau này cô cũng sẽ thường xuyên đến tìm Tiểu Mẫn, nếu mỗi lần tới đều phải nghe cô ta nói này nói nọ thì sẽ rất phiền.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK