Gả đàn ông đó cầm di động chụp hình Dương Hiểu Đồng, lúc này mới cứu tỉnh Dương Hiểu Đồng, mặc dù Dương Hiểu Đồng tỉnh nhưng trên người vẫn không có chút khí lực nào.
Nhìn mình chỗ xa lạ, bốn phía đều là hàng hóa, Dương Hiểu Đồng lập tức phản ứng hiện tại cô đang ở khoan chứa hàng, nhìn khuôn mặt xấu xí của gả đàn ông, cô không nhịn được nhíu mày.
“Hiểu Đồng, chung quanh đây không có người, tớ không ra được, làm sao bây giờ?” Du Du thấy Dương Hiểu Đồng tỉnh vội vàng mở miệng nói.
“Tớ cũng không biết, Doãn Kiệt không thấy tớ nhất định sẽ đi tìm tớ. Hiện tại quan trọng nhất là kéo dài thời gian.” Trong tình huống này, Dương Hiểu Đồng vẫn duy trì bình tĩnh.
“Tớ xem cái này hơi khó.” Du Du nhìn bộ dáng gấp gáp của gả đàn ông kia bất đắc dĩ nói.
“Ha ha, vẫn là tỉnh táo mới có cảm giác, chứ như người chết thì chơi không vui.” Nói xong, tên đó bắt đầu cởi quần áo Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng phản kháng, bất đắc dĩ trên người lại không có chút khí lực nào, bộ dáng phản kháng vô dụng ngược lại như muốn còn cố cự tuyệt khiến tên đó càng hưng phấn.
Lúc này Dương Hiểu Đồng thật sự sốt ruột rồi, loại thảm kịch nhân gian này không phải sẽ phát sinh ở trên người của cô chứ?
“Này, nếu như bây giờ ông dừng lại, chuyện lúc trước tôi có thể không truy cứu, nếu không kết quả của ông nhất định sẽ rất thảm, ông có tin hay không?”
“Lúc này cô còn làm tôi sợ? Nhìn quần áo trên người cô đều là hàng hiệu, tiểu thư con đại gia chứ gì, tiểu thư nhà có tiền tôi cũng từng chạm qua, còn sợ cô?”
“Tôi không phải tiểu thư nhà giàu bình thường, một khi ông động tôi, tôi bảo đảm ông không sống quá ba ngày.”
“Ha ha, đủ cay, tôi trái lại muốn nhìn cô làm thế nào để tôi sống không quá ba ngày.” Tên đàn ông đó ngược lại càng nhanh chóng xé rách quần áo Dương Hiểu Đồng, xé kéo một tiếng, quần áo đã bị tên đàn ông mạnh mẽ phá hủy.
Dương Hiểu Đồng cực lực giãy giụa, không biết làm sao một chút khí lực cũng không có, cảm giác trói gà không chặt khiến cô cực kì chán ghét. Du Du khẩn trương, chuẩn bị mang lò luyện đan chuyển ra thử xem có thể đè chết gả đàn ông trước mặt hay không?
Lúc Trương Doãn Kiệt xuất hiện chính là nhìn thấy một màn này, một người đàn ông nằm bò trên người Dương Hiểu Đồng, bên cạnh còn có quần áo bị xé rách tùy tiện vứt lung tung của Dương Hiểu Đồng.
Mắt lập tức đỏ bừng, Trương Doãn Kiệt xông tới một quyền đánh bay tên đàn ông đó qua một bên, một kích đó dùng toàn lực, anh vận nội lực, khí lực to lớn không phải một người bình thường có thể chịu được.
Gả đàn ông không ngờ có người xuất hiện phía sau mình, không đề phòng bị một cỗ sức mạnh khổng lồ đánh bay qua một bên, không chút chuẩn bị, hàm răng bên trái bị đánh rớt mấy cái, máu tươi lẫn răng bị hắn phun ra, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tấn công mình.
Đó là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, một thân hàng hiệu tây trang mặc trên người anh quả thực còn đẹp hơn so với người mẫu, khí khái hiên ngang dùng ở trên người của hắn lại rất thích hợp. Chỉ có điều đôi môi cắn chặt lại cùng với nắm tay nắm chặt đã biểu lộ tâm trạng hiện tại của hắn, phẫn nộ, cực kì phẫn nộ.
Cởi tây trang cởi ra đắp lên trên người Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt trong mắt tràn đầy đau lòng. Mà sau khi Dương Hiểu Đồng nhìn thấy Trương Doãn Kiệt xuất hiện thì an tâm cười, bởi vì tác dụng của thuốc, cô lại một lần nữa hôn mê bất tỉnh.
“Mày, mày…” Tên đàn ông nói nửa ngày trừ nói từ mày ra thì không biết nên nói cái gì cho phải. Lúc trước khi quan sát Dương Hiểu Đồng, gả cũng đã chú ý tới người đàn ông này, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn chính là bạn trai cô.
Sự tình đã rõ ràng như thế, cho dù gả muốn giải thích cũng không giải thích được, cho nên chỉ có thể đứng đó nửa ngày không biết nói gì.
“Hôm nay, ngươi, chết, chắc.” Trương Doãn Kiệt thốt ra ba từ, khuôn mặt không biểu tình, trong con ngươi tràn đầy sắc bén so với bộ dáng tươi cười, hết sức tao nhã trước đây của anh cực kì tương phản, nhưng lại vẫn đẹp trai như cũ.
Du Du nhìn thấy một mặt này của Trương Doãn Kiệt thì không ngừng gật đầu, quá suất! So với bộ dáng ôn nhu trước kia, hiện tại tức giận và trong lúc mơ hồ toát ra sự bá đạo càng khiến người khác mê hơn.
Du Du cảm thấy lần này Hiểu Đồng lựa chọn thực sự không sai, chính là mẫu đàn ông ở trước mặt ngươi đối với ngươi ôn nhu đến cực điểm, lúc gặp chuyện lại có thể như đại nam nhân đứng trước người ngươi giúp ngươi xử lý vấn đề khó khăn. Đàn ông như thế mới là đàn ông chân chính đáng giá dựa vào, càng là mẫu đàn ông tất cả nữ nhân đều muốn tìm kiếm.
Chỉ có điều đàn ông như vậy thật sự quá ít, Du Du thật tình vì Hiểu Đồng cảm thấy hài lòng, nghĩ đến sau này chuyện tình cảm của Hiểu Đồng cô không cần lo lắng nữa.
Gả đàn ông kia vỗ vỗ bụi trên người mình, sắc mặt âm trầm nói: “Tiểu tử, hiện tại bạn gái của mày vẫn hoàn hoàn chỉnh chỉnh ở kia, việc này cứ như vậy đi, náo lớn cũng không tốt không phải sao?”
Loại chuyện này gả thấy qua không ít, nếu như mỗi người nói với gả muốn gả chết, gả lập tức sẽ chết thì hiện tại cũng không biết gả đã chết bao nhiêu lần.
Trương Doãn Kiệt nhìn gả đàn ông đó, nói: “Động người của tôi, ông cho rằng có thể quên đi đơn giản như vậy sao? Tôi mặc kệ ông trước đây gặp hạng người gì, lần này ông chọc tới người không thể trêu vào!”
Dám khi dễ Hiểu Đồng, với hắn mà nói quả thực không thể tha thứ. Hiểu Đồng là tình cảm chân thành duy nhất kiếp này của anh. Anh quả thực không thể tưởng tượng được nếu vừa rồi anh tới chậm một chút sẽ phát sinh chuyện gì!
“Tao ngược lại muốn xem tao đã chọc phải người không thể chọc nào, trước đây mỗi người đều nói sẽ khiến tao xui xẻo nhưng không phải bây giờ tao vẫn khỏe mạnh đứng đây sao?” Ở trong mắt tên đàn ông này, Trương Doãn Kiệt chẳng qua là công tử nhà giàu, có chút tính tình mà thôi, lại có thể có bao nhiêu bản lĩnh?
Cho dù một quyền vừa rồi khí lực lớn như vậy, gả cũng không để tâm, cho rằng do mình vừa rồi không có phòng bị, còn đối với phương lại dùng khí lực toàn thân, cho nên mới dẫn đến kết quả như thế. Hiện tại gả đã chuẩn bị kỹ càng, chuyện lúc trước tự nhiên không có khả năng lại lần nữa phát sinh.
Gả tích lũy nhiều năm như vậy, thân thủ cũng không tệ, thật sự ra tay còn không biết ai mạnh đâu.
Nghe lời gả đàn ông đó, Trương Doãn Kiệt không cười, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng nghiêm túc, anh thực sự nổi giận, tên này uy hiếp người anh yêu nhất, nếu như anh không kịp xuất hiện, như vậy anh còn mặt mũi nào đối mặt Hiểu Đồng? Ngay cả người mình yêu cũng không bảo hộ tốt, anh có tư cách gì nói yêu?
Anh cũng không phải đàn ông thích dùng miệng nói chuyện, rất nhiều chuyện cần dùng hành động để chứng tỏ, nói ngoài miệng mấy thứ đó căn bản không tính.
Rất nhanh tới gần tên kia, một người bình thường đối với anh mà nói căn bản không có uy hiếp, tốc độ quỷ mị lại lần nữa hiện ra, một quyền trực tiếp đánh trúng đôi mắt của tên đó, tên kia cả người ngửa ra sau rồi ngã xuống, vừa rồi hắn chưa nhìn rõ đã bị đánh trúng.
Loại tốc độ này quả thực quá nhanh, lúc này tên đó mới ý thức được mình lật thuyền trong mương, người đàn ông trước mặt này không phải là mấy thiếu gia bình hoa trước kia, chỉ là chiêu thức ấy gả cũng biết có luyện công phu.
Bên ngoài lăn lộn nhiều năm như vậy, cái gì là khoa chân múa tay, cái gì là chân chính luyện qua, chỉ cần vừa ra chiêu gả có thể nhìn ra.
Trong lòng Trương Doãn Kiệt rất phẫn nộ, ra tay tự nhiên không chút lưu tình, anh muốn tên này trả giá đắt!
Đối mặt với thực lực toàn diện bạo phát của Trương Doãn Kiệt, tên đàn ông đó căn bản không thể đánh trả, trong lúc nhất thời, toàn bộ kho hàng chỉ có thể nghe thấy tiếng nắm tay đánh cùng với tiếng kêu thảm thiết của tên đó.
Trương Doãn Kiệt vừa ra tay cũng không trực tiếp lấy tính mạng tên đó, mà dùng phương thức trực tiếp nhất nhưng cũng hả giận nhất, từng chiêu đánh tên đó.
Lúc này tên đàn ông kia bị đánh gần như ngay cả sức nói chuyện cũng không có, gả thật không nghĩ tới người đàn ông trước mắt mới nhìn qua tao nhã tính tình rất tốt một khi tức giận lại khủng bố như thế.
Gả tin, lần này mình thực sự chọc phải người không thể trêu vào, mà mạng của mình hôm nay phải ném ở nơi này.
“A…” Gả thảm thiết hừ, tay gả đã bị phế. Đau đớn kịch liệt khiến gả hận không thể nhanh chết đi một chút, trực tiếp cho gả thống khoái một chút, như bây giờ quả thực chính là dằn vặt sống không bằng chết.
“Van cậu, đừng nữa đánh.”
“Tôi sai rồi, tôi sau này không dám nữa.”
“Cậu trực tiếp giết tôi đi.”
Đối với lời nói của tên đó, Trương Doãn Kiệt hoàn toàn không đáp lại, anh chỉ không ngừng đánh tên đó, khuôn mặt đẹp trai đỏ bừng, anh đang tức giận, cực kì tức giận, không biết rốt cuộc đang tức giận gả đàn ông kia hay tức giận chính mình không bảo vệ tốt Hiểu Đồng.
…
Lúc Dương Hiểu Đồng tỉnh lại, cô đang nằm trong phòng bệnh lớn.
Không thể không thừa nhận cô lần đầu tiên nhìn thấy phòng bệnh xa hoa như thế. Nếu không phải trên kia có treo dụng cụ y tế, nói là biệt thự cũng không quá đáng.
Lấy thân phận của Dương Hiểu Đồng, theo lý thuyết phòng bệnh như vậy không thể nào chưa từng thấy nhưng Dương Hiểu Đồng trừ lần trước trúng đao nằm viện căn bản chưa từng tới bệnh viện.
Trên tường treo ti vi tinh thể lỏng rộng lớn, trên bàn bên cạnh có máy vi tính xách tay, cửa sổ lớn có thể nhìn ra phong cảnh bên ngoài, rèm cửa sổ màu sắc ấm áp càng làm cho người ta có cảm giác ấm áp như ở nhà, ghế sa lon bằng da xa hoa, thảm Italy quý báu, thậm chí cô còn nhìn thấy phòng bếp độc lập, phòng vệ sinh, phòng bệnh như vậy quả thật là một sự hưởng thụ.
Ở trong phòng, Dương Hiểu Đồng cũng không ngửi thấy mùi thuốc khử trùng khó ngửi, ngược lại có cảm giác tươi mát khiến tâm trạng khoan khoái.
“Cảm giác khá hơn chút nào chưa?” Giọng nói ôn nhu của Trương Doãn Kiệt vang lên bên tai Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng quay đầu thì nhìn thấy Trương Doãn Kiệt đang ngồi bên cạnh giường, trên khuôn mặt anh tuấn có nồng đậm quan tâm, quầng mắt hơi thâm khiến Dương Hiểu Đồng biết nhất định từ sau khi tìm được cô, Trương Doãn Kiệt vẫn luôn bồi bên cạnh cô không có rời đi.
Khóe miệng khẽ giương lên, gật đầu nói: “Em không sao, em hôn mê đã bao lâu?” Cô biết mình bị trúng một loại thuốc mê cực mạnh, khiến cô rơi vào mê man, đồng thời sức lực mất hết.
Cũng không chịu nhiều khổ sở, chỉ có điều đầu hơi choáng váng chút, còn lại không có trở ngại gì lớn, cô không muốn Trương Doãn Kiệt lo lắng.
“Em hôn mê một ngày một đêm, em tỉnh lại là tốt rồi, anh rất lo lắng cho em.” Trương Doãn Kiệt khẽ nói, mặc dù chỉ một câu nói đơn giản nhưng Dương Hiểu Đồng lại có thể cảm giác được trong thời gian cô hôn mê Trương Doãn Kiệt có bao nhiêu lo lắng.
“Doãn Kiệt, em không sao, anh cũng đi nghỉ ngơi đi.” Nhớ tới bộ dáng sốt ruột khi Doãn Kiệt xuất hiện trước mặt mình, khóe miệng của cô không nhịn được khẽ giương lên, từ trên người của anh, cô thực sự có cảm giác an toàn.
Đối với một cô gái mà nói, cảm giác an toàn cực kì quan trọng, cho dù bản thân cô có thực lực rất mạnh nhưng Trương Doãn Kiệt lại cho cô cảm giác an toàn không phải thực lực bản thân cô có thể thay thế.
Trương Doãn Kiệt cầm tay Dương Hiểu Đồng, áp tay cô lên mặt mình: “Hiểu Đồng, xin lỗi.” Mi mắt cụp xuống, anh thực sự cảm thấy rất có lỗi.
“Anh đang nói cái gì a, chuyện này không phải lỗi của anh.” Nhìn bộ dáng xin lỗi đó của Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng nhịn không được đau lòng. Chuyện này căn bản không liên quan tới anh, có thể trong thời gian ngắn tìm được cô, cô đã rất cảm động, nhưng anh lại đổ tất cả lỗi lên người mình.
“Là lỗi của anh. Nếu như anh đi cùng em thì sẽ không phát sinh chuyện như vậy, hoặc nếu như anh sớm cảm thấy không thích hợp thì cũng có thể sớm một chút phát hiện em…” Trương Doãn Kiệt không ngừng nói các loại khả năng, chỉ để chứng minh sai lầm của mình.
Không chờ Trương Doãn Kiệt nói xong, Dương Hiểu Đồng đã bưng kín miệng Trương Doãn Kiệt, ngồi dậy, nói: “Không cần đổ tất cả lỗi về mình, em cũng không sao mà không phải sao? Hơn nữa chuyện này căn bản không liên quan tới anh, ai cũng không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy.”
Thừa nhận sai lầm cần dũng khí, ở xã hội này có rất nhiều đàn ông không chịu thừa nhận mà coi nó không phải lỗi của mình. Tất cả lỗi lầm đều quy kết lên người của mình, điều này, chỉ có thể nói rõ người đàn ông đó quan tâm tới cô gái đó bao nhiêu, yêu cô gái đó thế nào?
Giờ khắc này, Dương Hiểu Đồng cảm thấy trái tim mình như hòa tan, cô thực sự cảm giác mình tìm được người đàn ông mà mình đáng giá dựa vào cả đời.
Nghe cô nói thế, Trương Doãn Kiệt vẫn không thể tha thứ cho chính mình: “Nhưng nếu như anh cẩn thận một chút là có thể tránh, anh không thể tưởng tượng nếu anh tới trễ một chút sẽ phát sinh chuyện gì…”
Đột nhiên Trương Doãn Kiệt phát hiện miệng mình bị chặn, Dương Hiểu Đồng dùng môi cô ngăn lời Trương Doãn Kiệt chuẩn bị nói. Môi Dương Hiểu Đồng hơi lạnh lại rất mềm mại, Trương Doãn Kiệt đầu tiên sửng sốt, sau khi kịp phản ứng lập tức ôm Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng nhắm hai mắt cảm giác mình chạm vào cánh môi Trương Doãn Kiệt, ấm áp như gió xuân, hai người hôn rất nhẹ, cực kì ôn nhu, ôn nhu đến mức khiến người ta cả đời đều sa vào đó.
Dương Hiểu Đồng vốn đau lòng Trương Doãn Kiệt không ngừng tự trách mình, không biết thế nào lại dùng môi của mình ngăn chặn lời Trương Doãn Kiệt, nhưng lại không ngờ môi Trương Doãn Kiệt lại khiến mình quyến luyến như thế.
Trương Doãn Kiệt căn bản cũng chưa từng nghĩ tới Dương Hiểu Đồng sẽ chủ động hôn mình, vốn còn đang chìm đắm trong cảm giác tự trách, đầu tiên là sửng sốt, sau đó càng mừng như điên, bởi vì Hiểu Đồng đã hoàn toàn tiếp nhận anh.
Cô ngọt như vậy khiến anh không nỡ rời, hai người vốn đang khẽ hôn biến thành hôn nồng nhiệt, đôi tình lữ dùng hành động đó hướng đối phương giải thích cô rốt cuộc yêu anh bao nhiêu, anh rốt cuộc yêu cô bao nhiêu…
Tới tận khi hai người thở hồng hộc mới dừng lại, Dương Hiểu Đồng đỏ bừng cả mặt, không biết bởi vì thiếu ôxi hay vì xấu hổ. Trương Doãn Kiệt nhìn Dương Hiểu Đồng đáng yêu như vậy, khóe miệng tươi cười ngày càng xán lạn, khẽ hôn một cái lên trán Dương Hiểu Đồng, ôm cô vào ngực mình.
“Hiểu Đồng, cám ơn em.”
Dương Hiểu Đồng tựa vào vai Trương Doãn Kiệt hạnh phúc cười, cô cảm giác trái tim mình như được lấp đầy, không thể chứa thêm gì nữa.
“Đứa ngốc, em biết anh quan tâm em nhưng sau này xảy ra chuyện gì cũng đừng chỉ trách tự trách mình, nhìn thấy anh tự trách mình, em sẽ đau lòng.” Dương Hiểu Đồng ở bên tai Trương Doãn Kiệt nhẹ giọng nói, lời nói ngọt ngào vành tai và tóc mai chạm vào nhau, khiến người ta nghe cảm thấy thật hạnh phúc.
Trương Doãn Kiệt gật đầu: “Sau này anh sẽ không để chuyện như vậy phát sinh.” Ánh mắt tràn đầy kiên nghị, hiển nhiên đây là một hứa hẹn của anh.
Dương Hiểu Đồng lại không nhìn thấy sự kiên định trong mắt Trương Doãn Kiệt, chỉ cười gật đầu: “Em tin anh, sau này chính em cũng sẽ cẩn thận, bởi vì em không muốn nhìn thấy tên ngốc nào đó tự oán giận chính mình “
“Ha ha” Trương Doãn Kiệt không có phản bác, chỉ ôm Dương Hiểu Đồng hai tay nắm thật chặt.
…
Vì Dương Hiểu Đồng chỉ trúng thuốc mê, cũng không có chuyện gì lớn cho nên buổi chiều đã rời giường. Mặc dù Trương Doãn Kiệt vẫn không ngủ nhưng đối với thể chất của anh thì hoàn toàn không có vấn đề gì, vì vậy buổi chiều hai người đều đã khôi phục sức khỏe.
Rời bệnh viện, Trương Doãn Kiệt kéo tay Dương Hiểu Đồng đi trên đường cái, xung quanh người ngoại quốc nhìn thấy hai người đều không nhịn được quay đầu lại. Trương Doãn Kiệt lại không thèm quan tâm, cầm tay Dương Hiểu Đồng với anh mà nói chính là cầm cả thế giới.
Khóe miệng không tự chủ vung lên độ cung hạnh phúc, mà những người đi ngang qua chỉ cần là nữ giới, khi nhìn thấy Trương Doãn Kiệt tươi cười mê chết người không đền mạng mỗi một người đều nhịn không được mặt đỏ tim đập, dù sao bề ngoài của Trương Doãn Kiệt và người ngoại quốc cũng có phần giống nhau, nhất là đôi mắt lam sắc trong suốt, làm cho người ta sa vào trong đó.
Người ngoại quốc vốn cởi mở, không giống người Trung Quốc dù nhìn thấy trai đẹp cũng không dám giống trống khua chiêng nhìn. Các cô ngoại quốc lại không thèm để ý chút nào, to gan nhìn Trương Doãn Kiệt, ánh mắt khiêu khích đó đổi lại ai cũng có thể nhìn rõ.
Mà Dương Hiểu Đồng bị Trương Doãn Kiệt nắm tay cũng vẻ mặt tươi cười, cô cảm giác, mình hiện tại thật sự cảm nhận được chân lý hạnh phúc, có đôi khi hạnh phúc chính là đơn giản như thế, hai người ở cùng một chỗ chính là hạnh phúc nhưng trong quá trình tìm kiếm, phần hạnh phúc này lại rất khó tìm được.
Nhìn thấy các cô gái xung quanh quan sát, Dương Hiểu Đồng không khỏi chu môi, nhìn Trương Doãn Kiệt lẩm bẩm nói: “Xem ra mang anh ra ngoài rất không an toàn.”
Những lời này lại khiến Trương Doãn Kiệt cực kì hài lòng: “Mang anh ra ngoài có gì không an toàn, anh chỉ có một trái tim, đã trao cho em rồi, dù em có trả lại cho anh, anh cũng không muốn. Trái lại em, em xem bên cạnh mình đi a, đàn ông nhìn chằm chằm em có bao nhiêu người? Nếu như anh không cùng em, anh thật sự sợ em sẽ bị người khác bắt cóc.”
Tâm tình Trương Doãn Kiệt rất tốt nên bắt đầu trêu đùa, hiện tại anh có cảm giác mây tan thấy trăng sáng. Lúc trước mặc dù Dương Hiểu Đồng đáp ứng cùng anh nhưng anh biết trái tim của cô không hoàn toàn thuộc về mình. Bóng dáng Nghiêm Tuấn Trạch vẫn tồn tại nhưng từ sáng hôm nay anh rõ ràng cảm giác được những thứ ấy đã không tồn tại.
Nghe anh nói, Dương Hiểu Đồng mới nhìn xung quanh mình, đàn ông ngồi trên xe không ngừng huýt sáo với mình thật sự không ít, lập tức cười nói: “Yên tâm đi, em cũng không dễ dàng bị bắt cóc như vậy, chỉ có điều tay anh phải nắm thật chặt em!”
Nắm thật chặt tay của cô, Trương Doãn Kiệt cười nói: “Cả đời anh cũng sẽ không buông.”
Hai người trở thành tiêu điểm của mọi người, lúc này trong mắt lại chỉ có đối phương, bởi vì chuyện đã xảy ra trên máy bay, Dương Hiểu Đồng vốn chuẩn bị cùng công ty ở Pháp trao đổi đã đẩy sang ngày mai, cho nên hai người nhân cơ hội hôm nay chuẩn bị đi chơi một chuyến thật đã.
Mỗi ngày bọn họ đều bị quá nhiều chuyện ràng buộc, khó có được khi không có chuyện gì, đương nhiên phải hưởng thụ thật tốt một phen. Ở Pháp có rất nhiều phong cảnh nổi tiếng, trước kia Dương Hiểu Đồng đều nhìn thấy trên ti vi, hiện tại chính mình tới đương nhiên muốn ngắm một lần.
Trương Doãn Kiệt làm chức hướng dẫn viên du lịch, đây không phải lần đầu tiên anh đến Pháp, đối với nơi này có cảnh đẹp nào cũng không thấy mới lạ nữa, nhưng bởi vì có Dương Hiểu Đồng ở bên cạnh, trong mắt anhn tất cả đều hết sức xinh đẹp.
“Đây là tháp Eiffel.” Trương Doãn Kiệt cười giới thiệu: “Nó là ký hiệu đầu tiên của Paris, được coi là ‘biểu tượng’ của người Pháp. Nó và cao ốc New York đế quốc, tháp truyền hình Đông Kinh đều được khen là ba kiến trúc nổi tiếng của phương tây…”
Nghe Trương Doãn Kiệt giới thiệu, ngược lại Dương Hiểu Đồng không có cảm giác quá lớn với tháp Eiffel, nụ cười trên mặt hoàn toàn vì Trương Doãn Kiệt đang giải thích, giới thiệu lịch sử của nó.
Hai người không có ngồi xe mà đi bộ, giống như các đôi tình nhân bình thường hạnh phúc đi trên đường cái, cho dù mùa đông lạnh giá hai người cũng không cảm thấy lạnh lẽo, thời gian vui vẻ luôn luôn trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã đến buổi tối.
Hai người quyết định đi du thuyền trên sông nhìn cảnh đêm, buổi tối hôm đó Dương Hiểu Đồng cũng ngây thơ một phen, vứt bỏ vẻ thành thục trước kia, kéo Trương Doãn Kiệt mua các đồ vật nhỏ mà các cô gái trẻ thích, cầm bóng hình trái tim, hai người bọn họ vui sướng đi dạo.
Ở Pháp phố lớn ngõ nhỏ, có thể tùy ý thấy tình các đôi yêu nhau ôm nhau hôn môi nồng nhiệt, tại đó trong bầu không khí đó, hai người cũng sáp nhập vào trong đó.
Ở phía sau, nơi hai người đi qua lưu lại từng đợt tiếng cười như chuông bạc.
…
Tới tận nửa đêm hai người mới trở lại khách sạn 6 sao, khách sạn cực kì nổi tiếng ở Pháp, đến ở đều phải hẹn trước, cũng may trước khi hai người bọn họ đến Trương Doãn Kiệt đã hẹn trước được, không thể không nói Trương Doãn Kiệt thực sự rất săn sóc.
Một khách sạn lớn như vậy, trong phòng có hồ bơi còn có sân gôn, tiến vào gian phòng của mình, Dương Hiểu Đồng nằm ở trên giường, nhớ chuyện mới vừa rồi, khóe miệng tươi cười không ngớt, tựa hồ chỉ cần vừa nghĩ tới Trương Doãn Kiệt cô không nhịn sẽ cảm thấy vui vẻ, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng, chỉ cười không ngừng được.
Nếu như không đoán sai, hiện tại, Dương Hiểu Đồng đã rơi vào tình yêu cuồng nhiệt, ở một quốc gia lãng mạn, tình yêu dễ dàng hơn nảy sinh.
Chẳng biết tại sao, mặc dù hai người vừa mới tách ra, cô đã bắt đầu nhớ anh?
Trương Doãn Kiệt ở gian phòng sát vách sao lại không như thế? Cô gái anh yêu mến nguyện ý sau này vĩnh viễn ở bên cạnh anh.