Mục lục
Cực Phẩm Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Hai người đều không yên lòng đi dạo vườn trường, đại học Thụy Đại được coi là đại biểu Thụy Thành, vườn trường thiết kế cũng không tệ lắm, nếu như lần đầu tiên vào bên trong cũng có thể bị lạc đường.

Giữa vườn trường có một hồ nước rất lớn – hồ Thiên Thụy, đây cũng là một cảnh đẹp của Thụy Đại, nước hồ trong suốt, trường học với việc quản lý hồ cũng không quá chặt, ngồi ở bên hồ, gió thổi nhè nhẹ, mang theo cảm giác nhẹ nhàng mát lạnh lại làm cho người cảm thấy rất thoải mái, tâm trạng Dương Hiểu Đồng theo từng cơn gió nhẹ cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ở đây, trong bầu không khí thoải mái, dường như tất cả đều có thể thổi bay hết, hai người cũng không có đổi trang phục ra, vẫn như cũ mặc trang phục vương tử và công chúa quỷ hút máu, hai người đứng ở ven hồ, gió thổi nhẹ, nhìn thế nào cũng giống một bức tranh đẹp.

“Hồ Thiên Thụy của trường các em thật đẹp, lúc không có chuyện gì làm đến đây ngồi ngắm phong cảnh, gió thổi nhẹ cũng là một loại thả lỏng.” Sợi tóc Trương Doãn Kiệt theo gió lay động, bộ dáng kia nhìn qua rất tùy ý, so với bình thường lại có một loại mị lực khác biệt.

Sợi tóc kim sắc thổi qua gương mặt anh, trong con mắt màu lam nhạt mang theo vẻ nhu tình, trong suốt dường như so với nước hồ nước này càng thêm mê người, làn da trắng nõn cho dù Dương Hiểu Đồng cách anh gần như thế cũng tìm không được bất luận khuyết điểm gì, sống mũi cao thẳng, môi hơi mỏng, sắc mặt lãnh đạm như nước, chiếc cằm sắc xảo, toàn bộ gương mặt góc cạnh mà lại tràn ngập vẻ nam tính cứng cỏi.

Trang phục vương tử màu trắng mặc ở trên người của anh giúp tôn lên vóc dáng cao to lại hiện ra phần hoàn mỹ, nhìn Trương Doãn Kiệt như vậy, tinh thần Dương Hiểu Đồng hoảng hốt, dường như tình cảnh xung quanh thay đổi hoàn toàn, như trở lại nhiều năm trước, mà Trương Doãn Kiệt là một vị vương tử hoàng thất chân chính.

Say lòng người như vậy, mê người người như vậy, làm cho Dương Hiểu Đồng tràn ngập một cảm giác mỹ lệ lại không chân thực.

Trương Doãn Kiệt thấy Dương Hiểu Đồng không trả lời, chuyển ánh mắt nhìn qua cô, lại phát hiện ánh mắt Dương Hiểu Đồng có chút mơ màng, cứ lẳng lặng ngẩn người nhìn anh như vậy. Trên mặt anh không khỏi hiện ra vẻ tươi cười có thể làm cho mọi nữ nhân đều bị mê hoặc, không nói tiếng nào, chỉ ôn nhu nhìn Dương Hiểu Đồng.

Hôm nay, Dương Hiểu Đồng so với bình thường có chút khác biệt, nhìn Dương Hiểu Đồng mặc bộ quỷ hút máu, anh thấy được vẻ nghịch ngợm của cô, mà giờ phút này cô lại có một vẻ đẹp khác. Dương Hiểu Đồng là nữ sinh đặc biệt nhất anh từng thấy qua, từng ấy năm cho tới nay, anh thấy nữ sinh nhiều đếm không hết, nhưng anh chưa từng để ý bất kỳ người con gái nào như vậy, từ khi gặp phải Dương Hiểu Đồng.

Khi tiếp xúc cô, anh có cảm giác cô không giống với những cô gái khác, những cô gái đó được nuông chiều từ bé, ra ngoài đi chơi vài bước cũng sẽ kêu mệt mà không đi, mấy cô gái đó mỗi người khi ra ngoài đều trang điểm thật lâu, không bao giờ để ý đến nam sinh ở bên ngoài chờ, bọn họ cho rằng có thể làm cho nam sinh chờ là thể hiện giá trị bản thân bọn họ, mà Dương Hiểu Đồng thì không phải vậy, cô luôn rất đúng giờ, với một số việc hoàn toàn không để ý.

Vì người thân, cô nguyện ý trả giá bằng tính mạng của mình, với bạn bè, cô giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Từ sau khi biết cô, mọi thứ bản thân cô luôn bày ra đều làm cho người ta bị cuốn hút. Có lẽ, chính bản thân cô cũng không biết chính mình có bao nhiêu tốt, nhưng anh lại thấy rõ ràng.

Đợi Dương Hiểu Đồng hồi phục lại tinh thần, thấy Trương Doãn Kiệt vẻ mặt vui vẻ nhìn mình, nhớ tới chính mình vừa ngây người, cô có chút ngượng ngùng, hôm nay chính mình là xảy ra chuyện gì, vậy mà lại nhìn tới nhập thần, thật là.

“Hồ trong trường học của bọn em đích thực là không tệ lắm, chỉ là em bình thường rất ít tới. Lúc ở trường học, phần lớn thời gian thời gian đều ở trong phòng ngủ.” Trên mặt Dương Hiểu Đồng lộ ra vẻ tươi cười, cô biết vừa rồi Trương Doãn Kiệt cười cũng không có ý cười mình, cái này là điểm tốt của Trương Doãn Kiệt.

Nghe cô nói vậy, Trương Doãn Kiệt nhíu mày “Vì sao? Hình như hiện tại khóa học của bọn em cũng không bận lắm, hẳn là có rất nhiều thời gian mới đúng.”

“Ha ha, đây là anh không biết rồi, bình thường xung quanh hồ toàn bộ đều là các đôi tình nhân. Nếu như không phải đêm nay có vũ hội, hiện tại ở trong này cũng không như thế này, anh nói xem em và Tiểu Mẫn bọn họ đến đây không phải rất sát phong cảnh sao?” Thời gian vừa mới tới trường học, cô cũng không biết điều này, còn cùng Nhược Nhược và Tiểu Mẫn đi chơi, có điều ở đây gặp phải tình huống đó sau này cũng rất ít tới đây.

Hiển nhiên, ở đây những người độc thân không thích hợp đến, chỉ là bây giờ Nhược Nhược và Tần Tu Bân thì có thể tới. Đại học không thể so với cao trung, cũng thoải mái hơn, bước chậm trong sân trường đại học, nhìn thấy mấy đôi tình nhân kia thật không là chuyện gì khác với bình thường, hơn nữa bọn họ cũng không sợ hãi ánh mắt của mọi người chút nào, dần dần bọn cô cũng thành thói quen.

Trương Doãn Kiệt không khỏi khẽ cười “Hóa ra là như vậy, anh lại là không nghĩ đến nguyên nhân này, trường học của bọn anh cũng có nhiều đôi tình nhân như vậy, ha ha.”

“Trường học của anh cũng vậy sao? Nhưng Kinh Đại là trường học mạnh nhất cả nước, so với trường học của bọn em bầu không khí học tập hẳn tốt hơn rất nhiều đi?” Cô đối với kiểu trường học danh giá này vẫn có điểm hiếu kỳ như vậy, mặc dù bản thân đối việc đọc sách không có hứng thú quá lớn, nhưng đối với những người có thành tích tốt, cô vẫn rất bội phục.

Nghiêm Tuấn Trạch, Trương Doãn Kiệt đều là sinh viên Kinh Đại, bọn họ là nhân tài ở Kinh Đại, như vậy, cũng có thể thấy được người học Kinh Đại tố chất cao bao nhiêu, có điều muốn cho mỗi người Kinh Đại đều giống bọn họ tự nhiên là không thể nào, dựa theo phán đoán của cô, hai người bọn họ ở Kinh Đại cũng là nhân vật đứng đầu.

“Sau này lúc rảnh rỗi em có thể tới trường học của bọn anh nhìn xem. Trường học của bọn anh bầu không khí học tập so với trường của các em mà nói có vẻ tốt hơn một chút, vào thư viện có không ít người, có điều đại đa số người đều đang tiến hành thao tác thực tế, chủ yếu trường học rèn luyện cho bọn anh năng lực giao tiếp, giống như anh vậy, cho nên ba năm đại học anh cũng rất ít khi ngây ngốc ở trong trường học, chỉ có cuối kỳ thi và một ít chuyện quan trọng là tới trường.”

Dương Hiểu Đồng gật gật đầu “Hóa ra là như thế, nói như vậy vậy em cũng giống với anh, đều như nhau, em trừ cuối kỳ thi ra, cũng không ở trong trường học, ha ha.”

Không ở trong trường học đọc sách làm cho cô có không ít thời gian rảnh có thể dùng để tu luyện, bây giờ cô cách đột phá nhị cấp gần một bước, cô có dự cảm, trong vòng mười ngày cô nhất định có thể đột phá!

Hai người cứ như vậy ngồi ở bên hồ nói chuyện phiếm, bất tri bất giác thời gian bắt đầu nhưng ngừng trôi, lúc Dương Hiểu Đồng về đến nhà đã mười một giờ. Ở trên ban công tu luyện một lúc, sau đó tiến vào trong Thiên Hàng Bảo Điển học tập, tiếp tục việc học tiếng Anh của cô cùng với hiểu biết về bệnh lý.

Bởi vì mục tiêu của cô không chỉ là muốn Trung Quốc phát triển, cô phải đem sự nghiệp của mình mở rộng trên toàn thế giới, làm cho tất cả mọi người biết công ty của cô – Dương Hiểu Đồng, bởi vậy việc hiểu các loại ngôn ngữ là điều không thể thiếu. Tuy nói cô có thể mời một nhóm phiên dịch, nhưng vô luận như thế nào cũng không có tốt cho mình.

Làm chủ tịch một của công ty, bản thân cần phải có năng lực và tài hoa mới có thể để cho người khác tin phục, tuy nói hiện tại đại đa số người đều biết tiếng Anh, nhưng người nói tám quốc ngữ vẫn không nhiều, như vậy trong lúc vô tình là đề cao giá trị của mình. Huống hồ nếu như tương lai lúc nói chuyện làm ăn còn mang theo một người phiên dịch, thật là rất phiền phức nha!

Bệnh lý mà hôm nay cô vừa mới bắt đầu học tập. Hôm nay cô đang tu luyện thật tốt, sau khi tiến vào Thiên Hàng Bảo Điển, phát hiện Thiên Hàng Bảo Điển nhiều hơn một trang giấy, mà nội dung trang này lại là học tập bệnh lý!

Cô cũng không phải thầy thuốc, cũng không phải y tá, đối với bệnh lý cũng là dốt đặc cán mai, lại không nghĩ rằng mình cũng cần học tập này. Trước đây lúc gặp bác sĩ căn bản là không chú ý đến nguyên nhân, chỉ cần nhớ mình nên uống loại thuốc gì thì tốt rồi, hiện tại cô lại học tập nguyên nhân mỗi loại bệnh.

Du Du ở nhìn thấy ánh mắt Dương Hiểu Đồng có chút nghi hoặc liền mở miệng giải thích “Sau này cô muốn luyện chế thuốc chữa ung thư, đan dược chứng bệnh bất trị khác, trước hết cũng cần lý giải được nguyên nhân sinh ra bệnh đó, cùng với dùng phương pháp gì để giải quyết chứng bệnh đó.”

“Tuy nói luyện đan chỉ cần biết dược liệu là được, với việc này có biết hay không cũng không có quan hệ quá lớn. Nhưng tôi cũng không hi vọng tương lai cô luyện được loại đan dược này, khi người khác hỏi cô là vì sao dùng những dược liệu này, mà nguyên nhân là gì, cô lại một chút cũng không biết gì? Nếu như đến lúc đó cô á khẩu không trả lời được người ta, tin cô cũng biết đan dược này sẽ rất khó bán, ai dám tin?”

Nghe Du Du nói, Dương Hiểu Đồng cũng hiểu rõ liền gật gật đầu, chuyện này đích thực là như vậy. Mặc dù bệnh lý này, cấu tạo thân thể, các loại y học rất khó hiểu, nhưng nếu có chí nhất định sẽ thành, cô nghĩ chỉ cần mình nỗ lực chắc không bao lâu là có thể nắm giữ, cái này cô có tự tin, huống chi cô còn có ký ức truyền thừa, cho dù trên thế giới này có rất nhiều loại bệnh, nhưng cô có thời gian để chậm rãi nắm giữ.

“Hắc hắc, lời ta nói lúc trước cũng không là trọng yếu nhất!” Đột nhiên vẻ mặt Du Du lộ ra nụ cười bỉ ổi, trong mắt có tính kế.

Nhìn thấy ánh mắt này của Du Du, trong lòng Dương Hiểu Đồng dâng lên một loại dự cảm không tốt “Vậy trọng yếu nhất là gì?” Trên mặt Du Du thế nhưng rất ít lộ ra nụ cười như thế, thoạt nhìn còn có điểm quỷ dị như vậy. “Ngươi là chuẩn bị cướp tiền hay là cướp sắc?” Hai tay Dương Hiểu Đồng vòng quanh trước ngực, giả bộ dáng vờ rất sợ sệt, trong mắt lại tràn đầy tiếu ý.

Khó có được lúc cùng Du Du nói đùa, trái lại rất thú vị.

Vốn vẻ mặt đắc ý rốt cuộc có thể tính kế Dương Hiểu Đồng, Du Du thấy Dương Hiểu Đồng lộ ra biểu tình sau đó, sắc mặt kia phải gọi là rất đặc sắc, tình huống thế nào lại nghiêng về một phía, đi vòng quanh Dương Hiểu Đồng, ở trước ngực vỗ vỗ tay “Cô nghĩ rằng ta với cô đều giống nhau hèn mọn như vậy sao?”

Mặc dù bên ngoài hiện ra vẻ giả bộ ảo não, trong lòng lại rất ấm áp, Dương Hiểu Đồng chỉ có ở trước mặt người một nhà mới có thể nói đùa như vậy, rất hiển nhiên Dương Hiểu Đồng đem Du Du coi như người nhà, do đó không hề cố kỵ cùng nàng nói đùa.

“Ha ha, ai kêu cô vừa rồi tươi cười, đáng đánh đòn như vậy.” Thấy Du Du buông vũ khí đầu hàng, trong mắt Dương Hiểu Đồng tiếu ý càng sâu, tuy nói Du Du có rất nhiều năm kinh nghiệm, nhưng lại rất đơn thuần, chỉ cần cô vô lại một chút, Du Du sẽ không nói được gì.

“Được rồi, không nói với cô cái này, nói chuyện chính sự với cô. Cô hiểu biết các loại bệnh lý, sau này đối với một ít loại bệnh đều sẽ có hiểu biết của chính mình, cô hiểu biết các loại bệnh lý thì sẽ hiểu biết được hình dáng các loại dược liệu cùng với dược tính của nó. Như vậy nếu như xuất hiện một ít bệnh tật biến dị cô cũng có thể chính mình đi nghiên cứu, từ đó nghiên cứu ra phương pháp luyện chế đan dược tương đối với loại bệnh này. Thiên Hàng Bảo Điển cho cô chỗ tốt lớn như vậy, nói như thế nào cô cũng phải hồi báo không phải sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK