Ví dụ như bộ binh, lính bắn tỉa, hay gián điệp khiến cô nhớ đến những buổi học tác chiến trong rừng rậm mà thượng tá Forlani từng dạy. Còn nữa, cô rất thích cái cảm giác khi được bắn súng, đó là một loại thể nghiệm hoàn toàn khác biệt với cuộc sống bình yên hiện tại. Đó là một cuộc sống tràn đầy nhiệt huyết và kích thích, là một cuộc sống với những tình cảm chân thành trong khi hoạn nạn, với cảm giác hạnh phúc vô vàn khi sống sót sau tai nạn, đó là nơi khiến mỗi người có thể đền đáp Tổ quốc, chứng minh sự tồn tại của chính mình!
Dương Hiểu Đồng thế mới biết người ôn nhu nhã nhặn như Trương Doãn Kiệt thì ra cũng từng rèn luyện trong quân đội, mặc dù hiện tại luôn bôn ba bên ngoài, nhưng dù sao thì cũng là người trong quân đội, thậm chí anh còn sở hữu quân hàm.
Điều này khiến Dương Hiểu Đồng vô cùng kinh ngạc, lúc trước cô cũng từng nghĩ qua về vấn đề này, gia đình đã có truyền thống quân nhân thì anh ấy hẳn nên phát triển sự nghiệp trong quân đội chứ, tại sao cứ bôn ba bên ngoài suốt vậy?
Về sau cô mới biết được Trương Doãn Kiệt chỉ ở bên ngoài một thời gian thôi, sau này chắc chắn sẽ trở lại trong quân, con cháu Trương gia nhất định phải thể hiện được sự ưu tú của mình trong quân đội, dùng chính năng lực của mình mà giành lấy quân hàm.
Giống như Trương Doãn Kiệt, anh ở trong quân lâu như vậy mà không một ai biết được anh là người Trương gia, anh hoàn toàn dựa vào năng lực của chính mình mà đi tới bước này. Anh còn nhận được đặc quyền qua lại giữa trường học và quân đội, cấp trên của anh thì công bố trong quân rằng anh được phái ra ngoài làm nhiệm vụ, không một ai biết được sự thật.
Sau khi nghe Trương Doãn Kiệt giải thích, Dương Hiểu Đồng mới dần dần hiểu được những khúc mắc trong đó, dần dần vén được một góc bức màn thần bí che phủ quân đội. Thì ra quân đội, chính trị là một hệ thống phức tạp như vậy, thế nhưng không thể phủ nhận quân đội là một địa phương rất tốt để tôi luyện tâm trí một người!
Lần này, cô biết thêm được không ít điều về Trương Doãn Kiệt, biết được cuộc sống gian khổ cũng như sự ưu tú của anh.
Khi hai người tới nhà hàng Pháp ăn tối, không ngờ lại gặp được Doãn Lăng Hạo.
Nhìn thấy Doãn Lăng Hạo, Trương Doãn Kiệt tươi cười nói: “A, Lăng Hạo, thật khéo nha! Cậu cũng tới đây dùng cơm?”
Người này mỗi ngày phải tham gia không biết bao nhiêu bữa tiệc. Mỗi ngày của Doãn Lăng Hạo bận rộn hơn anh nhiều, việc buôn bán cần tiếp đãi rất nhiều khách hàng, ký rất nhiều văn kiện, còn phải tham gia những bữa tiệc nhiều không đếm xuể. Vì vậy anh vô cùng kinh ngạc khi Doãn Lăng Hạo còn có thể chạy tới nhà Dương Hiểu Đồng, ẩn ẩn cũng đoán được Doãn Lăng Hạo dường như có chút thiện cảm với Dương Hiểu Đồng. Dù sao thì trước đây Doãn Lăng Hạo tuyệt đối sẽ không hành động như vậy, chưa bao giờ chủ động đi tìm một cô gái, nhưng vì Dương Hiểu Đồng anh đã làm rất nhiều chuyện không phù hợp với tính cách. Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn sẽ luôn là bạn tốt, nhưng tuyệt đối sẽ không buông tay…
Doãn Lăng Hạo nhìn Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt ngồi trò chuyện vui vẻ, gương mặt anh hơi dại ra, nhưng lại nhanh chóng khôi phục như thường: “Em nói hôm nay có việc, việc đó là đi ăn cơm cùng Doãn Kiệt sao?” Thanh âm Doãn Lăng Hạo rất nhẹ, lại mang theo đau thương nhàn nhạt. Hôm qua anh gọi điện muốn hẹn Hiểu Đồng nhưng cô nói mình còn có việc, hiện tại nhìn thấy hai người cùng đi ăn cơm, nguyên nhân không cần nói cũng hiểu…
“A…” Nghe anh nói vậy, Dương Hiểu Đồng cảm thấy có chút xấu hổ, cảm thấy có lỗi với Doãn Lăng Hạo, “Không phải vậy đâu, hôm nay em đi cùng với Nhược Nhược và Tiểu Mẫn, sau đó hai cậu ấy về trường, em về nhà thì đúng lúc anh Doãn Kiệt tới tìm nên mới…” Cô không biết vì sao mình lại muốn giải thích nhiều như vậy, nhưng cô không muốn Doãn Lăng Hạo hiểu nhầm.
Nghe Dương Hiểu Đồng giải thích, Doãn Lăng Hạo nở nụ cười: “Ha ha, không có chuyện gì đâu! Đúng lúc anh cũng chưa ăn cơm!”
Thấy thái độ Doãn Lăng Hạo chuyển biến nhanh như vậy, Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt nhìn nhau cười, cô nói: “Thật đúng dịp, vậy chúng ta cùng ăn được không?”
Trương Doãn Kiệt nhìn Doãn Lăng Hạo tỏ ra vô lại mà líu cả lưỡi, thái độ biến đổi thật nhanh! Trước đây nếu là lới mời của người con gái khác thì cậu ta liếc mắt một cái là may rồi, làm gì có chuyện đồng ý!
Bầu không khí trong bữa cơm có chút xấu hổ, sau đó thì Dương Hiểu Đồng được hai người hộ tống về tới tận nhà, còn bọn họ thì cùng đi về biệt thự của Doãn Lăng Hạo, trên đường hai người không nói gì, nhưng khi đến biệt thự thì lại cùng trò chuyện một hồi lâu, còn về nội dung cuộc trò chuyện thì chỉ có hai người bọn họ biết.
Dương Hiểu Đồng thì không quan tâm chuyện gì khác nữa, cô tiếp tục vùi đầu vào việc tu luyện, cô muốn nhanh chóng đột phá a! Cô chưa từng cảm thấy khát vọng quá mức như thế này, nhưng bây giờ cách đột phá chỉ là một tấm vách mỏng nữa thôi, chỉ cần cố gắng một chút xíu nữa là có thể phá tan, như vậy còn không khiến người ta hưng phấn sao?
Hơn nữa, trình độ ngoại ngữ của cô cũng đang nhanh chóng tăng lên, theo tiến trình được đặt ra từ đầu gồm Trung, Anh, Nhật, Hàn, Pháp, Đức, Italy,… hiện tại cô đang học tiếng Nhật, tiến độ cũng không tồi. Mặc dù cô không thích Nhật Bản cho lắm nhưng không thể phủ nhận rằng tiếng Nhật rất thực dụng, hơn nữa trước đây cô cũng từng xem hoạt hình Nhật Bản nên tốc độ học nhanh hơn một chút, chủ yếu là cô cảm thấy ngữ điệu khi nói tiếng Nhật rất thú vị. Lâm Tây cũng nói chỉ cần học thêm hai ngày nữa là cô có thể xuất sư được, nhưng chính cô cũng hiểu còn lâu mình mới có thể xuất sư, bởi cô còn rất nhiều loại ngôn ngữ cần phải học tập…
Ngày hôm sau, Du Du nhìn Dương Hiểu Đồng ngồi tu luyện trên ban công mà không giấu được nét tươi cười trên mặt, Hiểu Đồng gần đây nỗ lực hơn trước rất nhiều, có lẽ do tìm được mục tiêu cần đạt tới, cô nhìn mà cảm thấy vô cùng vui sướng, cuối cùng thì cô không hề chọn sai chủ nhân!
Hơn nữa, tốc độ tu luyện của Hiểu Đồng rất nhanh, nếu Tống gia mà biết được có lẽ sẽ bị hù chết, thành quả mà bọn họ tu luyện cả năm mới đạt được lại có thể bị Dương Hiểu Đồng đuổi kịp trong vòng một tháng ngắn ngủi, chính cô cũng bắt đầu chờ mong, không biết Hiểu Đồng có thể đột phá giới hạn cao nhất hay không đây!
Dương Hiểu Đồng tu luyện càng nhanh, số lượng hạt năng lượng hấp thu được càng lớn, nhưng hoa cỏ trên ban công lại không hề có dấu hiệu héo rũ. Ngược lại, mọi người kinh ngạc phát hiện những chậu hoa tại nhà Dương Hiểu Đồng vẫn vô cùng tươi tốt, vẫn duy trì trạng thái kiều diễm nhất dù theo lý thuyết thì đám hoa cỏ đó phải héo tàn từ lâu mới phải. Vì vậy, dạo này thường xuyên có những người yêu cây cỏ tới đây thỉnh giáo Dương Hiểu Đồng về phương pháp chăm sóc hoa cỏ, điều này khiến cô hoàn toàn không biết nên nói gì, chỉ có thể nói chính mình cũng không biết, để qua cửa, dần dần mọi người cũng không đến hỏi nữa…
Gần đây dù chú tâm tu luyện nhưng Dương Hiểu Đồng cũng không buông lơi việc luyện đan, dù sao thì sau khi khai trương công ty sẽ cần tới một lượng đan dược vô cùng khủng bố, bây giờ mà không chuẩn bị sẵn sàng thì còn định chờ tới bao giờ.
Hiện tại Dương Hiểu Đồng điều chế dược giảm béo đã vô cùng thuận tay, trước kia phải cần tới một tháng mới luyện ra được thành phẩm, nhưng sau khi thành công lần đầu tiên, mọi việc trở nên thật dễ dàng. Bây giờ mỗi ngày cô có thể điều chế được rất nhiều, hơn nữa trong quá trình không ngừng sử dụng, cảm ứng giữa cô và lò luyện đan kia càng ngày càng tốt. Lúc trước cô muốn sử dụng lò luyện đan này còn rất miễn cưỡng nhưng nay đã tạo ra được sự ăn ý không nhỏ, đây thực sự là tiến bộ rất lớn. Hàng ngày vẫn do Tư Đồ Dương dạy cho cô cách thức điều chế đan dược, dần dần trên người Dương Hiểu Đồng cũng phảng phất một chút bóng dáng của Tư Đồ Dương. Điều này khiến Du Du cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi vì Tư Đồ Dương thuộc loại người đã rũ bỏ hồng trần, còn Dương Hiểu Đồng, chỉ cần dựa vào quan hệ của cô với Nghiêm Tuấn Trạch thôi là đủ biết cô vẫn chưa đạt đến ngưỡng cửa vứt bỏ hồng trần rồi.
Trong khoảng thời gian này, Dương Hiểu Đồng đã thành công luyện chế ra tiềm lực đan, nhìn đan dược tròn tròn xanh biếc kia, Dương Hiểu Đồng cảm thấy vô cùng mừng rỡ, nó hoàn toàn khác với dược giảm béo, màu sắc đẹp mắt, hương vị lan tỏa ra không trung thơm mát vô cùng, chỉ hít một hơi thôi đã có cảm giác lực lượng được gia tăng, cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều ngập tràn lực lượng.
Đây chính là hiệu quả của tiềm lực đan, kích phát toàn bộ tiềm năng trong cơ thể trong vòng một tiếng đồng hồ. Cô không rõ toàn bộ tiềm năng trong cơ thể mỗi người mạnh mẽ đến mức nào, nhưng có lẽ ăn đan dược này vào thì một người bình thường cũng có thể chạy nhanh hơn quán quân thế giới, một đứa bé có thể đánh ngang với một người trưởng thành,… Tóm lại, tiềm lực con người là vô hạn, mà tiềm lực đan chính là cái chốt kích phát những tiềm lực đó.
Cũng như những lần trước, sau khi luyện chế thành công, Dương Hiểu Đồng liền đem một lò đan dược giao cho Tống Dục Chính để hắn bán ra đại trà, dù sao thì hiện tại cô đang cần tiền vốn. Hơn nữa, để Tống gia nhìn thấy đan dược của mình thì họ cũng yên tâm hơn.
Ai ngờ sau khi Tông Dục Chính nghe được tác dụng của đan dược này thì lại trở nên vô cùng kích động, thậm chí thanh âm cũng hơi run: “Dương tiểu thư, đan dược này tốt như vậy, ngài có thể bán một ít cho chúng tôi không?” Tống gia có rất nhiều người đang phục vụ trong quân đội, những nguy hiểm xuất hiện khi làm nhiệm vụ nhiều không đếm xuể, nếu bọn họ có được loại đan dược này, khi phát sinh những tình huống bất ngờ không thể khống chế thì có thể ăn vào, như vậy thì hệ số an toàn sẽ được tăng cao rất nhiều.
Tống Dục Chính dứt lời, Dương Hiểu Đồng thản nhiên nói: “Không được.”
“Vì sao?” Tống Dục Chính có chút cấp thiết, vì sao có thể bán cho người khác mà lại không bán cho Tống gia bọn họ?
Dương Hiểu Đồng lại cười nói: “Một lọ này để tặng cho các ông đi, chỗ còn lại thì bán đấu giá giúp tôi! Nếu không đủ thì sau này cứ đến tìm tôi là được!” Chiếu theo quan hệ hiện tại của mình và Tống gia, mấy thứ này còn bắt bọn họ mua thì có vẻ không có thành ý lắm. Huống hồ thực lực của mình còn đang đề cao từng ngày, luyện chế loại đan dược cấp thấp này càng lúc càng thuận tay. Với lại, dược liệu luyện chế tiềm lực đan rất phổ thông, nếu so sánh với lợi nhuận thì có thể nói là không hề mất vốn, chỉ tiêu tốn chút thời gian luyện chế mà thôi, không thể cứ bắt bọn họ phải mua được.