Mấy ngày gần đây hơi bận nên không có thời gian chú ý chuyện này, không ngờ cô ta lại không an phận như thế. Dương Hiểu Đồng cũng không có tức giận, dù sao lần này có thể lấy việc đó để khai trừ cô ta rồi, nguyên nhân là do cô ta cũng không phải là mình và ba mẹ không cho mợ mặt mũi.
Dương Hiểu Đồng rất nhanh đi tới nhà kho, từ rất xa Dương Hiểu Đồng đã phát hiện một đám người đứng ở đó, tiếng tranh chấp không ngừng truyền ra từ bên trong.
“Tiểu Nhã, có phải đan dược trong nhà kho là cô lấy hay không?” Quản lí nhà kho vỗ bàn nghiêm khắc chất vấn Tiểu Nhã.
Quản lí nhà kho là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, tính cách chính trực, hàm hậu, không phải loại người thấy món lợi nhỏ ham tiện nghi cho nên Dương Hiểu Đồng mới bố trí bà ta đến làm quản lí nhà kho.
Dù sao đồ vật trong kho Ám Kim Mai Côi đều có giá trị xa xỉ, nếu như không tìm một người chính trực, vậy chuyện mất trộm rất dễ phát sinh, loại chuyện như thế thường xuyên phát sinh thì dù là Dương Hiểu Đồng cũng không tiếp thu được nên ở đây Dương Hiểu Đồng cũng quản lí nghiêm khắc hơn.
Nhân viên trong công ty nếu phát sinh chuyện trộm cắp đầu tiên là khai trừ, không cần phải nói, hơn nữa sẽ thông báo chuyện này ra ngoài. Loại chuyện này một khi truyền đi, đừng nói Ám Kim Mai Côi, những công ty khác cũng sẽ không tiếp nhận người như vậy, cũng vì vậy nên các nhân viên làm việc rất quy củ, chưa từng phát sinh loại chuyện này.
Được làm việc ở Ám Kim Mai Côi có biết bao nhiêu người hâm mộ mà không được, đương nhiên bọn họ phải quý trọng. Chủ tịch đối với bọn họ rất tốt, nhất là ngày đầu tiên bán thanh phổi đan tiền thưởng nếu nói ra có thể dọa mọi người.
Nghe thấy lời của quản lí, trên mặt Tiểu Nhã hiện lên vẻ không sao cả, cô ta liếc mắt nhìn bà một cái, cằm giơ lên, thoạt nhìn cực kì cao ngạo: “Này, bà cô, bà nói chuyện với tôi như thế, bà có biết tôi là ai hay không?”
Nói xong Tiểu Nhã cũng học quản lí vỗ bàn một cái, tiếng động phát ra so với lúc trước bà vỗ còn lớn hơn, từ trên cao nhìn xuống nói: “Tôi là em họ chủ tịch của các ngươi! Tôi và cô ấy là người một nhà, nếu như bà đắc tội tôi, cẩn thận tôi nói cho chị họ biết để bà lập tức cút xéo!”
Thái độ kiêu căng, không thèm để ai vào mắt khiến sắc mặt những người khác rất khó coi. Bọn họ đã sớm chịu không nổi Tiểu Nhã, chỉ có điều cô ta là em họ của Dương đổng nên bọn họ cũng không dám phát tác, vạn nhất mất đi việc làm thì thực sự cái được không bù nổi cái mất, cho nên cũng chỉ biết nén giận.
Vị quản lí kia sắc mặt xanh đen, không ngờ Tiểu Nhã lại còn nói chuyện quá đáng như thế với mình: “Cô là em họ của Dương đổng thì thế nào? Dương đổng là một người tài giởi như vậy sao có thể có một người em họ như vậy, tôi thực sự không hiểu, cô không cảm thấy mất mặt sao? Một chút gia giáo cũng không có, trộm đồ còn ra vẻ hùng hồn, chẳng lẽ cô không cảm thấy thẹn với lòng mình sao?”
Bị thái độ của Tiểu Nhã làm cho tức giận, lời nói của quản lí nhà kho cũng nghiêm nghị hơn.
“Này, tử tam bát, bà nói như thế nào thì nói, tôi thế nào mắc mớ gì tới bà? Bà chỉ là một người làm công cho chị họ tôi, có tin tôi lập tức khiến bà mất bát ăn cơm hay không? Đây là lấy không phải trộm, tôi cầm thì thế nào? Tôi thích lấy, bà có thể làm gì?”
Nghe thấy lời Tiểu Nhã, người ở chỗ này cũng không còn gì để nói, đã thấy qua người da mặt dày nhưng chưa từng thấy da mặt dày như vậy, lời như thế mà cô ta cũng có thể nói được.
“Ngươi tiểu nha đầu này, nói ai là tử tam bát.” Vừa nói xong, quản lí lập tức xông lên chuẩn bị kéo tóc Tiểu Nhã, làm như vậy chuyện này sẽ ầm ĩ nhưng như thế thì sao chứ?
Tiểu Nhã hiển nhiên không ngờ bà ta sẽ động thủ, không để ý một chút đã bị bà ta kéo tóc, cô ta lập tức ra sức phản kháng đẩy bà ta qua một bên: “Bà chết chắc rồi, tôi đi nói chuyện này cho chị họ, còn có mấy người này giúp đỡ bà, ai cũng không chạy thoát!”
Ngón tay chỉ vào mấy người phía sau quản lí nhà kho, trong mắt tràn đầy tức giận, mấy người khác lo lắng nhìn đối phương, lo lắng bát ăn cơm của bọn họ có thể bị mất hay không?
Dương Hiểu Đồng đứng bên ngoài nghe một hồi lâu, càng về sau chân mày của cô càng nhăn lại. Tiểu Nhã thực sự rất quá đáng, cánh rừng lớn, loại chim nào cũng có, lời này nói quả không sai.
“Không cần đi tìm, tôi đã tới.” Vừa nói Dương Hiểu Đồng đã đi vào.
Các nhân viên khác nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đều khom lưng cung kính nói: “Chủ tịch.” Cúi lưng cũng không phải vì thân phận của Dương Hiểu Đồng, mà bởi vì tính cách và thành tựu của Dương Hiểu Đồng khiến bọn họ bội phục.
Tiểu Nhã nhìn thấy Dương Hiểu Đồng xuất hiện, đầu tiên là sửng sốt, đầu óc rất nhanh xoay chuyển: Cô ta đến đây từ lúc nào? Không biết lời vừa rồi cô ta có nghe được không? Không nên đi, nghe được hẳn phải sớm tức giận tiến vào, chứ không chờ tới bây giờ.
Nghĩ tới đây, trên mặt Tiểu Nhã hiện lên nụ cười, vội vàng chạy tới bên cạnh Dương Hiểu Đồng vô cùng thân thiết kéo tay Dương Hiểu Đồng nói: “Chị họ những người này đều bắt nạt em.” Bộ dáng kia, rất giống em gái đáng yêu chịu ủy khuất sau đó khóc lóc kể lể với chị gái.
Đáy mắt thậm chí còn hiện lên nước mắt trong suốt, mũi nhỏ hơi đỏ, bộ dáng thanh thuần ủy khuất và lúc trước kiêu ngạo hình thành hai hình ảnh tương phản mãnh liệt, nếu như người bình thường không nhìn thấy một mặt lúc trước của cô ta, chắc sẽ thực sự cho rằng đám người bọn họ đang khi dễ cô ta rồi.
Mà lúc này sắc mặt người quản lí đã tím bầm, những người khác đều căm tức nhìn Tiểu Nhã, cảm giác có khổ mà không thể nói ra khiến bọn họ rất bất đắc dĩ, không ngờ Tiểu Nhã lại có thể giả tạo như thế, trong thời gian ngắn đã thay đổi hình tượng tốc độ thay đổi sắc mặt quả thực so với lật sách còn nhanh hơn.
Từng người một cúi đầu, không biết Dương Hiểu Đồng sẽ xử lý như thế nào? Dù sao bọn họ cũng không rõ ràng lắm quan hệ giữa Tiểu Nhã và Dương Hiểu Đồng như thế nào?
“Nha?” Nhướng mày một cái, tiện đà nói: “Bọn họ bắt nạt cô thế nào?” Dù sao hiện tại cũng không cần sốt ruột, cô nhìn xem cô ta chuẩn bị lừa gạt mình như thế nào.
Nghe cô nói, trong lòng Tiểu Nhã vui vẻ, xem ra chị họ thực sự không nghe thấy lời cô nói vừa rồi, vậy thì tốt rồi lập tức nức nở nói: “Thời gian em tới quản lý nhà kho cũng không lâu, bọn họ biết em là em họ của chị vẫn luôn xa lánh em, nói em đi cửa sau, mọi chuyện khắp nơi gây phiền toái cho em. Hơn nữa gần đây trong kho còn đánh mất đan dược, bọn họ lập tức vu oan là em trộm, thật sự làm cho em chịu không nổi, em có thể làm ra chuyện như vậy sao?”
Tiểu Nhã bộ dáng chân thật như mình bị oan khuất nói, đưa tay chỉ trích mọi người, mọi người đều không nói gì, tại sao cô ta có thể đảo lộn sự tình như thế?
Dương Hiểu Đồng nghe Tiểu Nhã dối trá kể khổ, sâu trong đáy mắt hiện lên vẻ trêu tức và chế nhạo mà mọi người không thể phát hiện. “Vậy mấy người nói một chút, đang có chuyện gì xảy ra vậy?”
Đương nhiên cô không có khả năng chỉ nghe một mình Tiểu Nhã nói, đã quyết định phải giải quyết chuyện này triệt để cũng muốn tiêu trừ những bất mãn trong lòng các nhân viên này, xử lí việc này đương nhiên phải làm đúng chỗ.
Quản lí kia nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, sắc mặt hơi chút dễ nhìn một chút nhưng vẫn thấp thỏm bất an. Sắc mặt Tiểu Nhã lại trở nên khó coi, chị họ lại đi hỏi bọn họ chuyện này, chắc cũng không hoàn toàn tin tưởng lời của mình.
“Chủ tịch, chuyện này là như vậy. Từ khi Tiểu Nhã bị điều đến quản lý nhà kho, nhà kho luôn luôn không biết thế nào lại mất đồ, ngay từ đầu mất một viên, hai viên, bây giờ một lần lại mất mười viên, tới tận hai ngày trước việc này mới bị phát hiện. Nhà kho xảy ra chuyện như vậy, tôi đương nhiên muốn tra rõ ràng, cuối cùng tra tới trên người Tiểu Nhã. Lúc chúng tôi hỏi cô ta, thái độ của cô ta rất không tốt. Mà cô ta cũng không có phủ nhận chuyện này còn nói muốn tìm cô khai trừ toàn bộ chúng tôi.” Nói đến đây, quản lí nhà kho không khỏi ngẩng đầu nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắt tràn đầy chân thành tha thiết.
“Chủ tịch, tôi thề tôi tuyệt đối chưa từng đụng tới đồ gì của nhà kho, quản lý tôi đã quản lý nhà kho cũng được một thời gian, chưa từng phát sinh vấn đề như vậy, chỉ có sau khi Tiểu Nhã xuất hiện mới phát sinh…”
Lời nói này nói rất rõ ràng, ý của bà ta chính là vật này là Tiểu Nhã trộm.
Dương Hiểu Đồng quay đầu lại nhìn Tiểu Nhã, gỡ cánh tay cô ta đang kéo tay của mình ra, nghiêm túc nói: “Tiểu Nhã, cô khiến tôi rất thất vọng.”
Nghe thấy câu nói đó, trong lòng Tiểu Nhã trầm xuống, mà những người khác thì kinh ngạc nhìn Dương Hiểu Đồng, không ngờ chủ tịch cứ như vậy tin bọn họ, không thể không thừa nhận, cảm giác được tín nhiệm này thực sự rất tốt.
“Chị họ, sao chị có thể tin lời bọn họ nói mà không tin em nói chứ?” Tiểu Nhã vội la lên.
Khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười, lại không biết là vui hay buồn, giọng nói lạnh lùng vang lên trong phòng kho: “Tiểu Nhã, lúc trước các ngươi nói chuyện tôi cũng đã nghe thấy, những hành động cô làm tôi cũng biết, vừa rồi chẳng qua chỉ muốn nghe một chút xem cô nói thế nào thôi, cô thực sự khiến tôi rất thất vọng. Mẹ cô nhờ tôi giúp cô an bài việc làm, tôi mới giúp cô tìm, không ngờ lại lấy thái độ như vậy để làm việc, còn trộm cắp lung tung, còn nói tôi là chị họ cô, không quan hệ, đồ của chị họ cô còn trộm huống chi những người khác?”
Sắc mặt Tiểu Nhã càng ngày càng khó coi, ả vốn cho rằng mình vừa nói như thế những người khác không dám nói cho Dương Hiểu Đồng. Dương Hiểu Đồng cũng sẽ không kiểm tra sổ sách nhà kho vậy thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì nữa, không ngờ lại đúng lúc bị cô ta nghe thấy.
Thấy Tiểu Nhã không nói lời nào, Dương Hiểu Đồng thuận tiện nói: “Tiểu Nhã, từ giờ trở đi cô cũng không cần đi làm ở đây nữa, một lát cô đi lĩnh tiền lương tháng này. Coi như nể mặt chúng ta là thân thích, chuyện lúc trước tôi sẽ bỏ qua.” Cô cũng không muốn một chút mặt mũi cũng không lưu, điều cô có thể làm cũng chỉ như vậy, sau khi Tiểu Nhã đi rồi, công ty sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nghe cô nói, Tiểu Nhã liếc mắt nhìn mọi người, phát hiện trên mặt của mọi người đều hiện lên vẻ vui mừng, sắc mặt cô ả càng khó coi, lập tức cảm thấy Dương Hiểu Đồng chán ghét đến cực điểm: “Chị họ, chị có nhiều tiền như thế, còn nhỏ mọn như vậy, chút tiền lẻ này đối với chị thì tính cái gì, lại tính toán chi li, thật sự tôi chưa từng thấy người nhỏ mọn giống chị vậy.”
Nghe cô ả nói, Dương Hiểu Đồng không giận mà ngược lại cười: “Tôi keo kiệt, vậy cô có thể trả lại tiền cho tôi sao?”
“Chị chính là cảm thấy hiện tại nhà tôi kém hơn so với nhà các người, cho nên mới đối xử với tôi như thế, chị cho rằng chị có bao nhiêu tài giỏi a, còn không phải bị người khác vứt bỏ sao?” Tiểu Nhã tức giận nói, bây giờ ả chỉ cảm thấy rất mất mặt, tự nhiên cái gì đều nói ra.
Đối với người chị họ này, dù sao ả cũng không có quá nhiều tình cảm, quan tâm một chút chẳng qua vì cô ta có tiền, chính mình có thể thu được một vài chỗ tốt từ cô ta.