Dương Hiểu Đồng theo Nghiêm Tuấn Trạch đi tới một quán cà phê rất có tư tưởng, dùng gỗ trang trí có kiểu bày trí giống phương tây, vừa nhìn để người cảm thấy tâm tình thật tốt.
Nhìn thấy hai người đến, nhân viên phục vụ cũng nhanh chóng đi tới, soái ca mỹ nữ tổ hợp làm cho ánh mắt người ta sáng lên, rất rõ ràng hai người bọn họ đã thành tiêu điểm của quán cà phê.
Nam dương quang đẹp trai, nữ điềm tĩnh đẹp, tuyệt đối đẹp mắt! Bởi vì hai người vóc dáng đều là tư sắc thượng đẳng, cho nên đối với hai người bọn họ cùng một chỗ mọi người đều cảm thấy đương nhiên, dù sao mỹ nữ phối soái ca này cũng rất bình thường.
“Xin hỏi quý khách muốn uống gì?” Nhân viên phục vụ mặt tại chức nghiệp mỉm cười ôn nhu hỏi, Nghiêm Tuấn Trạch nhìn Dương Hiểu Đồng hỏi “Nghĩ uống gì?”
Dương Hiểu Đồng đối với đồ uống này trái lại không có cảm giác quá lớn gì “Một tách cà phê đen, ít đường.” Trước đây thức đêm uống nâng cao tinh thần, cà phê đều là dùng loại hòa tan, loại quán cà phê xa hoa này chưa từng tới, ngay cả rốt cuộc có loại cà phê gì cô cũng không rõ ràng lắm.
“Cũng vậy, không thêm đường.” Nghiêm Tuấn Trạch cười nói.
“Xin chờ một chút.” Thanh âm rơi xuống, nhân viên phục vụ đó là rất nhanh ly khai.
Tại dạng quán cà phê này rất tốt để đàm chuyện, dù sao hữu tình điều làm cho lòng người thả lỏng, hương nồng cà phê có thể làm cho tâm thần người thả lỏng, bất quá đối với Dương Hiểu Đồng gọi cà phê đen uống, Nghiêm Tuấn Trạch có chút kinh ngạc “Không ngờ em cũng thích uống cà phê đen, thông thường, nữ sinh đều sẽ cảm thấy nó rất đắng.”
Dương Hiểu Đồng chợt nhíu mày, cà phê đen này thật đúng là không uống qua, chỉ là lần trước lúc nghe Lâm Tây nói lễ nghi, nghe qua cà phê đen, cho nên thuận miệng liền gọi. Bởi vì cà phê đen rất đắng và hương nồng, người bình thường vô pháp phẩm vị, chỉ có người đối cà phê chân chính có một lần kiến giải, có phẩm vị mới thích vị đắng nhưng hương nồng này. Bởi vì bình thường người thích cà phê đen đều sẽ cảm thấy có hàm dưỡng, đương nhiên đây cũng là tương đối mà nói.
“Ha ha, có khỏe không? Anh cũng thích uống cà phê đen sao? Không cảm thấy nó đắng?” Cô là đồ giả, thế nhưng đối phương cũng không phải, nghĩ tới đây cảm thấy vị đắng khẳng định không dễ uống.
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Nghiêm Tuấn Trạch trên mặt hiện lên một tia cười khẽ, chỉ là chẳng biết tại sao Dương Hiểu Đồng nhìn liền cảm thấy nụ cười này mang theo một phen tự giễu nói, “Bởi vì trong lòng đắng, cho nên uống cà phê có đang thế nào cũng không có cảm giác gì, tương phản, anh cảm thấy cà phê đen dường như thích hợp với mình.”
Quán cà phê tốc độ cũng không tệ lắm, không lâu lắm cà phê đã đưa đến, nhìn nhiệt khí cà phê màu đen tỏa ra, Dương Hiểu Đồng nhợt nhạt nếm một ngụm, kia vào miệng vị đắng làm cho cô cảm thấy tựa hồ đắng tới đáy lòng, mình đây vẫn là bỏ thêm đường, mà Nghiêm Tuấn Trạch không thêm đường, vậy có bao nhiêu đắng a?
Dương Hiểu Đồng nâng mắt lên nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch vẻ mặt hưởng thụ, đối với vị đắng kia tựa hồ không có cảm giác gì, tương phản hắn đới hương vị kia cảm thấy có chút hưởng thụ, Dương Hiểu Đồng nuốt nước miếng một cái, xem ra tầng xã hội thượng lưu gì đó cô cũng không rất thích ứng.
Nếm miệng đầy vị đắng, muốn Nghiêm Tuấn Trạch nói trước, Dương Hiểu Đồng thật cảm thấy gia đình của hắn cho hắn thương tổn rất lớn, một nam tử ưu tú như vậy ở gia đình không phải hẳn là vạn chúng chú mục sao? Là trong nhà hi vọng, cha mẹ kiêu ngạo mới đúng, thế nhưng hắn lại luôn luôn đã bị khi dễ, càng bi kịch chính là ở trong khung (xương) hắn chính là một nam tử thật mạnh mẽ, không muốn để cho người khác giỏi hơn trên đầu của hắn.
Cho nên này tất cả liền nhất định hắn trải qua đều không vui, nhưng mà nhìn Nghiêm Tuấn Trạch trên mặt dường như dương quang xán lạn, tươi cười có thể ấm áp nhân tâm, Dương Hiểu Đồng cảm thấy có chút đau lòng, nụ cười của hắn có thể làm cho người khác cảm thấy ấm áp, như vậy chính hắn tâm thế nào lại băng lãnh đây? Lúc nào mới có thể cảm nhận được ấm áp?
“Đúng rồi, anh có chuyện gì muốn cùng ta nói?” Theo hắn trước khẩu khí xem ra hẳn không phải là chuyện đơn giản mới đúng, hơn nữa ở đổ thạch tràng không thể nói lại gọi mình đến nơi đây nói, đủ để chứng minh chuyện này quan trọng.
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Nghiêm Tuấn Trạch buông cà phê trong tay xuống, ánh mắt dừng ở trên người Dương Hiểu Đồng, yên tĩnh một lát, Nghiêm Tuấn Trạch mới chậm rãi mở miệng nói “Hiểu Đồng, chúng ta là bạn tốt sao?”
Dương Hiểu Đồng tự nhiên gật đầu “Đương nhiên, chúng ta là bạn tốt.” Mặc dù bọn họ tiếp xúc thời gian cũng không lâu, thế nhưng không thể phủ nhận mấy ngày này tới nay Nghiêm Tuấn Trạch giúp cô rất nhiều, cô cảm giác kinh nghiệm mình sống hai mươi năm qua cũng không có muôn màu muôn vẻ như mấy tháng này.
“Như vậy em sẽ tin tưởng anh đúng không?” Nghiêm Tuấn Trạch tiến thêm một bước hỏi.
Nghe hỏi, Dương Hiểu Đồng cảm thấy sự tình ngày càng không đơn giản “Đương nhiên, vấn đề này anh đã hỏi qua không phải sao? Ta đã nói cho anh biết ta tin anh.” Mặc dù không biết vì sao lại tín nhiệm hắn như thế, thế nhưng ở trong lòng cũng đã phi thường tín nhiệm, hoặc là hắn vốn chính là một người đáng giá tín nhiệm đi.
“Tốt! Như vậy anh sẽ không nói quanh co nữa. Hiểu Đồng, em là người tu chân đúng không?” Nghiêm Tuấn Trạch mắt nhìn chằm chằm Dương Hiểu Đồng, hắn thực sự hi vọng tự mình có thể thu được tín nhiệm của cô, có lẽ không phải là bởi vì gia đình mà là bởi vì tâm mình mà thôi.
Dương Hiểu Đồng con ngươi trong nháy mắt phóng đại, nhìn Nghiêm Tuấn Trạch ánh mắt cũng có chút bất đồng, bất quá vẫn gật đầu thừa nhận “Đúng vậy.” Chuyện này cũng không có tất yếu phải giấu giếm, bởi vì bọn họ đều sẽ biết, huống chi hắn và Doãn Kiệt đều là tu chân thế gia, đối với người tu chân càng dễ phát hiện.
“Cám ơn em chịu nói lời nói thật với anh.” Nghiêm Tuấn Trạch có vẻ rất cao hứng, nụ cười trên mặt trong nháy mắt phóng đại, giờ khắc này nụ cười của hắn không giống với tươi cười bình thường, Dương Hiểu Đồng cảm thấy đây là thật đến từ đáy lòng.
Dương Hiểu Đồng không nói gì, cô biết Nghiêm Tuấn Trạch khẳng định còn có lời muốn nói “Anh cũng không có ác ý, anh nghĩ muốn xin em giúp đỡ một chút, đương nhiên nếu như không được cũng không có vấn đề gì.”
Nghe thấy giúp một lần, Dương Hiểu Đồng trong mắt nghi hoặc biến mất, “Giúp cái gì? Có thể giúp ta cũng sẽ giúp.“
Hắn giúp cô nhiều như vậy, cô có thể giúp đương nhiên là tốt nhất, dù sao cô cũng hi vọng chính mình ở trước mặt của hắn là một người hữu dụng, có thể giúp hắn những thứ gì giống như hắn đã giúp cô.
“Là như vậy. Anh nghĩ em đối với Nghiêm gia chúng ta cũng hẳn là có hiểu biết, đối với em cũng không có tất yếu giấu giếm, anh ba của anh sinh ra đã mắc bệnh, phải cần nhờ ngọc thạch đến duy trì sinh mệnh, cho nên Trương Quốc Thanh mới có thể vẫn đứng ở đổ thạch tràng đến thu mua ngọc thạch.”
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu “Kia có vấn đề gì không?”
“Vấn đề ở nơi này. Thông thường người tu chân đối với ngọc thạch cũng có cảm ứng, người Tống gia cũng vậy, điều này cũng làm cho đổ thạch cung cấp đại phương tiện, nhưng gia tộc chúng ta lại không được, nguyên nhân là cái gì chúng ta cũng không biết, có lẽ là bởi vì anh ba bệnh, không muốn làm cho chúng ta quá đơn giản giải quyết vấn đề này đi. Cho nên người tu chân khác có thể nhìn thấy ngọc thạch trong khối nguyên thạch, nhưng chúng ta này một chút tác dụng cũng không có, chỉ có phái người mỗi ngày đứng ở đổ thạch tràng đến thu mua ngọc thạch, như vậy thực sự rất phiền phức, dù sao cũng không biết lúc nào mới có thể ra một khối ngọc thạch.”
Dương Hiểu Đồng lúc này mới hiểu rõ ra, Nghiêm gia vậy mà nhìn không thấu ngọc thạch, điểm này thật đúng là kỳ lạ “Cho nên anh hi vọng ta có thể giúp đỡ tới nhìn thấu ngọc thạch có trong nguyên thạch?”
Nghiêm Tuấn Trạch âm thầm gật đầu, Dương Hiểu Đồng quả nhiên là người thông minh, một chút đã có thể nhìn thấu, “Ừ, đúng vậy. Đổ trúng tiền như cũ là của em, chúng ta sẽ không chiếm tiện nghi này. Cầu xin em giúp chủ yếu là bởi vì gần đây anh ba bệnh tình huống có chút chuyển biến xấu, thế nhưng ngọc thạch thượng đẳng rất lâu mới có thể ra một, như vậy ngọc thạch liền cung không đủ cầu, rơi vào đường cùng cũng chỉ có biện pháp này.”
Dương Hiểu Đồng biết Nghiêm Tuấn Trạch cùng anh ba của hắn quan hệ rất tốt, mà hắn lúc này trong mắt toát ra nồng đậm lo lắng cũng tuyệt đối không phải giả , xem ra anh hắn tình huống thực sự chuyển biến xấu “Ta đáp ứng ngươi.” Loại tâm tình cấp thiết vì thân nhân, cô minh bạch, huống hồ chuyện này cũng sẽ không phí nhiều sức lực, đồng thời quan trọng một điểm là cô không hi vọng Nghiêm Tuấn Trạch không vui.
Trên mặt mang theo một mỉm cười nhàn nhạt, mà giờ khắc này nụ cười này ở trong mắt Nghiêm Tuấn Trạch lại như là thiên sứ.
“Em thực sự nguyện ý giúp anh?” Nghiêm Tuấn Trạch nhịn không được hỏi lại lần nữa.
“Đương nhiên, này cũng không phải vấn đề lớn gì, chúng ta là bạn tốt a, một chút việc như thế ta nếu không hỗ trợ vậy ta cũng không xứng làm bạn tốt có phải hay không?”
“Cảm ơn.” Nghiêm Tuấn Trạch chân thành nói, như vậy vấn đề của hắn liền thực sự không cần lo lắng, nghĩ đến anh ba đối với mình vậy luôn tốt, bây giờ lại bị ốm đau dằn vặt trong lòng hắn liền khổ sở, bất quá bây giờ tốt xấu có hi vọng, cũng hi vọng tổ gia gia ở có ngọc thạch sau có thể giúp anh ba giải quyết thống khổ.
“Vậy chúng ta khi nào bắt đầu? Dù sao có cần thời gian trực tiếp gọi điện thoại cho ta là được.” Cô hiện tại cũng không lo lắng, dù sao là giúp Nghiêm gia làm việc, bọn họ khẳng định sẽ không để cho chính mình gặp chuyện không may, người Tống gia cũng không có ai dám nói cái gì, nghi vấn cũng chỉ có thể để ở trong lòng không dám nói ra, đây là toàn lực vĩ đại.
“Tùy thời cũng có thể, kia nếu không hôm nay em trước nghỉ ngơi thật tốt để tinh thần ngày mai anh gọi điện thoại cho em?” Nghiêm Tuấn Trạch thăm dò hỏi, kỳ thực ở trong lòng của hắn là thoáng có chút cảm động, dù sao mỗi một người tu chân khi cảm thụ ngọc thạch đều cần tiêu phí nhiều nội lực, mà tiêu phí nhiều hơn thì sẽ tạo thành thân thể tiến vào kỳ suy yếu, thông thường trừ người của mình ra thì sẽ không muốn giúp đỡ người khác, mà Dương Hiểu Đồng lại không có chối từ, trực tiếp đáp ứng yêu cầu của hắn.
Phải biết, từ nhỏ đến lớn trừ anh ba của hắn ra, cũng không có người nào có thể vô điều kiện giúp hắn như thế, mà bây giờ Dương Hiểu Đồng tựa hồ cũng là một trong đó, nội tâm của hắn không khỏi nổi lên một tia dao động.
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu “Được, ngày mai nhớ gọi điện thoại cho ta!” Đối với anh của Nghiêm Tuấn Trạch mặc dù cô không có thấy qua, nhưng vẫn có thiện cảm, tổng cảm thấy hắn hẳn cũng là một người vân đạm phong khinh, có chút bệnh trạng vẫn như cũ có thể sống vui vẻ.
Nhưng khi Dương Hiểu Đồng cùng Nghiêm Tuấn Trạch mỗi người đi một ngả lại nhận được điện thoại của Doãn Lăng Hạo, nói thật, cô gần đây thật đúng là không thế nào cùng Doãn Lăng Hạo tiếp xúc, có lẽ là bởi vì Thiệu Vi Nhi?
Lắc lắc đầu, kia không nên, dù sao Thiệu Vi Nhi là Thiệu Vi Nhi, Doãn Lăng Hạo là Doãn Lăng Hạo, chuyện này cũng không phải lỗi của Doãn Lăng Hạo, thời gian ở bệnh viện cô có nhìn thấy Doãn Lăng Hạo áy náy, cho nên đối với chuyện Thiệu Vi Nhi cô vẫn ngậm miệng không đề cập tới, đích xác, kia cũng không có gì, thế nhưng hắn gọi điện thoại cho cô là muốn làm cái gì đây?