Thấy Dương Hiểu Đồng đã nhớ ra, Tiểu Mẫn hưng phấn nói: “Tiêu Văn Nghi gọi điện cho mình, cô ấy nói khóa sau mình có thể gia nhập rồi, mai mình có thể đến đó làm quen hoàn cảnh và các thành viên khác, sau này ở chung cũng tốt hơn!”
Văn Nghi sao, Dương Hiểu Đồng khẽ gật đầu: “Vậy thì tốt quá! Ha ha, chúc mừng nha! Đại sư hiphop tương lai, sau này tôi phải dựa vào ngài rồi!” Dương Hiểu Đồng thực lòng cao hứng thay Tiểu Mẫn, hiphop là mơ ước của Tiểu Mẫn, nay có thể hoàn thành ước mơ, đây thật là một điều đáng mừng.
Nghe Dương Hiểu Đồng trêu đùa, khóe miệng Tiểu Mẫn hơi cong lên, chỉ là thanh âm kia càng ngày càng dịu dàng: “Nếu không có cậu sao mình có thể nhận được cơ hội này, bất quá cậu yên tâm, mình nhất định sẽ nỗ lực, không làm mất thể diện của cậu đâu!”
Xã hội bây giờ phức tạp như thế, muốn tìm được một người bạn thật sự khó khăn biết bao nhiêu? Nhưng từ chuyện này cô cũng biết được Hiểu Đồng là thật lòng vì muốn tốt cho cô, phần tình cảm này cô nhất định sẽ quý trọng, chuyện của Hiểu Đồng chính là chuyện của cô, hai người chắc chắn sẽ là chị em tốt suốt đời!
Nghe Tiểu Mẫn nói, Dương Hiểu Đồng nhận ra người bạn này đã hạ quyết tâm, Tiểu Mẫn vẫn luôn luôn cố gắng phấn đấu đạt được mục tiêu, cô tin cô ấy sẽ bước được rất xa trên con đường này: “Mình sẽ chờ! Nhưng lúc thành công cậu đừng có bơ bạn bè đó!”
“Nói cái quỷ gì vậy hả? Mình thấy dạo này cậu cũng phát đạt lắm nha, sau này nhớ quan tâm bạn bè một chút đó! À đúng rồi, Tiêu Văn Nghi hỏi xem mai cậu có thể đi cùng mình không đấy! Cô ấy muốn nhờ cậu chỉ điểm chút cho đội. Đi nha! Đi nha!!!”
“Không thành vấn đề! Cậu chi cần kêu cái là mình tới liền! Sáng sớm mai mình tới trường… Thôi, vậy quá phiền phức, cậu gọi cả Nhược Nhược qua nhà mình ngủ đi, tối nay chúng ta cùng ôn lại cảm giác kia ha?” Mấy ngày này cô luôn nhốt mình trong nhà cố gắng tu luyện, thật hoài niệm cái cảm giác đùa giỡn cùng bạn bè.
Đối với việc này đương nhiên Tiểu Mẫn đồng ý cả hai chân hai tay, lập tức cười nói: “Vậy thì tốt quá, mình và Nhược Nhược còn muốn chuẩn bị để hôm nào tìm cậu cùng đi chơi đây! Nhưng Tụi mình không biết bây giờ cậu ở đâu, cậu bảo bọn này tới kiểu gì đây hả?”
Phát hiện Tiểu Mẫn có dấu hiệu nổi bão, Dương Hiểu Đồng lập tức mềm giọng: “Được rồi, được rồi, là mình sai! Cậu báo cho Nhược Nhược đi, lát nữa mình lái xe tới trường đón hai cậu, OK?” Cô cũng muốn thả lỏng một ngày, mấy ngày liên tục chỉ có tu luyện khiến cô sắp mốc meo tới nơi rồi.
“OK! Cho cậu 20 phút, quá giờ không đến nơi cậu chính là con heo thối!” Dứt lời, Tiểu Mẫn lập tức ngắt kết nối.
Mà ở đầu dây bên kia Dương Hiểu Đồng chỉ có thể cười khổ không ngớt, đương nhiên cười khổ là một chuyện, còn tốc độ chuẩn bị cũng tuyệt đối là sắp đến cảnh giới nhất định, cô thật sự rất nhớ bọn họ a! Khi nằm viện cô còn có thể trò chuyện chút ít với hai người bọn họ, nhưng từ khi xuất viện thì luôn bận rộn làm việc.
Vui vẻ thay một bộ đồ thoải mái, Dương Hiểu Đồng lái xe ra cửa. Lúc Nhược Nhược và Tiểu Mẫn sắp đi tới cửa trường học, một chiếc xe dừng ở trước mặt họ, Dương Hiểu Đồng giả vờ chu môi huýt gió: “Hai vị mỹ nữ, mời lên xe.”
Nhược Nhược và Tiểu Mẫn nhìn mà vui sướng, Dương Hiểu Đồng dù là ngoại hình hay khí chất cũng có sự biến hóa nghiêng trời lệch đất, hai người cảm khái trong lòng, hiện tại Hiểu Đồng nhìn qua tuyệt đối là thiên kim quý tộc xã hội thượng lưu, Gần như thay đổi toàn bộ so với bảy tháng trước, tỏa ra mị lực vô vàn, ngay cả con gái như hai người cũng thấy mê mẩn nữa là mấy tên con trai kia?
Hai người cao hứng lên xe.
“Hiểu Đồng a, từ khi xảy ra chuyện cậu liền biến mất không còn bóng dáng, có chuyện gì nghiêm trọng sao?” Nhược Nhược vừa lên xe đã bắt đầu nói không ngừng.
Nhìn bạn bè không chút thay đổi, Dương Hiểu Đồng cong cong khóe miệng, đi cùng hai chị em tốt quả thực vẫn thoải mái hơn nhiều, vĩnh viễn không cần hao tổn quá nhiều tế bào não: “Không có chuyện gì hết, Thị trưởng Tống đã giúp mình xin phép với nhà trường rồi, sau này mình chỉ cần tới làm bài thi thôi, ngày thường không đến học cũng không sao hết!”
Cô cảm thấy như vậy rất tốt, dù sao thì mấy kiến thức trong trường cô đều có thể học tập ở chỗ Từ Từ, thay vì lãng phí thời gian ngồi mài đũng quần trong lớp, cô thà đi tu luyện còn có ích hơn!
“Thật sao? Vậy thì quá sướng rồi, mình thật hâm mộ cậu đấy Đồng Đồng! Tại sao mình không được như vậy chứ?” Nhược Nhược ngẩng đầu hỏi trời xanh, cô còn phải mài đũng trên ghế nhà trường mỗi ngày, còn Tiểu Đồng lại có thể nhởn nhơ như vậy, thật ghen tị quá đi!
“Cậu như vậy không tốt sao? Chị hai à, mỗi ngày chị chỉ cần đều đều lên lớp, giờ nghỉ thì chơi vi tính, hẹn hò yêu đương hay cùng Tiểu Mẫn dạo chơi, cuộc sống nhàn nhã như vậy chị còn muốn gì nữa hả chị hai!” Trước đây Dương Hiểu Đồng cũng nghĩ có thể sống như vậy là thoái mái nhất, nếu Từ Từ không xuất hiện có lẽ cô cũng cứ như vậy mà ngốc qua hai năm đại học.
Ít nhất thì Nhược Nhược không có phiền não gì quá lớn, ở trong trường học cũng không có mấy áp lực. Nhược Nhược cố tình giả bộ suy tư, ba giây sau mới gật gật gù gù: “Ừ, nói vậy cũng có lý…”
“Phì…” Tiểu Mẫn rốt cuộc không nhịn cười được nữa, Nhược Nhược thật là cực phẩm a!
“Ha ha ha!” Ba người nói nói cười cười, chiếc xe phóng vun vút trên đường truyền ra tiếng cười sảng khoái khiến mọi người đều ngoái đầu nhìn theo.
Dương Hiểu Đồng đưa Nhược Nhược và Tiểu Mẫn tới trước cửa nhà mình rồi đi đỗ xe, đến lúc cô quay về lại thấy hai người vẫn đứng như trời trồng, há hốc miệng nhìn căn nhà, hai mắt dại ra, chỉ thiếu mỗi chảy nước miếng là đủ bộ
“Hey, hai người làm sao thế? Muốn đứng đó làm thần giữ cửa sao?” Dương Hiểu Đồng cười nói, cô đương nhiên biết tại sao họ lại như vậy, nhưng nói thực, phản ứng của hai người này có hơi khoa trương.
Nhược Nhược và Tiểu Mẫn không để ý tới cô, hai người đồng thời quay đầu nhìn đối phương, sau đó đồng thời đưa tay véo người kia một cái.
“A…”
“Đau quá…”
Hai người đồng thời kêu.
“Đây là sự thực sao? Nhà lớn như vậy!!!” Tiểu Mẫn đờ đẫn nói.
Mà Nhược Nhược còn kích động hơn, cô trực tiếp nhào tới Dương Hiểu Đồng, la lên: “Hiểu Đồng, tại sao cậu lại chuyển qua căn nhà lớn như vậy hả? Sao không gọi mình đến ở chung, hả hả hả?”
Dương Hiểu Đồng giật giật khóe miệng, cô nàng này hình như hơi kích động quá mức thì phải: “Dừng, dừng, dừng! Đêm nay cậu ngủ ở đây, sau này biết chỗ rồi thì muốn đến lúc nào chả được! Cậu còn tiếp tục la hét nữa tối nay mình sẽ không dẫn cậu đi chơi đâu đấy!”
Nghe vậy, Nhược Nhược dừng la ngay lập tức, tươi cười nịnh nọt: “Hắc hắc, Hiểu Đồng a, tối nay cậu định dẫn chúng mình đâu đâu thế?” Hiểu Đồng hiện tại và khi trước thật sự không giống nhau, bây giờ giá phòng đắt như vậy, một căn nhà thế này người bình thường phấn đấu cả đời chưa chắc đã mua được, mới là sinh viên đại học đã mua được căn nhà này đích thực một quái thai. Nhưng nếu là như vậy, cô cũng mong ước mình có thể làm quái thai.
Ba người vui vẻ bước vào phòng, Nhược Nhược và Tiểu Mẫn nhanh chóng chạy quanh xem xét toàn bộ nhà, đương nhiên là không đến phòng kho, còn phòng ngủ của Hiểu Đồng vì khóa cửa nên cũng không vào được.
Xem xét hết một lượt, hai người mới ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi. Dương Hiểu Đồng đi tới đưa nước trái cây cho bọn họ, hỏi: “Hai người nhìn đủ chưa? Thực sự bó tay với hai người rồi! Thế nào, buổi tối hai cậu muốn đi chơi thứ gì? Mình bảo đảm nhất định sẽ để hai người chơi tận hứng.”
“Không biết a, cậu dẫn đi đâu thì bọn mình đi đó thôi!” Nhược Nhược nói, cô không biết ở đây có chỗ nào vui, cứ đi theo Hiểu Đồng là được rồi.
“Ha ha, vậy chúng ta cứ đi một bước tính một bước đi, mình đã dọn phòng cho hai cậu rồi, sau này cứ thường xuyên tới đây đi, mình cam đoan giường chiếu ở đây thoải mái hơn trong kỹ túc xá nhiều.” Có bọn họ ở cùng quả nhiên vui vẻ hơn ở một mình nhiều, dù sao thì bây giờ cô chỉ cần tu luyện và luyện đan, ban ngày hai người bọn họ phải đến trường, chắc không có vấn đề gì.
“Đây là cậu nói đấy nhé! Sau này bọn tớ tới nhiều đừng có kêu nha!” Tiểu Mẫn hài lòng nói: “Thuận tiện nếu mình gặp vấn đề trong hiphop thì giúp đỡ mình luôn ha?” Hiểu Đồng nhảy giỏi như vậy, sau này nếu được cậu ấy giúp đỡ chắc chắn mình sẽ tiến bộ rất nhiều, quả thực chính là một giáo viên miễn phí nha!
“Biết rồi, biết rồi, cậu cũng phải cố gắng lên nha! Vậy mai chúng ta cùng đi đi! À, Nhược Nhược có đi cùng không?” Nếu cô và Tiểu Mẫn đi rồi, Nhược Nhược phải ở lại một mình sao?
“Mình đi cùng có được không? Đội hiphop quốc gia rất trâu nha, nghe nói trong đó có rất nhiều người nổi tiếng đúng không? Mình muốn đi! Mình muốn đi!” Nhược Nhược tò mò chớp chớp mắt, rõ ràng tỏ vẻ ‘tôi rất muốn đi’.
Dương Hiểu Đồng đưa mắt nhìn sang Tiểu Mẫn, Tiểu Mẫn gật gật đầu nói: “Chúng ta cùng đi đi, hẳn là không có vấn đề gì đâu!” Tiểu Mẫn vẫn luôn luôn thoải mái như vậy, đối với cô thì người nhà là quan trọng nhất, những cái khác chỉ có thể đứng sau!
“Vậy thì chúng ta cùng đi đi!” Ba người ngồi trên sô pha cười đùa vui vẻ, mặc dù gần đây không gặp mặt nhưng giữa bọn họ vẫn không có bất kỳ khoảng cách nào.