Nhưng nhà hàng lần này thuộc loại cao cấp nhất, dù sao thì cô cũng không mấy quan tâm đến vấn đề ăn gì mặc gì. Đi tới cửa, Dương Hiểu Đồng nhìn thấy rất nhiều người tây trang thẳng thớm đang xếp hàng chờ đi vào, xem ra nhà hàng này thực sự rất có đẳng cấp.
Không ngờ sinh ý (hoạt động kinh doanh) ở đây lại tốt như vậy, yêu cầu cao như thế mà vẫn có hàng dài người đứng chờ, nhưng chẳng lẽ giờ cô phải xếp hàng chờ sao?
Nghiêm Tuấn Trạch bước tới phía trước: “Xin chào, tôi họ Nghiêm, đã đặt chỗ trước”
Nhân viên tiếp đón vừa nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch thì mặt đỏ bừng, nhưng khi nhìn sang thấy Dương Hiểu Đồng đứng cạnh anh thì ngay lập tức chuyển thành thất vọng, lễ phép nói: “Ngài là Nghiêm tiên sinh? Mời đi theo tôi!”
Nghiêm Tuấn Trạch mỉm cười, làm một tư thế mời, Dương Hiểu Đồng nhìn thái độ của nhân viện phục vụ không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng phá lệ liếc qua Nghiêm Tuấn Trạch hai cái, đích thực là một người đàn ông rất ưu tú, thuộc loại phần lớn phụ nữ yêu thích.
Ngồi vào vị trí, Dương Hiểu Đồng nói: “Không ngờ anh đã có chuẩn bị từ trước, không tệ, không tệ!”
“Đấy là đương nhiên, mời mỹ nữ đi ăn cơm, không chuẩn bị tốt sao được?”
“Ha ha ha!”
Đưa thực đơn cho Nghiêm Tuấn Trạch, chờ anh chọn vài món ăn rồi sau đó hai người vừa ăn vừa trò chuyện trên trời dưới biển, không có chút xấu hổ hay nhàm chán nào, giờ cô mới phát hiện thì ra Nghiêm Tuấn Trạch cũng có một mặt hài hước, buổi tối này cô đã bị chọc cười không biết bao nhiêu lần rồi.
Ngay lúc hai người chuẩn bị rời đi thì lại gặp một vị khách không mời mà đến: “Dương Hiểu Đồng, không ngờ lại có thể gặp cô ở chỗ này!”
Đưa mắt nhìn sang, ra là Thiệu Vi Nhi biến mất đã lâu, nhìn đôi mắt trong suốt không một tia sợ hãi kia, Dương Hiểu Đồng đạm mạc mở miệng: “Đúng là rất khéo, Thiệu tiểu thư!”
Thiệu Vị Nhi nhìn Nghiêm Tuần Trạch đang đứng cạnh Dương Hiểu Đồng, cười khẽ: “Đang hẹn hò sao? Bản lĩnh thật lớn nha!” Mặc dù là lời chế nhạo, nhưng trong đó vẫn ẩn ẩn toát ra chút đố kị.
Cô không thể nào hiểu nổi tại sao cả anh Lăng Hạo và anh Doãn Kiệt đều đối xử với cô ta tốt như vậy, bây giờ lại còn thêm một Nghiêm Tuấn Trạch nữa, chẳng lẽ cô ta không biết đây là phòng riêng dành cho tình nhân sao? Tình nhân? Cô ta và Nghiêm Tuấn Trạch?
“Bản lĩnh của tôi vốn rất lớn, chỉ là Thiệu tiểu thư kiến thức hạn hẹp mà thôi!” Đối phương đã không khách khí thì mình việc gì phải nhún nhường, nếu khiếm tốn cô ta càng có thứ để nói, chẳng bằng cứ trực tiếp thừa nhận, xem cô ta còn có thể nói cái gì.
Đây tương tự như khi bị mắng kiểu: “Anh/Cô là đồ vô lại!”
Thì trả lời: “Tôi vô lại đấy, anh/cô làm gì được tôi?”
Thông thường đối phương sẽ á khẩu không trả lời lại được, rất hiển nhiên, Thiệu Vi Nhi này cũng không ngoại lệ, cô ta không ngờ Dương Hiểu Đồng lại trả lời như vậy, lại nói: “Cô đã cặp với Nghiêm Tuấn Trạch rồi tại sao còn dây dưa với anh Lăng Hạo của tôi? Cô là cái loại đàn bà thất đức!”
“Một cặp? Tôi và anh ấy không phải người yêu!” Dương Hiểu Đồng tràn đầy nghi hoặc, cùng ăn một bữa cơm thôi đã thành người yêu rồi? Quá khoa trương đi?
Thấy Dương Hiểu Đồng giả ngu, Thiệu Vi Nhi cũng sụp đổ: “Cô còn giả vờ? Nếu không phải người yêu thì sao lại tới nơi này dùng cơm hả?”
“Tới đây ăn cơm thì sao?” Dương Hiểu Đồng nhìn sang Nghiêm Tuấn Trạch, lại phát hiện hình như anh hơi mất tự nhiên?
“Cô còn giả ngu? Chăng lẽ cô không biết đây là phòng tình nhân? Cô nhìn quanh xem, vào đây ngồi làm gì có ai không phải một đôi?” Thiệu Vi Nhi không còn gì để nói, bị bắt gặp ngay tại đây mà còn ngụy biện? Ngụy biện như thế để làm gì chứ?
“Đây là phòng tình nhân?” Thảo nào cô cảm thấy bầu không khí trong này dường như quá lãng mạn, Nghiêm Tuấn Trạch mời mình đến đây ăn cơm là có ý gì? Mặc dù trong lòng có chút phập phồng nhưng ngoài mặt Dương Hiểu Đồng vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh: “Ngồi ở phòng tình nhân thì thế nào? Nhìn dáng vẻ của cô thì dường như cũng không phải đến cùng Doãn Lăng Hạo đúng không, vậy bạn trai của cô đâu?”
Bị Dương Hiểu Đồng nói như thế, Thiệu Vi Nhi cũng ngớ ra: “Tôi, tôi…” Dù sao cũng không thể nói bởi vì nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đi vào nên mới chạy theo vào. Bởi vì cha có chút quen biết với chủ nhà hàng mới có thể vào, nếu chuyện này bị anh Lăng Hạo biết được…
“Ha ha ha, việc này cũng không có gì hết, mọi người đều tự hiểu thôi, tôi có thể tới đây thì Thiệu tiểu thư đương nhiên cũng có thể, cô dùng cơm thong thả, xin chào!” Dương Hiểu Đồng mang theo nụ cười sáng lạn cùng Nghiêm Tuấn Trạch rời đi… để lại Thiệu Vị Nhi đứng tại chỗ buồn bực.
Trên xe
“Vừa nãy…” Nghiêm Tuấn Trạch ngập ngừng, mở miệng rồi lại không biết nên nói cái gì mới tốt, “Anh nghe nói phòng riêng đó phục vụ không tồi nên mới dẫn em đến thử, sau đó…”
Thấy Nghiêm Tuến Trạch vẫn luôn ổn trọng giờ lại tỏ ra xấu hổ, nhìn bộ dáng muốn giải thích lại không biết nên nói cái gì của anh, Dương Hiểu Đồng khẽ cười, nhưng lại bị cô nhanh chóng che giấu trước khi Nghiêm Tuấn Trạch phát hiện.
Cô thực sự không quá quan tâm tới vấn đề này, cô không phải bạn gái của Doãn Lăng Hạo, Thiệu Vi Nhi nói cái gì cũng không sao hết, cô căn bản không thèm quan tâm tới cái nhìn của người khác, “Sau đó thì sao? Vì sao trước đó anh không nói?” Cô cũng không hiểu tại sao mình lại không hề thấy khó chịu, trái lại, dường như còn ẩn ẩn chút vui vẻ không dễ phát giác.
“Cái đó, anh…” Nghiêm Tuấn Trạch lúng túng nửa ngày cũng không nói được cái gì, rốt cuộc tỏ vẻ cam chịu, “Không sai, anh chỉ muốn dẫn em tới đó, nhưng sợ em cự tuyệt nên mới giấu giếm!”
“A…” Dương Hiểu Đồng kéo dài ngữ điệu, “Vậy tại sao anh muốn đưa em tới đó?”
“Ách, đêm nay khí trời không tệ, anh đưa em tới đỉnh núi hóng gió chút nhé!” Anh biết Dương Hiểu Đồng không tức giận nên cũng an tâm hơn nhiều, dù sao thì mình cũng không muốn lừa cô, cũng định cuối buổi sẽ nói ra, không ngờ Thiệu Vi Nhi lại xuất hiện, kế hoạch gì cũng rối loạn hết cả…
Dương Hiểu Đồng nhìn Nghiêm Tuấn Trạch, rõ ràng là anh đang đánh trống lảng, “Được!” Đỉnh núi này cô cũng biết, tới đó hóng gió một chút cũng không tồi.
Rất nhanh, hai người đã tới đỉnh núi, đứng đó nhìn thành thị rực rỡ ánh đèn, Dương Hiểu Đồng lại cảm thấy một sự hấp dẫn rất mới lạ, đặc biệt là khi đứng trong gió lạnh, cảm giác thật khác biệt, “Đứng tại đây nhìn xuống cảm giác Thụy thành dường như hấp dẫn hơn nhiều!”
“Ha ha ha, tại góc độ này thường có thể nhìn thấy một số cảnh tượng bình thường không để ý tới, thỉnh thoảng tâm trạng không tốt anh cũng thường lái xe tới đây hóng gió, tới đây cảm giác thư thái hơn rất nhiều, tựa như gió đã thổi bay hết những buồn phiền rồi!”
Dương Hiểu Đồng gật gật đầu, “Đứng ở nơi cao như thế này tựa hồ cảm thấy một sự việc bình thường cũng có vẻ nhỏ bé đi rất nhiều, nhưng không ngờ anh còn có thể làm chuyện như vây!”
“Vậy em nghĩ anh là người như thế nào?” Nghiêm Tuấn Trạch cười hỏi, không biết trong mắt cô ấy mình là người như thế nào đây?
“Ha ha ha, hiện nay người trẻ tuổi làm thế cũng không nhiều a, không ngờ lúc tâm tình không tốt anh lại chạy tới đỉnh núi hóng gió, thế nhưng cảm giác này quả thật không tệ.”
“Vậy ra anh không phải người trẻ tuổi bình thường hả? Ở nơi này có thể nhìn quang cảnh thành thị, hơi ngẩn đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Kỳ thực nằm ở đây ngắm sao cũng là một sự lựa chọn không tệ, em có muốn thử một chút không?” Nghiêm Tuấn Trạch hỏi.
“Ách… Nhưng mà hiện giờ em…” Dương Hiểu Đồng cúi xuống nhìn trạng phục của mình, nếu nằm xuống dường như không tốt lắm a!
“Trong xe anh có chăn, trải ra nằm lên trên là được.”
Nghe vậy Dương Hiểu Đồng rất kinh ngạc, “A, không ngờ anh chuẩn bị đầy đủ thật nha! Đừng nói là anh cũng đã lên kế hoạch từ trước đấy nhé?” Nhìn không ra Nghiêm Tuấn Trạch cũng là người biết săn sóc người khác a… Cô phát hiện mình thực sự còn quá nhiều điều không biết về anh.
Nghiêm Tuấn Trạch mở thùng xe lấy chăn ra trải trên đất, thấy Dương Hiểu Đồng kinh ngạc thì cười cười, nụ cười thật xán lạn, dường như bao hàm một chút tình tự không rõ, “Anh cũng thường tới đây, hơn nữa cũng không biết khi nào lại bất chợt muốn tới nên luôn để chăn trong xe, nhưng mà lần này có em cùng tới cảm giác thật khác.”
“Cảm giác thế nào?”
“Chỉ hiểu mà không thể diễn tả bằng lời! Ha ha ha! Được rồi, em nằm thử đi?” Nói xong Nghiêm Tuấn Trạch nằm xuống trước, hai tay gác lại sau ót, quay qua nhìn Dương Hiểu Đồng.
Dương Hiểu Đồng cũng không chần chừ, đi qua theo anh nằm xuống, chăn này rất lớn, hai người nằm cũng rộng rãi, Dương Hiểu Đồng nhìn lên bầu trời, “Wow, từ bé đến giờ, đã lâu rồi em không ngắm sao như vậy, hôm nay mặt trăng thật tròn!”
“Ha ha ha, tiện nghi cho em đó, bình thường anh cũng không dẫn ai tới đây đâu, ngay cả Mễ Tu cũng không biết chỗ này.”
“A! Thì ra em rất có mặt mũi! Bầu trời thật đẹp, sao thật sáng, có cảm giác như được trở về tuổi thơ vậy…” Dương Hiểu Đồng khẽ nói, mang theo chút cảm khái và hồi ức.
“Hồi bé cũng không có nhiều thứ hay ho như bây giờ! Lúc đó buổi tối đâu có rảnh rỗi mà ngắm sao. Bất quá anh vẫn rất hoài niệm, về sau ở nhà cũng không có cơ hội như thế, cũng là sau khi đến Thụy thành mới bắt đầu.”
Thanh âm Nghiêm Tuấn Trạch mang theo chút sầu bi nhàn nhạt, Dương Hiểu Đồng nhìn sang, gương mặt anh có chút đau thương nhợt nhạt, tựa như cái đêm anh uống say…
“Sao vậy? Hình như anh không vui?” Nhìn gần như thế, cô phát hiện thì ra diện mạo Nghiêm Tuấn Trạch rất tốt, nhất là đôi mắt kia, lấp lánh hữu thần mà lại sáng sủa dị thường.
“Em có muốn nghe chuyện xưa của anh không?” Nghiêm Tuán Trạch đột nhiên quay mặt sang nhìn Dương Hiểu Đồng, khóe miệng hơi cong cong, bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách thật gần…
Tim Dương Hiểu Đồng không thể khống chế mà nhảy lên, tầm mắt cũng bắt đầu né tránh, nhìn đôi mắt sáng ngời kia, cô cảm giác như mình bị nhìn thấu, tâm tình không thể nào bình tĩnh lại được.
Đưa mắt nhìn lên bầu trời cao vợi, nhìn những ánh sao nhấp nháy kia trái tim đang nhảy nhót mới bình phục lại đối chút, “Đương nhiên là muốn nghe!” Chỉ là nhìn bầu trời đầy sao kia, cô lại cảm thấy dường như những ánh sao kia cũng không sáng bằng ánh mắt Nghiêm Tuấn Trạch…