Mục lục
Cực Phẩm Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Trương Vân chau mày, tay kia không khỏi nắm thành quyền, mặc dù không nói lời nào nhưng cũng có thể nhìn ra hiện tại hắn đang nhẫn nại thống khổ ra sao.

Sau khi được Trương Vũ, Trương Lôi nâng lên, Trương Vân tiếp tục chạy về phía trước, chạy được chừng năm phút đồng hồ lại kiên trì không nổi mà tê liệt mềm nhũn ra, lúc này bọn họ cách vị trí Dương Hiểu Đồng chỉ khoảng một trăm mét… Theo thời gian mất máu, khí lực trên người hắn đã bị rút ra.

“Bọn họ hẳn ở phía trước, tên Trương Vân kia bị thương, chắc chạy không xa, mau đuổi theo!” Một người đàn ông mặc cảnh phục cầm súng lục chừng bốn mươi tuổi nói với đồng nghiệp bên cạnh cũng mặc cảnh phục.

Đồng nghiệp gật đầu một cái: “Ừ.“

Trương Vân cách chỗ bọn họ cũng không xa, mà lúc bọn họ nói chuyện cũng không có hạ thấp giọng nói cho nên lời này liền truyền vào trong tai mấy người Trương Vân bọn hắn.

Sau khi nghe bọn hắn nói như thế, Trương Vân biến sắc, lo lắng nhìn hai người huynh đệ bên cạnh mình, hạ quyết tâm nói: “Mặc kệ ta, các ngươi đi nhanh lên một chút!”

Nghe hắn nói, hai người Trương Vũ, Trương Lôi sắc mặt liền biến đổi, lời của mấy tên kia hai người bọn họ cũng nghe được, đương nhiên biết nguyên nhân Trương Vân nói như vậy: “Sẽ không, chúng ta là ba huynh đệ, vô luận như thế nào bọn này cũng sẽ không bỏ lại anh.”

Thái độ hai người rất kiên quyết, lời này mặc dù khiến Trương Vân có chút cảm động nhưng hiện tại hiển nhiên cũng không phải thời điểm biểu hiện cái gì tình nghĩa huynh đệ.

Một tay đẩy Trương Lôi về phía trước và nói: “Nghe theo lời của ta, một lát nữa ba người chúng ta đều chạy không thoát, ba người chết không bằng một người chết, nghe lời đại ca, các ngươi đi mau, đến lúc đó nhớ giúp ta báo thù!”

Nghe lời hắn nói, sắc mặt hai người cũng lộ ra thần sắc khó xử. Không hề nghi ngờ, lời Trương Vân nói rất có lý, cứ tiếp tục như vậy ba người bọn họ thật sự một người cũng không chạy thoát, nhưng từ trong đáy lòng bọn hắn không muốn bỏ lại đại ca của mình.

“Ha ha, đã trốn không thoát, vậy thì một người cũng đừng đi, toàn bộ lưu lại.” Trong lúc mọi người nói chuyện, cảnh sát đã chạy tới.

Hai người từ phía sau bọn họ từ trong bụi cây chui ra, giơ súng lục nhắm ngay Trương Vũ và Trương Lôi. Lúc này Trương Vân đã trúng một phát đối với bọn họ không có uy hiếp gì.

“Thực sự là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hảo hảo ngồi tù thật tốt, lại còn muốn chạy trốn, còn khiến chúng ta truy đuổi lâu như vậy.” Một gã cảnh sát khác cười chế nhạo nói.

“Các ngươi lũ vương bát đản này, chúng ta căn bản không có giết người, các ngươi được mấy kẻ có tiền kia cho chỗ tốt muốn chúng ta giúp bọn hắn gánh tội thay, các ngươi như vậy mà cũng gọi là cảnh sát sao? Thế giới này còn có vương pháp sao?” Trương Lôi trách cứ nói.

Ba người bọn họ vốn chỉ phạm vào một tội nhỏ, ngồi tù hai năm là có thể ra, không ngờ cảnh sát ở trong ngục giam địa ngục dài vậy mà lại vì lợi ích mà muốn bọn họ thay thế ba tội phạm giết người, cứ như vậy bọn họ liền phạm vào tội tử hình.

Khi bọn hắn biết tin tức này, đầu tiên cảm thấy khiếp sợ, sau đó chính là phẫn nộ. Bọn họ phản kháng nhưng ở đấy căn bản không có người đến dò xét ngục giam, bọn họ phản kháng liền vẻ rất vô lực.

Ngục trưởng bọn họ quyền lợi quá lớn, bọn họ khuyến khích, thời gian ba người huynh đệ bọn họ ở trong ngục thường xuyên bị đánh đòn hiểm của những phạm nhân đi vào thời gian dài, cũng may ba người thân thủ không tệ, không sợ mấy người đó nếu không cũng không sống được đến bây giờ.

Một tháng sau chính là ngày chấp hành tử hình, từ sau bọn họ biết được tin tức kia, ba người cũng không có buông tha hi vọng sống của mình, mà thời thời khắc khắc tìm lỗ hổng đường thoát thân trong tù, hi vọng có thể chạy trốn.

Rốt cuộc, sau khi không ngừng quan sát đã phát hiện được, bọn họ phát hiện thời điểm bảy giờ rưỡi tối, là thời gian nhân viên trách nhiệm thay ca, mỗi khi tới lúc này, trông giữ cũng rất lỏng lẻo. Cho nên vào tối hôm qua, ba người bọn họ nhất tề vượt ngục, dù sao không trốn cũng chết, trốn còn có một đường hi vọng.

Đáng tiếc ba người không chạy được bao lâu liền bị người phát hiện, cảnh sát đuổi theo kia khi nhìn thấy ba người bọn họ liền trực tiếp nổ một phát súng, vừa vặn bắn trúng ngực Trương Vân khi quay đầu lại nhìn tình hình.

Vốn lấy tốc độ ba người, bọn họ nhất định có thể chạy thoát, thế nhưng sau khi Trương Vân bị thương thì cục diện liền thay đổi, không ngờ, bây giờ lại bị đuổi theo.

Nghe thấy Trương Lôi trách cứ, hai tên cảnh sát cũng không tức giận ngược lại còn cười cười: “Vương pháp? Ở trong ngục chúng ta chính là vương pháp! Ngươi cùng chúng ta nói vương pháp, đầu óc bã đậu sao?” Đuổi theo một ngày hiện tại rốt cuộc đã đuổi được, trong lòng của bọn họ cũng buông lỏng không ít.

Dựa theo quy định ngục giam, vượt ngục có thể trực tiếp bắn chết nhưng ba người này lại không giống vậy, nếu như ba người bọn họ chết, một tháng sau dùng ai đi chấp hành án tử hình đây? Cho nên bọn họ mới vẫn truy đuổi đến bây giờ.

“Ngươi… Ta và các ngươi liều mạng, cùng lắm thì cá chết lưới rách. Cho dù chết cũng sẽ không cho các ngươi kiếm được một phân tiền!” Cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể tiện nghi mấy người này, Trương Lôi trợn tròn mắt, hai mắt tràn ngập phẫn nộ huyết sắc, thoạt nhìn có chút dọa người.

Hai tên cảnh sát nhìn thấy Trương Lôi như vậy cũng không khỏi lui về phía sau một bước, chân cũng có chút mềm nhũn, bọn họ những người vẫn luôn cáo mượn oai hùm có thể có mấy phần bản lĩnh thật sự?

Chợt cầm chặt súng lục trong tay cũng khẩn trương mấy phần, chính mình có súng, đối phương lại không có, về sức mạnh bọn họ cũng thắng mấy phần ah.

“Hừ, chúng ta có súng, cùng lắm thì cho ngươi ăn súng, không chết được sao?”

Trương Vân và Trương Lôi hai người cùng nhìn nhau liếc mắt một cái, huynh đệ nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu rõ ý tứ đối phương. Hai người đồng thời nhào về phía đối phương, một cước lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đá bay súng trong tay tên đó ra ngoài.

Một tên cảnh sát không ngờ dưới tình huống bản thân cầm súng mà bọn họ còn dám động thủ, một chút sơ sẩy súng lục đã bị đá văng ra ngoài, mà một tên cảnh sát so với tên kia cẩn thận hơn nên Trương Vân không thành công đá bay súng trên tay hắn.

Trương Lôi thấy thành công đá bay súng của tên đang uy hiếp của mình, động tác tấn mãnh liệt giống như mãnh hổ trong núi áp đối phương ngã xuống đất, đồng thời nắm tay hung hăng nện trên mặt, trên bụng của đối phương, giống như đang phát tiết oán khí mấy ngày qua của mình.

Ba người Trương Lôi bọn họ ở trong ngục mỗi ngày có người nhiều tìm đánh như vậy, vốn thân thủ cũng không tồi, càng không cần phải nói tới hiện tại, tên cảnh sát kia lại bị đánh tới mức năng lực xoay tay lại cũng không có.

Ngược lại thì tình thế của Trương Vân không được tốt như vậy, họng súng đen ngòm đối diện với hắn, tên cảnh sát kia mở miệng nói: “Để hắn dừng tay, nếu không cẩn thận mạng của ngươi.”

Đối với việc cảnh sát uy hiếp, Trương Vân lại hoàn toàn không có cảm giác, chỉ là vẫn như trước đối diện nhìn tên kia, tính mạng của mình, hắn đã sớm không quan tâm.

Thấy Trương Vân thờ ơ, lông mày tên cảnh sát cũng nhíu lại, chợt nghĩ đến chính mình ở trong ngục nhìn phạm nhân nhìn lâu như vậy, cho tới bây giờ còn chưa bao giờ gặp chuyện khiến hắn uất ức như thế, lập tức liền hạ quyết tâm, trên mặt xuất hiện vẻ ác độc.

“Các ngươi đã muốn chết, vậy cũng đừng trách ta.” Giơ súng lục, bắn một phát về phía xương bả vai Trương Lôi vẫn còn đang tập trung đánh nhau.

Trương Vân thấy tình hình đó, vội vàng hô: “Tam đệ, cẩn thận!”

Trương Lôi đang đánh thống khoái, chỉ có điều trong lòng đột nhiên xẹt qua một tia cảm giác nguy hiểm, vội vàng thối lui, nhưng vẫn chậm một bước, vốn phải bắn trúng xương bả vai của hắn, lúc này lại bắn vào trên tay hắn.

Lúc Trương Vân thấy tên cảnh sát kia xuất thần, tìm đúng cơ hội lại lần nữa đánh trúng tên cảnh sát, nhưng tay cảnh sát kia lại gắt gao nắm chặt súng lục, hai người lăn trên mặt đất muốn cướp súng lục, tình thế có vẻ cực kỳ nguy hiểm, cả hai cùng muốn cướp súng, chỉ nghe hai tiếng súng “bang bang” vang lên, lúc này hai người mới tách ra.

Phần eo Trương Vân trúng một phát, lồng ngực tên cảnh sát kia trúng một phát, không ngờ dạng dưới tình huống này, hai người vậy mà lại cùng lúc trúng đạn.

Trương Lôi giữ xương bả vai chính mình nhưng mà hắn không có phát giác tên cảnh sát bị hắn đánh trước đó đã nhân lúc hắn đánh mất mấy phần ý thức, từ trên mặt đất bò qua nhặt súng lục lúc trước vứt trên mặt đất.

Thời điểm năm người bị đạn bắn đả thương, hắn giơ súng lục nhìn mọi người cười: “Ha ha ha, hiện theo ta xem các ngươi còn có thể thế nào!”

Phía sau trong bụi cỏ Dương Hiểu Đồng không nói gì lắc đầu, loại người này cũng xứng làm cảnh sát sao, quả thực là sỉ nhục của cảnh sát. Chỉ là trên thế giới này loại chuyện như vậy không có khả năng bị ngăn chặn, có tiền có thể sai quỷ đẩy ma nói lý, điều này Dương Hiểu Đồng đã sớm hiểu rõ.

Cô cũng không phải chúa cứu thế gì, đã bị người quấy rầy, cũng không có tâm tình tiếp tục tu luyện nữa, cô đứng lên, chuẩn bị rời đi.

Chính là lúc đứng dậy tiếng vang lại truyền vào tai mấy người phía sau, hiện tại bọn họ thế nhưng ở trong tình hình cực kỳ khẩn trương, hơi có chút gió lay cỏ động cũng có thể chú ý tới.

“Ai, ai ở đó, đi ra cho ta.”

Nghe hắn nói, Dương Hiểu Đồng nhíu mày. Tên kia đi về phía trước nói: “Không ra ta sẽ nổ súng!”

Ba huynh đệ Trương Vân cũng nghi hoặc nhìn về phía bên kia, lúc này còn có thể có cái gì người nào ở đây?

Dương Hiểu Đồng bĩu môi, đi tới, tùy ý nói: “Chuyện này không liên quan tới ta, ta đi trước.”

Ngay lúc Dương Hiểu Đồng định bước đi, tên cảnh sát kia nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp như vậy, nước bọt cũng rất nhanh chảy xuống, nói: “Cô đã nghe thấy chuyện của chúng ta, nghĩ cứ thế mà đi như vậy? Trên đời này cũng không có chuyện đơn giản như thế.” Trong mắt vẻ dâm uế một người cũng có thể nhìn rõ.

Đáy mắt Dương Hiểu Đồng hiện lên vẻ trào phúng: “Nói cách khác, ngươi còn muốn thế nào?”

“Vậy còn nhìn biểu hiện của ngươi.” Liếm liếm môi, nữ nhân này quả thực chính là một yêu tinh trời sinh, nhìn thôi mà hắn đã không khỏi miệng khô lưỡi đắng.

Dương Hiểu Đồng cười lạnh một tiếng: “Nếu không muốn chết, hiện tại cút cho ta, bằng không, tự gánh lấy hậu quả.” Trên mặt mặc dù không có dao động gì thế nhưng đáy mắt vẻ sắc lạnh lại khiến mọi người cả kinh.

Hiện tại, Dương Hiểu Đồng so với dĩ vãng có chênh lệch không nhỏ, bây giờ cô thực sự là lão đại hắc bang rồi, một cảnh sát nho nhỏ uy hiếp rơi vào trong tai của cô lại cảm thấy như đang cười nhạo, nhưng đối phương lại nhìn mình dâm uế như thế, cô cảm thấy khó chịu.

Cảnh sát kia hiển nhiên không ngờ ở dạng dưới tình huống này, nữ nhân kia vẫn có thể nói ra lời như vậy, sau khi kịp phản ứng liền tức giận nói: “Ta xem ngươi thật không biết trời cao đất rộng a, chờ một hồi ta thu thập ngươi liền nhìn ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!”

Nghe hắn nói, đáy mắt Dương Hiểu Đồng vẻ sắc lạnh liền tan đi, cùng loại người ngu ngốc này tính toán, chỉ cảm thấy lãng phí biểu tình.

Lập tức, thân hình khẽ động, ở dưới tình huống mọi người đều không thấy rõ ràng, một cước hung hăng đá trúng đầu đối phương, trực tiếp đá đối phương nằm trên mặt đất.

“Không biết trời cao đất dày chính là ngươi đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK