Mục lục
Cực Phẩm Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Ở phương diện tu luyện này Dương Hiểu Đồng giảng giải rất đúng chỗ hơn nữa người Dương gia cũng không phải người ngu dốt. Dưới sự kiên trì giải thích của Dương Hiểu Đồng bọn họ cũng rất nhanh hiểu được, nhất là Dương Hiểu Thần, thật có thể nói là là vừa nói liền lập tức hiểu một điểm tức thông.

Dương Hiểu Đồng vừa nói sơ qua, hắn liền lập tức hiểu rõ. Chuyện này khiến cho tâm tình của mọi người đều rất phấn khởi, cho dù đã tới đêm khuya cũng không để ý chút nào, cứ như vậy bất tri bất giác trời đã sáng.

Sau khi nói chuyện một phen, Dương Hiểu Đồng liền rời đi, mà ba người Dương gia thì lại bắt đầu chính mình tu luyện…

Hai ngày nay vẫn luôn bận rộn lại đã quên mình còn chưa mua nhà, thẳng đến sau này mới nhớ ra. Nghĩ liền tới công ty nhà đất, sau một lúc nghe giới thiệu rất nhanh liền tìm được một chỗ không tệ. Chỗ đó vô luận là vị trí địa lý, hoàn cảnh hay cấu tạo bên trong Dương Hiểu Đồng đều rất hài lòng.

Cũng như biệt thự Hoa Hải, biệt thự này chuyên chuẩn bị vì phú hào, cho nên bên trong tất cả đều đã lắp đặt thiết bị hoàn tất, sau khi mua liền có thể lập tức vào ở.

Đã chọn trúng, Dương Hiểu Đồng cũng thập phần sảng khoái mua luôn. Nhớ lại mình năm ngoái, mua một ngôi biệt thự căn bản là xa xỉ nhưng hôm nay một năm sau, một ngôi nhà biệt thự đối với cô mà nói đã không đáng kể chút nào, không thể không nói đây mới thật là một biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Công ty nhà đất hiệu suất cũng rất nhanh, rất ít nhìn thấy khách hàng sảng khoái như vậy, hơn nữa người này lại là Dương Hiểu Đồng. Lúc bọn họ nhìn thấy cô liền biết cô ‘Là chủ tịch công ty quốc doanh trẻ tuổi nhất’ hết sức nổi danh, cho nên thái độ cũng cực kì tốt.

Sau khi tất cả thủ tục đều làm xong, Dương Hiểu Đồng liền gọi điện thoại thông báo cho người trong nhà, để bọn họ có thể dọn đồ. Đồng thời tìm công ty dọn nhà đi cùng với cô bắt đầu việc dọn nhà.

Ba mẹ Dương ở trong này cũng đã ở mấy tháng, trước đây nhiều năm như vậy họ đều vẫn ở nông thôn, không ngờ ngắn ngủi một năm này bọn họ đã chuyển phòng lần thứ hai.

Lúc đi tới biệt thự mới, cửa chính viết hai chữ ‘dương trạch’ thật to khiến trên mặt bọn họ lộ ra tươi cười mừng rỡ. Trước kia ở chỗ Trương Doãn Kiệt mặc dù cũng rất tốt nhưng dù sao cũng là nhà của người khác, trong lòng luôn luôn cảm thấy có chút ngại ngùng, trong lòng không yên, hiện tại trước mặt là nhà của mình, lại là ngôi nhà chân chính thuộc về bọn họ.

Thiết kế bên trong và đồ nội thất càng làm cho bọn họ hết sức hài lòng. Phẩm vị của Dương Hiểu Đồng tương đối cao, phòng ở bình thường, không tốt cô căn bản chướng mắt, cho nên nhà để cô có thể coi trọng tất nhiên là không tệ.

Nhìn trên mặt ba mẹ Dương hiện lên vẻ tươi cười nhu hòa, Dương Hiểu Đồng không khỏi có chút tự trách. Trước kia quá bận rộn chuyện sự nghiệp, trái lại quên mất ba mẹ cô hy vọng nhất là được ở trong nhà mình, là cô sơ sót điểm này a!

Đợi sau khi chuẩn bị tất cả cho tốt đã là xế chiều, Dương Hiểu Đồng đi ra cửa, gió nhẹ thổi qua, không khỏi có chút lạnh lẽo, nháy mắt không để ý đã sắp đến mùa đông rồi…

Nhìn từng mảnh lá rụng rơi trên mặt đất, đột nhiên trong mắt Dương Hiểu Đồng toát ra thần sắc tang thương, kinh nghiệm sự tình trong một năm này hình như so với kinh nghiệm sự tình trước hai mươi năm thêm cùng một chỗ còn nhiều hơn.

Nhưng rất nhanh bộ dáng tiêu điều này liền bị cô che giấu đi, khóe miệng vung lên tươi cười nhợt nhạt, bất luận tương lai thế nào, cô Dương Hiểu Đồng cũng sẽ dũng cảm bước tiếp.

Nếu đã chuyển đi, đương nhiên Dương Hiểu Đồng muốn cùng chủ nhân phòng ở là Trương Doãn Kiệt nói một tiếng! Sau khi gọi một cuộc điện thoại hẹn ra quán cà phê gặp mặt.

Mấy ngày này cô vẫn bận rộn chuyện về bang Hải Diễm, Nghiêm gia, Diệc gia. Việc này khiến cho cô không có chút thời gian rảnh rỗi nào, bỗng nhiên nhớ tới mình đã rất lâu rồi chưa từng gặp Trương Doãn Kiệt, không biết hiện tại anh thế nào?

Trong đầu không khỏi hiện lên hình dáng anh ôn nhu, lời quan tâm, cùng với khóe miệng luôn luôn mang theo tươi cười khiến cho người ta cảm thấy cực kì ấm áp. Một người nam nhân như vậy có thể nói thực sự là kiệt tác thượng đế.

Sau khi Trương Doãn Kiệt nhận được điện thoại của Dương Hiểu Đồng, rốt cuộc từ đáy lòng cũng hiện lên vui vẻ. Mấy ngày nay mặc dù hắn biểu hiện thoạt nhìn vẫn giống như bình thường nhưng là trong lòng hắn lại không chân chính vui vẻ, chưa cùng bất luận kẻ nào nói ra, chỉ ở trong nhà cùng Tước Sĩ (tên bé cún của anh ấy) tâm sự mà thôi.

Lúc Dương Hiểu Đồng vừa tới quán cà phê liền nhìn thấy Trương Doãn Kiệt đã ở đó chờ cô. Trong mắt toát ra vẻ kinh ngạc, chính mình giữa chừng cũng không nghỉ ngơi, nói chuyện điện thoại xong sau đó liền tới nơi này, vậy mà không ngờ tốc độ của Trương Doãn Kiệt so với mình còn nhanh hơn.

Cô không biết là sau khi nhận được điện thoại, Trương Doãn Kiệt đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây.

Thấy Dương Hiểu Đồng tới, khóe miệng Trương Doãn Kiệt độ cong dần dần mở rộng, giống thân sĩ giúp Dương Hiểu Đồng kéo lại ghế tựa, chờ sau khi cô ngồi xuống mình mới ngồi.

“Tốc độ của anh rất nhanh nha! Em đã nghĩ mình sẽ tới đây trước.” Hai người đều là bạn của nhau, Dương Hiểu Đồng cũng sẽ không nói mấy lời quá mức lễ phép ấy, như vậy không khỏi có vẻ xa lạ.

Trương Doãn Kiệt cười nói: “Anh tới trước vì vừa lúc ở gần bên này, cho nên rất nhanh đã đến.”

“Như vậy a, thật khéo, em muốn nói cho anh biết ba mẹ em đã chuyển chỗ ở, nhà trả lại cho anh, quấy rầy lâu như vậy thực sự có chút ngại.”

Nghe cô nói, khó có thể phát hiện sắc mặt Trương Doãn Kiệt cứng đờ, anh cười nói: “Không có vấn đề gì, chỉ cần có thể giúp thì tốt rồi. Nhìn dáng vẻ của em có chút tiều tụy, phải hảo hảo chiếu cố chính mình.”

Mặc dù thoạt nhìn cô ấy vẫn đẹp như vậy nhưng hắn lại phát hiện so với trước đây khóe mắt cô ấy ẩn ẩn lộ ra mấy phần mệt mỏi.

Giữa cô và Nghiêm Tuấn Trạch hình như xảy ra một số chuyện. Hiện nay Trương gia hắn chỉ biết Nghiêm gia xảy ra một số chuyện nhưng cụ thể là chuyện gì thì lại không biết.

Điều này cũng không khó hiểu, sao Diệc gia sẽ để cho người khác tra ra hành tung của bọn họ.

Dương Hiểu Đồng mỉm cười gật đầu, nghe thấy Trương Doãn Kiệt nói lời quan tâm nhàn nhạt, trong lòng của cô liền thật ấm áp, anh sẽ luôn luôn có mặt lúc cô cần giúp đỡ, xuất hiện lúc cần dựa vào, khiến cho khi người ta mệt mỏi sẽ làm nơi an tâm nghỉ ngơi tốt nhất.

“Em biết, anh cũng cần chiếu cố tốt cho mình a.”

“Ừ!” Trương Doãn Kiệt gật đầu, trong mắt trừ Dương Hiểu Đồng ra cái gì cũng không có, có một câu hắn cũng không nói ra đó là chỉ cần nhìn thấy cô tốt là anh vui rồi.

“Giữa em và Nghiêm Tuấn Trạch xảy ra vấn đề gì sao?” Anh cũng không có ý tham gia chuyện giữa bọn họ, chỉ là anh không muốn để cho Hiểu Đồng một người thừa nhận áp lực như vậy, ít nhất anh có thể giúp cô chia sẻ một chút.

Dương Hiểu Đồng có chút thâm ý nhìn Trương Doãn Kiệt liếc mắt một cái, tiện đà cười khổ nói: “Thật là chuyện gì cũng không thể gạt được anh nha. Đúng là xảy ra một vài vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề rất nghiêm trọng.” Nói ra lời này, Dương Hiểu Đồng cũng rất bất đắc dĩ.

Thấy Dương Hiểu Đồng khẳng định lời này, Trương Doãn Kiệt vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Không hề nghi ngờ, anh cho rằng quan hệ giữa Hiểu Đồng và Nghiêm Tuấn Trạch không nên xuất hiện cái vấn đề lớn gì.

Nghiêm Tuấn Trạch thích Dương Hiểu Đồng bao nhiêu, anh là biết rõ, bằng không anh cũng không cam tâm tình nguyện rút lui, như vậy có thể khiến cho giữa bọn họ xuất hiện vấn đề cũng chỉ có thể là vấn đề đến từ gia đình.

Nếu như Dương Hiểu Đồng biết Trương Doãn Kiệt trong thời gian ngắn như vậy liền đoán được đại khái vấn đề xảy ra, chắc là sẽ kinh ngạc vạn phần. Mặc dù thời gian bọn họ quen biết đã không ngắn, vẫn luôn biết bọn họ rất thông minh nhưng trình độ thông minh này vẫn làm cho người ta rất kinh ngạc.

Chỉ có Trương Doãn Kiệt tự mình biết, hắn lớn lên ở Trương gia, Trương gia và Nghiêm gia đều là gia tộc quân sự, sự khác nhau tự nhiên không lớn, cho nên đối với lần này rất hiểu biết.

Nhìn bộ dáng Trương Doãn Kiệt quan tâm, Dương Hiểu Đồng thở dài, sau khi trở về cô vẫn luôn giấu chuyện này ở trong lòng, cũng không có nói cho người trong nhà, cô sợ bọn họ lo lắng.

Đối với Trương Doãn Kiệt, cô biết Trương Doãn Kiệt chỉ là đơn thuần quan tâm mà thôi, anh cũng không có bất kỳ mục đích nào, cho nên mượn cơ hội này, Dương Hiểu Đồng cũng muốn mang chuyện vẫn luôn đè ép ở cô đáy lòng làm cho cô thở không nổi nói ra.

“Tất cả đều bắt đầu bởi việc Diệc gia quyết định cùng Nghiêm gia thông gia…” Dương Hiểu Đồng sắc mặt bình thản, chỉ là trong mắt dao động cho thấy nội tâm của cô cũng không bình tĩnh.

Sau khi nghe xong, sắc mặt Trương Doãn Kiệt cũng dần dần ngưng trọng, anh nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, duy nhất lại không ngờ là loại khả năng này. Dương Hiểu Đồng có lẽ không biết nhưng anh lại biết rõ ràng, từ khi Diệc gia thành lập cho tới nay sẽ không cùng bất luận gia tộc quân sự nào thông gia. Bởi vì một khi bọn họ thông gia, không thể nghi ngờ sẽ khiến cho thế lực quân đội sinh ra dao động cực lớn.

Không ngờ lần này Diệc gia lại phá bỏ quy định này.

Cà phê đen cay đắng quanh quẩn ở trên môi Dương Hiểu Đồng nhưng trong miệng đắng cũng không thể nào bằng trong lòng khổ. Cô đang chống đỡ, hiện nay cô chỉ có thể tận lực khiến chính mình cường đại lên. Nhưng không có ai rõ ràng hơn so với cô, trong khoảng thời gian ngắn cô căn bản không có biện pháp đạt được để cho bọn họ nhìn thẳng vào tình hình.

Đợi thời điểm tất cả ván đã đóng thuyền, cuối cùng cô chỉ có thể làm cho người hai nhà Nghiêm gia, Diệc gia hối hận, Nghiêm Tuấn Trạch vẫn như cũ sẽ cùng cô là gặp thoáng qua mà thôi, cô muốn không phải điều đó, chỉ là hiện tại lại không có biện pháp nào khác.

Cho nên cô đè nén nội tâm khủng hoảng của mình, bởi vì khủng hoảng sợ hãi căn bản là vô dụng. Cô chỉ có thể từng bước một nỗ lực, nếu như cô không nắm chặt được hiện tại, ít nhất cô có thể nắm được tương lai.

“Theo như em nói, Nghiêm gia tất nhiên là muốn Nghiêm Tuấn Trạch đáp ứng, bởi vì nếu đáp ứng bọn họ sẽ có chỗ tốt cực lớn, rất có khả năng bọn họ phấn đấu mấy trăm năm cũng không đạt được địa vị bằng sau khi đáp ứng chuyện này liền rất nhanh có thể đạt được. Ngược lại nếu như cự tuyệt, bọn họ sẽ gặp phải bị đả kích thật lớn. Hai bên so sánh với nhau, hạnh phúc của Nghiêm Tuấn Trạch liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.” Sau khi nói những lời này, Trương Doãn Kiệt cũng cảm thấy tương lai Nghiêm Tuấn Trạch rất đáng buồn nhưng cũng bất đắc dĩ, người trong nhà quyết định tất nhiên đều là như thế này.

Nếu như chuyện này cũng phát sinh ở trên người hắn, như vậy không hề nghi ngờ, người Trương gia cũng nhất định sẽ làm ra quyết định như vậy. Điều này, khi bọn họ còn nhỏ tuổi đã biết.

Dương Hiểu Đồng khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ba Tuấn Trạch đã nói rõ ràng với em, vô luận trong lòng của bọn họ cũng nguyện ý từ chối nhưng cuối cùng bọn họ sẽ vẫn làm quyết định này. Kỳ thực em có thể hiểu được cách làm của bọn họ, tương lai một gia tộc ở trong mắt bọn họ có bao nhiêu quan trọng, chuyện này không có ai đúng ai sai.”

Lúc trước sau khi nghe thấy lời của Nghiêm Nguyên Vanh, nói thật, cô cũng không tức giận hay cảm thấy người Nghiêm gia không tốt, đứng ở góc độ bọn họ làm như vậy là quyết định chính xác nhưng đứng ở góc độ của mình, chuyện này liền có vẻ quá mức tàn khốc.

Trương Doãn Kiệt lẳng lặng nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắt ôn nhu đủ để bao phủ Dương Hiểu Đồng, chỉ là Dương Hiểu Đồng đang cúi đầu chìm đắm trong tâm sự của mình nên không thấy. Anh nhìn sắc mặt yên lặng tựa hồ chuyện gì cũng không có phát sinh của Dương Hiểu Đồng, lòng ngày càng đau.

Không thể phủ nhận, anh sống lâu như vậy, lần đầu tiên gặp phải cô gái chưa từng có một ai giống như Hiểu Đồng, bình thường mấy nữ hài ấy thời điểm phát sinh chút khó khăn liền sẽ bắt đầu khóc, cố hết sức biểu hiện mình có bao nhiêu đáng thương.

Dương Hiểu Đồng thì lại không, cô đem tất cả áp lực chôn ở đáy lòng mình, trên mặt không lộ ra chút bộ dáng thống khổ nào, chỉ vì không muốn để những người khác lo lắng. Nhưng rơi vào trong mắt của anh, lại càng làm cho anh đau lòng.

“Khổ sở mà không muốn nói cứ cố gắng chống đỡ như vậy sẽ không tốt, có thể nói ra tâm tình của mình, như vậy sẽ tốt nhiều.” Trương Doãn Kiệt vuốt đầu Dương Hiểu Đồng, nhẹ giọng nói.

Giống như rất sợ nói to chút sẽ dọa tới Dương Hiểu Đồng.

Dương Hiểu Đồng lắc lắc đầu, kiên cường nói: “Không quan hệ, em có thể. Không cần lo lắng cho em.”

“Chuyện này xác thực rất vướng tay vướng chân.” Trương Doãn Kiệt chân mày cau lại: “Trừ khi người Diệc gia thay đổi quyết định, ngoài ra không có bất kỳ biện pháp nào. Lấy thân phận của Diệc gia, một khi nói ra đương nhiên sẽ không dễ dàng thay đổi, làm như vậy không thể nghi ngờ là đánh vào mặt chính bọn họ. Hiện tại cho dù Diệc Tuyết kia không muốn, sợ là người Diệc gia cũng sẽ buộc cô ta gả, gia tộc và mọi người đối với mấy chuyện này không có gì trọng yếu hơn so với mặt mũi.”

Trương Doãn Kiệt bình tĩnh phân tích chuyện này, mà sau khi Dương Hiểu Đồng nghe anh nói như thế tâm tư lại càng thêm trầm trọng, cũng làm cho cô càng thêm rõ ràng thế cục trước mắt.

Cười khổ nói: “Người Diệc gia em cũng tiếp xúc qua, lời của đối phương thể hiện đầy đủ tầm quan trọng mặt mũi của mình, ha ha. Chuyện như thế này xem ra hình như không thể cứu vãn rồi …”

Trương Doãn Kiệt hỏi: “Diệc Tuyết kia em nhìn thấy chưa?”

“Không có. Em cũng không biết cô gái này xuất hiện lúc nào, lúc trước em căn bản không có nghe tới, lần này đột ngột nghe thấy, không ngờ lại mang đến cho cuộc sống của em chuyển biến lớn như vậy.”

Nghe cô nói, trên mặt Trương Doãn Kiệt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc: “Vậy Nghiêm Tuấn Trạch biết cô ta không?”

Dương Hiểu Đồng nhún vai: “Tuấn Trạch cũng không biết cô ta, giống như một người tự nhiên nhô ra vậy.” Nói đến Diệc Tuyết, Dương Hiểu Đồng thật sự có chút biết không nói gì.

Cái này, liền ngay cả Trương Doãn Kiệt cũng không biết không nói gì, loại chuyện này tỷ lệ xuất hiện cũng quá nhỏ, không thể nghi ngờ chính là Diệc Tuyết coi trọng Nghiêm Tuấn Trạch, liền nói cho người trong nhà, căn bản không có tiếp xúc cùng Nghiêm Tuấn Trạch, cứ như vậy quyết định hôn nhân của mình.

Nhìn từ điểm này, Diệc Tuyết kia chính là một người bốc đồng, nếu như không phải như thế, có ai sẽ tùy ý liền quyết định hôn nhân đại sự của mình như vậy? Có phần qua loa đi.

Điểm này, ý nghĩ của Trương Doãn Kiệt không thể nghi ngờ là giống như Dương Hiểu Đồng.

“Em nghĩ Diệc Tuyết kia ở trong gia tộc cực kì được sủng ái yêu thương, hơn nữa trừ phi chính cô ta phát hiện không thích Tuấn Trạch, thỉnh cầu từ hôn mới được, có điều loại khả năng này nhỏ đến mức không đáng nhắc tới.” Dương Hiểu Đồng bình thản nói, cô cũng không phải loại người chủ nghĩa lạc quan gì, loại chuyện này nếu tin tưởng mù quáng chính là ngu dại.

Thấy bầu không khí có chút ngưng trọng, Trương Doãn Kiệt cười nói: “Biện pháp duy nhất chính là em và Nghiêm Tuấn Trạch bỏ trốn, không để cho bọn họ tìm được bọn em, như vậy là được, ha ha.”

Nghe anh nói, Dương Hiểu Đồng cũng cười cười. Chuyện bỏ trốn không thể nghi ngờ là ngoài miệng nói một chút mà thôi, Dương Hiểu Đồng cô không phải là một người luôn trốn tránh, huống hồ ở trên thế giới này cô cũng không chỉ có một người, cô còn có người nhà của mình.

Mà mặc dù Nghiêm Tuấn Trạch biểu hiện ra không nhiều. Nhưng ở chung với anh sớm chiều, Dương Hiểu Đồng lại biết anh là một người có trách nhiệm rất mạnh, không thể buông bỏ toàn bộ gia tộc, cho nên chuyện bỏ trốn này không thể nghi ngờ chỉ là câu nói đùa.

Cùng Trương Doãn Kiệt hàn huyên một chút, trái lại Dương Hiểu Đồng cảm thấy trong lòng dễ chịu không ít. Dường như anh có một loại ma lực, chỉ cần ở cùng một chỗ với anh, là có thể rất nhanh bỏ qua ưu sầu của mình, tâm tình thích ý.

Trương Doãn Kiệt biết hiện tại Dương Hiểu Đồng có rất nhiều chuyện bận rộn, cho nên đưa tới công ty liền rời đi.

Trước khi đi, Trương Doãn Kiệt ngồi trên xe nhìn Dương Hiểu Đồng, giọng nói ôn hòa: “Sau này có chuyện gì có thể nói với anh, tuy nói có một số việc anh không giúp được gì, nhưng anh có thể là một người không tệ để tâm sự, còn tốt hơn so với việc tự mình một người trong lòng phiền muộn.”

“Vâng! Cám ơn anh.”

“Giữa chúng ta không cần cảm ơn.”

Nghe anh nói, Dương Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Trương Doãn Kiệt, không biết Trương Doãn Kiệt sao có thể nói lời như vậy. Chỉ là sắc mặt Trương Doãn Kiệt lại rất thản nhiên: “Ở trước mặt của anh không cần ngụy trang, hảo hảo chiếu cố chính mình, anh không hi vọng lần sau lúc nhìn thấy, em vẫn tiều tụy như thế.”

Dương Hiểu Đồng cười nói: “Em biết, em sẽ hảo hảo chiếu cố chính mình, hiện tại em cũng không thể ngã xuống. Yên tâm, đến bây giờ kinh nghiệm sự tình em cũng không tính thiếu, anh cũng phải chiếu cố tốt chính mình.”

Nhìn Trương Doãn Kiệt tao nhã, trong lòng Dương Hiểu Đồng lại có một chút áy náy. Dường như quen biết anh lâu như vậy nhưng cho tới bây giờ, mỗi lần đều là anh đúng lúc giúp mình, anh an ủi mình. Chính mình đối với chuyện của anh lại không biết, mỗi lần anh ra hiện trước mặt của mình đều là bộ dáng đạm nhiên, tựa hồ không có phiền não gì.

Thế nhưng sao anh có thể không có phiền não, tất cả chỉ có thể nói rõ mình không đủ quan tâm anh mà thôi. Ở trong lòng âm thầm hạ quyết định, không thể tiếp tục như thế nữa, đối phương đối tốt với mình như vậy, mình cũng phải đáp lại mới đúng.

Đi tới Ám Kim Mai Côi, nhìn công ty vẫn như trước không thay đổi sinh ý náo nhiệt, trong lòng Dương Hiểu Đồng cũng vui thêm mấy phần. Sau khi tới phòng làm việc liền gọi điện thoại cho Nhược Nhược và Tiểu Mẫn. Bây giờ bọn họ đều là sinh viên đại học, các loại nhiệm vụ học tập khảo chứng, thi lên cấp cũng nặng nề hơn, mà gần đây cô vẫn bận rộn, ngoại trừ liên hệ gọi điện thoại với bọn họ thì cũng không có gặp mặt, cứ nhắc tới trong lòng hết sức tưởng niệm.

Cũng không có nói cái gì nhiều, chỉ là nói cho bọn họ biết đêm nay tới biệt thự Hoa Hải gặp mặt. Đồng thời Dương Hiểu Đồng cũng thông báo cho Mễ Lai cùng tới. Ba người này đều là chị em tốt của cô, là người đáng giá tín nhiệm.

Hiện tại kế hoạch mở rộng Ám Kim Mai Côi đã lên kế hoạch được hơn phân nửa rồi, tiếp theo chỉ cần hoàn thiện, xác định không có sai sót sau đó liền có thể bắt đầu phát triển, mà mục tiêu kế tiếp của bọn họ lại đặt ở gần Thụy Thành thành phố – S Thành.

Như vậy từng bước một lấy Thụy Thành làm trung tâm để mở rộng, một khi chi nhánh của công ty xảy ra vấn đề gì, tới công ty gần thành phố đó, chi nhánh cũng có thể rất nhanh có biện pháp để giúp đỡ. Không thể nghi ngờ, đây là một loại rất tốt biện pháp.

Mặc dù thời gian Ám Kim Mai Côi thành lập không lâu nhưng tiền vốn lại tuyệt đối đủ, mấy tháng nay lợi nhuận của nó không biết là lợi nhuận bao nhiêu năm của những công ty khác. Dương Hiểu Đồng đã nhanh chân ở S Thành đã chọn địa chỉ công ty chi nhánh, lúc này công ty chi nhánh đang trong quá trình xây dựng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK