Mục lục
Cực Phẩm Thiên Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vô Tâm

Beta: Sally

Người bang Hải Diễm mỗi người về chỗ ở của từng người, người bị thương thì Dương Hiểu Đồng đều để bọn họ đi trị liệu. Trước khi tách ra, Dương Hiểu Đồng nói: “Hôm nay ta nói thưởng, tiền thưởng sẽ được phát vào ngày mai. Còn một chuyện trọng yếu ta muốn nói cho mọi người, bắt đầu từ ngày mai, bang Hải Diễm sẽ có rất nhiều chuyện phải làm.”

Nghe cô nói, trừ một số ít người ngoài, mọi người đầu tiên là sửng sốt, có chút nghi hoặc nhìn Dương Hiểu Đồng, chẳng lẽ còn muốn sống mái với nhau?

Khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện lên độ cong vi diệu, trong ánh mắt bắn ra ánh sáng mang theo bá đạo nồng đậm, giọng nói chứa đựng khí phách dường như đang tuyên thệ, lớn tiếng nói: “Ngày mai, chúng ta sẽ bắt đầu từng bước tiếp thu thế lực bang Cuồng Lang!”

Lời này tới quá đột nhiên, dù sao thế lực bang Cuồng Lang lớn như vậy, mặc dù hôm nay bị đả kích rất lớn, nhưng lạc đà ốm so với ngựa vẫn lớn hơn, bọn người Trương Vân đưa người tới tổng bộ bang Cuồng Lang đối phó bọn chúng, thế nhưng bang Cuồng Lang so với bang Hải Diễm bọn họ không giống nhau, không chỉ có một hang ổ.

Chính là cái gọi ‘thỏ khôn có ba hang’, đây là việc mọi người đều dùng.

Nhưng khi nhìn nụ cười tràn đầy tự tin của Dương Hiểu Đồng cùng với lời nói hào khí khắp trời của cô, bọn họ lại không khỏi tin tưởng cô, bất luận chuyện này ở trong lòng của bọn họ có không phù hợp hay là không tưởng, bọn họ đều không hề có lý do lại tin tưởng cô.

Chỉ bởi vì bọn họ có cảm giác sùng bái khó có thể diễn tả bằng lời nói đối với Dương Hiểu Đồng.

Đúng vậy, không phải cái khác, chính là sùng bái!

Có lẽ ở trong mắt người khác, nhiều đàn ông, thanh niên sùng bái một cô gái trẻ tuổi như vậy có phần có chút quái dị, thế nhưng mỗi người bang Hải Diễm đều không có loại cảm giác này, bởi vì Dương Hiểu Đồng có thực lực, đủ quyết đoán, đủ ngoan tuyệt, đối với bọn họ cũng đủ tốt!

Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần như thế là đủ rồi, những thứ khác đều không quan trọng!

“Ngày mai, mọi người sẽ biết nguyên nhân, cho nên hi vọng mọi người nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bắt đầu hành động!”

“Hành động, hành động!” Mọi người nhao nhao reo hò.

Tiếng hô kia hào hùng vang vọng khắp bầu trời. Đích xác, muốn để cho bọn họ tiếp nhận thế lực bang Cuồng Lang, bọn họ tất nhiên cảm thấy rất sảng khoái. Dù sao bọn họ cũng nhìn bang Cuồng Lang khó chịu đã lâu rồi, chỉ cần nghĩ đến lúc bọn họ chiếm được địa bàn bọn chúng, bộ dáng bó tay không có cách nào của bọn chúng, bọn họ đã cảm thấy hết sức thoải mái! Dù cho không có chút lợi ích nào, bọn họ cũng vui vẻ đi làm.

Đợi sau khi mọi người tản ra, Dương Hiểu Đồng gọi Trần Vĩ và ba anh em Trương gia tới trước mặt mình, hiện tại bốn người này đều là người có thể tin được.

“Trương Vân, hôm nay các ngươi làm rất tốt, ở tổng bộ bọn họ có phát hiện gì?” Nghe cô nói, Trương Vân lập tức cung kính nói: “Đại đương gia, lúc ta và Trương Vũ bọn họ mang người đến tổng bộ bang Cuồng Lang, tổng bộ của bọn họ cũng không có bao nhiêu người, hơn nữa so ra phân bố không đồng đều. Chúng tôi dễ dàng đánh gục bọn họ rồi tiến vào, bên trong có không ít tư liệu và sổ sách, dựa theo phân phó của ngài, chúng tôi đã cầm về toàn bộ. Đồng thời ở trong phòng Cuồng Lang còn tìm được tủ sắt này, bởi vì tạm thời không có biện pháp mở ra cho nên đã chuyển nguyên vẹn trở về, đang đặt ở phòng làm việc của ngài.”

Dương Hiểu Đồng khẽ gật đầu, hài lòng nói: “Làm rất tốt, cực khổ.”

“Tiếp theo, ta nói một chút bố trí ngày mai, chủ yếu giao cho bốn người đi làm, chúng ta làm như vậy…” Một giờ sau, cuộc hội nghị nhỏ mới kết thúc.

Dương Hiểu Đồng ngồi trong phòng nhìn tủ sắt kia, không khỏi xì cười ra tiếng, đây cũng quá khôi hài, lại chuyển toàn bộ tủ sắt tới, dự đoán chuyện này trừ bọn họ có thể làm ra, những người khác cũng không làm được.

Tủ sắt này không làm khó được Dương Hiểu Đồng. Lúc trước ở trong Thiên Hàng Bảo Điển bởi vì cảm thấy thứ này thật thú vị cho nên cũng học được chút da lông, đương nhiên ở trong Thiên Hàng Bảo Điển chỉ là chút da lông nhưng ở trong này cũng không chỉ là da lông nha!

Ngắn ngủi một phút đồng hồ sau, tủ sắt kia đã được Dương Hiểu Đồng mở ra. Sau khi mở ra, Dương Hiểu Đồng cũng một trận buồn chán, toàn bộ tủ sắt đều là tiền, tiền kia hẳn có vài trăm vạn.

Người bình thường nhìn thấy trong két có tiền nhất định sẽ rất kích động, kích động đến nằm mơ cũng không ngủ được, nhưng người này là Dương Hiểu Đồng, số tiền này một chút sức hấp dẫn cũng không có.

Mà lúc này, Dương Hiểu Đồng mới phát hiện bên trái cái két này, có một cái túi đựng một hộp tinh xảo, hơn nữa đó còn là hộp đàn gỗ rất cổ xưa, điều này khiến cho Dương Hiểu Đồng hưng phấn.

Có thể được Cuồng Lang đặt bên trong tủ sắt sẽ là đồ vật bình thường gì đó sao? Dương Hiểu Đồng mở ra nhìn, lại nhìn thấy một hạt châu đỏ như máu yên tĩnh nằm trong đó, xung quanh hạt châu còn quanh quẩn một tầng ánh sáng hồng sắc nhàn nhạt, thoạt nhìn có loại mị lực kỳ dị, Dương Hiểu Đồng nhìn nhất thời không thể tự thoát khỏi.

Mặc dù cũng không biết tác dụng của hạt châu này, thế nhưng cô lại biết hạt châu tuyệt đối không đơn giản. Bởi vì cô từ trên hạt châu có thể cảm giác được chân khí dao động, nghĩ đến hẳn cũng có liên quan tới tu chân, về phần cụ thể là làm gì, cũng chỉ có thể chậm rãi nghiên cứu, dù sao cô cũng không gấp.

Bởi vì tìm được hạt châu này, tâm tình Dương Hiểu Đồng rất khá. Về phần chuyện của ngày mai, Dương Hiểu Đồng đã phân phó rõ ràng cho nên cô về biệt thự Hoa Hải trước.

Ngồi trên giường rộng lớn mà lại thoải mái, Dương Hiểu Đồng lại lần nữa lấy hạt châu ra, không biết hạt châu này có tác dụng gì, không khỏi quan sát kĩ hơn. Hình dáng của nó nhìn cực kì xinh đẹp, Dương Hiểu Đồng nhìn yêu thích không buông tay.

Theo phẩm vị đề cao, đồ vật có thể lọt vào mắt Dương Hiểu Đồng càng ngày càng ít, mà viên ngọc huyết châu này chính là một trong số đó.

Khi Dương Hiểu Đồng đang đánh giá huyết châu, Du Du cũng chạy ra từ Thiên Hàng Bảo Điển, nhìn huyết châu Dương Hiểu Đồng cầm trong tay lộ ra thần sắc kinh nghi: “Hiểu Đồng, hạt châu này thoạt nhìn cũng không bình thường a.“

Thấy Du Du cũng đi ra, Dương Hiểu Đồng đưa hạt châu tới trước mặt Du Du: “Tớ cũng cảm thấy như thế, ở trên nó tớ có thể cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc. Tớ cảm thấy nó khẳng định có quan hệ với tu chân, thế nhưng cụ thể là quan hệ như thế nào tớ cũng không biết.” Dương Hiểu Đồng nhún nhún vai, đến bây giờ, cô cũng chưa nghĩ được chút biện pháp nào tìm được chỗ đặc thù.

Du Du chau mày, đến bây giờ nó cũng chưa từng thấy được loại vật này. “Không bằng trước nghiên cứu một chút, không được thì đi tìm Tư Đồ Dương hỏi một chút, thời gian hắn sống so với chúng ta lâu hơn, biết được nhiều thứ có lẽ so với tớ biết nhiều hơn. Trước tiên tớ vào cơ sở dữ liệu kiểm tra xem có tương ứng gì hay không.” Đối với này hạt châu, nó cũng rất hiếu kỳ.

“Được, tốt.” Tiếp theo Dương Hiểu Đồng bắt đầu chuyên tâm nghiên cứu huyết châu. “Ruốt cuộc làm thế nào mới có thể làm cho nó hiện ra công dụng của mình đây?” Dương Hiểu Đồng nhíu mày nhiều lần quan sát huyết châu.

“Trong truyền thuyết có nhỏ máu nhận chủ?” Dương Hiểu Đồng đột nhiên nghĩ đến điểm này, liền lấy con dao cắt một nhát trên tay mình, máu tươi rơi vào trên mặt huyết châu, lại không có phản ứng chút nào.

“Trong tiểu thuyết chiêu này đều bách phát bách trúng, đến phiên mình sao lại không được chứ? Còn có biện pháp nào? Mình đưa nội lực vào bên trong thử xem.” Dương Hiểu Đồng thử hết tất cả các biện pháp nghĩ được đều thử một lần, cuối cùng phát hiện vẫn không có kết quả, chỉ đành bất đắc dĩ nằm trên giường, thật là một ca khó a.

Nghiêm gia

Nghiêm Túc ngồi trên ghế, mà Nghiêm Nguyên Vanh thì rất cung kính đứng trước mặt của hắn.

“Nguyên Vanh, ngồi xuống rồi nói.”

Sau khi Nghiêm Nguyên Vanh ngồi xuống sắc mặt có chút trầm trọng mở miệng nói: “Hai ngày trước, Ám Kim Mai Côi lại đưa ra một loại đan dược mới. Thanh Phổi đan, đan dược này có công hiệu trị liệu ung thư phổi, vô luận là ung thư thời kì đầu hay ung thư thời kì cuối cũng có thể nhanh chóng chữa khỏi. Người mua đan dược sau khi trở về đều đã nghiệm chứng điểm này, nhiều năm qua các bác sĩ đứng đầu quốc tế cũng không có chút biện pháp nào, thế nhưng cô ta lại làm được.”

Thời điểm hắn biết được chuyện này cũng thất kinh, lúc trước Dương Hiểu Đồng luyện chế đan dược hắn đã bắt đầu kinh ngạc. Mặc dù cô ta là người tu chân, nhưng những thứ đan dược ấy có dược hiệu kỳ lạ như vậy trước đây hắn chưa từng nghe nói qua, mà Dương Hiểu Đồng lại liên tiếp phát hành.

Điều khiến hắn kinh ngạc nhất chính là hiệu suất luyện chế đan dược của cô, phải biết, người tu chân luyện chế đan dược một lần cũng chỉ có thể được một viên mà thôi. Chẳng lẽ từ mấy chục năm trước cô ta đã bắt đầu luyện chế sao? Mặc dù Nghiêm Nguyên Vanh biết này là không thể nào, bởi vì cô ta chân chân thật thật chỉ có hai mươi tuổi.

“Rất nhiều bác sĩ trình độ đứng đầu ở y học cũng đã mua đan dược mang về nghiên cứu, không chỉ có quốc gia của chúng ta, người ngoại quốc cũng tới mua, muốn từ trong đó biết được phương pháp trị liệu ung thư phổi. Thế nhưng nghe nói sau khi bọn họ nghiên cứu, mặc dù nghiên cứu ra được đại thể thành phần, nhưng cuối cùng vẫn không chế ra được. Bởi vì chuyện này, ngay cả chủ tịch cũng bắt đầu chú ý tới, hơn nữa thái độ của chủ tịch đối với Dương Hiểu Đồng này cũng là ủng hộ. Bởi vì Dương Hiểu Đồng là người Trung Quốc, Ám Kim Mai Côi là công ty Trung Quốc, đây cũng là vinh dự của Trung Quốc.”

Mặc dù ngoài miệng chủ tịch cũng không nói gì, thế nhưng lúc chủ tịch nói đến việc này khóe miệng trong lúc lơ đãng hiện ra vẻ tươi cười đã bị hắn bắt được. Dựa theo hắn đoán, tương lai phát triển của Ám Kim Mai Côi ở Trung Quốc tất nhiên không có bất kỳ vấn đề gì. Nhưng khiến hắn hết sức kinh ngạc là câu nói sau cùng của chủ tịch: “Nếu như có thể, cô gái trẻ tuổi này ta ngược lại muốn gặp một lần.”

Nghiêm Túc hơi gật đầu, từ vừa mới bắt đầu hắn đã biết Dương Hiểu Đồng không phải người bình thường, loại đan dược này ở quốc tế tuyệt đối sẽ tạo ra náo động cực đại, hơn nữa hiện tại cô có thể luyện chế ra trị liệu ung thư, tương lai cũng còn có thể luyện chế những đan dược khác, như vậy từng bước một phát triển, tương lai tuyệt đối là một nhân vật khó lường.

Nếu không phải quan hệ tới người Diệc gia, hắn cũng rất nguyện ý nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch và Dương Hiểu Đồng ở cùng một chỗ, chỉ là hiện tại lại không có cách nào. (Sally: Tham lam quá, tính tới tính lui cuối cùng không được gì).

“Ông ngoại, ta nghe nói bang Hải Diễm ở Thụy Thành cũng là của cô ta. Tối hôm qua đại đương gia bang Cuồng Lang đã bỏ mình, sợ rằng không bao lâu nữa bang Cuồng Lang sẽ biến thành một phần của bang Hải Diễm. Thực lực Dương Hiểu Đồng này lớn nhanh như vậy, đối với Nghiêm gia chúng ta có thể có ảnh hưởng hay không?”

Hắn lo lắng nhất chính là vấn đề này, tốc độ trưởng thành của cô ta quá nhanh. Lúc trước đan dược của cô chỉ là giúp đỡ mọi người làm đẹp, mặc dù có thể kiếm không ít tiền, nhưng cũng không phải mỗi người đều cần, mà thanh phổi đan này thì hoàn toàn khác biệt, trên thế giới này có bao nhiêu người cần a!

“Cô ta không phải một người không rõ lý lẽ, tin rằng nguyên nhân chúng ta làm như vậy cô ta cũng hiểu, chỉ hi vọng lần này Nghiêm gia chúng ta sẽ không lựa chọn sai lầm.”

Nghe thấy những lời này của Nghiêm Túc, trong mắt Nghiêm Nguyên Vanh thoáng hiện ánh sáng không thể tin tưởng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK