Từ sau khi biết mình không phải con ruột của ông bà Dương, cô vẫn suy nghĩ vì sao mình lại bị vứt bỏ, tự suy nghĩ ra các lí do nhưng vẫn không có đáp án, cho nên cuối cùng cô buông tha, tin rằng mình là một đứa trẻ bị vứt bỏ.
Lúc Lam Toàn xuất hiện trước mặt cô, nói với cô bà là mẹ ruột của mình, trong lòng cô rất phức tạp nhưng không có ai có thể hiểu được điều này. Mặc dù Lam Toàn nói năm đó có nỗi khổ trong lòng nhưng Dương Hiểu Đồng vẫn không tin lắm.
Một gia tộc lớn như Diệc gia, trong các thế lực ở Trung Quốc có thể nói đứng đầu vậy mà lại để mất đứa nhỏ, người bình thường cũng không tin tưởng, bao gồm cả cô. Cô sợ hãi, sợ hãi khi mình biết chân tướng sẽ càng thêm khổ sở, cho nên cô lựa chọn không đi tìm hiểu.
Nhưng lúc nãy, khi đi làm về không lâu nhìn thấy Lam Toàn và một người đàn ông đi về phía nhà mình, cô lại trốn một bên muốn biết rốt cuộc bọn họ tới đây làm gì?
Khi nghe Lam Toàn khóc kể lại mọi chuyện, cảm nhận được sự thống khổ và bất đắc dĩ của bà, trong lòng của cô liền mềm nhũn, Lam Toàn là một người phụ nữ tôn quý lại khóc thành như vậy, cô biết tất cả mọi chuyện không phải giả bộ, đó là lời từ tận đáy lòng.
Mặc dù Diệc Vĩnh Khôn không biểu đạt rõ giống như Lam Toàn nhưng ông lại quỳ xuống cùng bà đã nói nên tất cả. Ông yêu thương nồng đậm bao nhiêu, Dương Hiểu Đồng cảm nhận được.
Thực lực Diệc Vĩnh Khôn mạnh nhất, ông đã phát hiện bên ngoài có người, nhìn ra ngoài cửa sổ lại nhìn thấy Dương Hiểu Đồng đứng ở đó, trên mặt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Mấy người Lam Toàn cũng chú ý tới động tác của Diệc Vĩnh Khôn nên vội vàng nhìn theo lại nhìn thấy Dương Hiểu Đồng vẻ mặt đầy nước mắt đứng ở đó.
Dương Hiểu Đồng đẩy cửa đi vào, Lam Toàn nhìn Dương Hiểu Đồng đột nhiên không biết nên làm thế nào cho phải, bà sợ hãi Ly nhi cho rằng mình đang làm phiền ba mẹ cô, trong lúc nhất thời có chút hoang mang nói: “Hiểu Đồng a, con không nên hiểu lầm, chúng ta không có…” Lam Toàn vội vàng giải thích.
“Ba, mẹ” Dương Hiểu Đồng khóc gọi lên hai chữ, giờ khắc này cô đã quyết định tiếp nhận bọn họ, có cha mẹ như vậy cô nên vui mừng không phải sao?
Lúc mình sống vui vẻ không biết mọi chuyện thì bọn họ lại ăn không ngon ngủ không yên đi tìm mình khắp nơi. Nếu nói mình sống không tốt sợ rằng bọn hắn lại càng sống không tốt hơn, cô có quyền gì để oán trách bọn họ?
Nếu như nói lúc trước không bảo vệ tốt cô, vậy dằn vặt bao nhiêu năm qua cũng đã đủ rồi.
Lam Toàn nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng đầu tiên sửng sốt, chợt vẻ mặt mừng như điên, chỉ có điều nước mắt lại càng chảy nhiều hơn: “Ly nhi!” Lam Toàn lập tức ôm chầm lấy Hiểu Đồng.
Thật sự hiện tại trong lòng bà cực kì kích động và vui sướng, đây là ngày hạnh phúc nhất trong nhiều năm qua của bà. Hóa ra một chữ ‘mẹ’ lại có sức mạnh lớn như thế.
Bà vốn cho rằng kiếp này sẽ không thể nghe thấy từ đó nhưng ngay vừa rồi bà đã được nghe thấy!
“Mẹ” Dương Hiểu Đồng ôm Lam Toàn vừa khóc vừa nói, trong lòng lại cảm thấy rất hạnh phúc, hóa ra sau khi tiếp nhận hai người cô lại càng thêm hạnh phúc.
Diệc Vĩnh Khôn cũng ôm lấy hai người phụ nữ còn quan trọng hơn tính mạng của ông. Người đàn ông vốn thiết huyết lúc này mắt cũng có chút ẩm ướt, đây là sự vui sướng khi tìm lại được con gái mình.
Ông bà Dương mỉm cười nhìn bọn họ đoàn tụ, lúc này trong lòng của bọn họ không hề có chút thất vọng nào, nếu có chỉ là chúc cho họ hạnh phúc thật nhiều. Vì sao lại nuôi lớn Hiểu Đồng như vậy, trả giá nhiều như vậy, bọn họ chưa từng nghĩ tới, bởi vì Hiểu Đồng cũng cho họ có sự hạnh phúc nhiều năm như vậy, thế là đủ rồi.
Họ chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, lúc này lại trở lên vĩ đại như vậy.
Toàn bộ Dương gia đều tràn ngập cảm giác hạnh phúc…
Sau khi Dương Hiểu Đồng nói chuyện với Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn cũng hiểu thêm về bọn họ, cô biết mình tên là Diệc Ly, là con cháu dòng chính của Diệc gia.
Cô còn có một anh trai tên gọi Diệc Hy, một chị gái tên là Diệc Đồng. Nhưng lúc nghe thấy tên Diệc Hy, Dương Hiểu Đồng lập tức nghĩ tới Dịch Hy, có lẽ hai người bọn họ là một người.
Cũng chỉ có gia tộc như vậy mới có người ưu tú như thế và cũng bởi vậy khi lần đầu tiên mình nhìn thấy Diệc Hy lại cảm thấy rất thân thiết, chỉ có như vậy mới có thể giải thích được điều đó.
Lam Toàn càng không ngừng kéo Dương Hiểu Đồng hỏi thăm mấy năm nay cô sống như thế nào, xảy ra chuyện gì vui vẻ, cứ như vậy hai người trò chuyện suốt cả một ngày. Chuyện bố trí Ám Kim Mai Côi, Dương Hiểu Đồng đã giao cho Tuệ Mẫn đi làm.
Một đêm qua đi, Dương Hiểu Đồng đối với Diệc gia đã có hiểu biết nhất định, mới biết hóa ra Diệc gia lại lớn như thế, các thành viên lại càng phức tạp, chỉ có điều cô cũng biết được Diệc Tuyết ở Diệc gia chỉ là con cháu ở riêng, không thể so sánh với cô.
Khiến Dương Hiểu Đồng nhận thức sâu nhất chính là cả Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn đều rất bao che khuyết điểm, vốn cô còn cho rằng Lam Toàn đã rất bao che khuyết điểm thế nhưng Diệc Vĩnh Khôn so với Lam Toàn còn bao che khuyết điểm hơn.
Khi ông biết Diệc Thiên Quang và Diệc Tuyết tới cửa gây phiền phức cho cô, Diệc Vĩnh Khôn tức giận tới mức hận không thể lập tức xông tới phế đi hai người kia, lại dám bắt nạt con gái của hắn? Quả thực không muốn sống nữa rồi.
Cuối cùng cũng nhờ Dương Hiểu Đồng và Lam Toàn ngăn cản hắn mới không đi. Mặc dù hành động đó rất đơn giản nhưng lại khiến cho Dương Hiểu Đồng cảm thấy rất hạnh phúc. Mà buổi tối lúc hai mẹ con Dương Hiểu Đồng và Lam Toàn cùng nằm trên giường nói chuyện phiếm thì Diệc Vĩnh Khôn lại gọi điện thoại báo cho gia tộc tin tức này, đồng thời cũng muốn xin hủy bỏ hôn sự của Diệc Tuyết và Nghiêm Tuấn Trạch. Bất luận bây giờ Ly nhi có còn thích Nghiêm Tuấn Trạch hay không, hắn cũng không thể khoan dung cho người đã bắt nạt con gái của mình và bạn trai cũ của cô (tựa hồ là Hiểu Đồng bắt nạt Diệc Tuyết nha, ít nhất hiện tại Diệc Tuyết đã bị điên…)
Tin tức tìm được Hiểu Đồng đã tạo nên oanh động rất lớn trong gia tộc, đương nhiên gia tộc cao hứng nhiều hơn. Bởi mỗi một con cháu dòng chính đều có thành tựu không thể khinh thường, hiện tại đã tìm được tất nhiên bọn họ rất cao hứng, hơn nữa còn có tình cảm giữa người thân, trong con cháu phân hệ có lẽ quan hệ huyết thống đã không còn nhiều nhưng trong con cháu dòng chính của họ lại có quan hệ lại cực kì thân thiết.
Lúc này Dương Hiểu Đồng mới biết hóa ra lúc trước Diệc Tuyết tỏ vẻ kiêu ngạo vì là người Diệc gia, nhưng thực chất trong Diệc gia cô ta không hề có địa vị, cũng chỉ là một kẻ đáng thương mà thôi.
Bọn họ chuẩn bị qua mấy ngày nữa sẽ mang Ly nhi về gia tộc, chứng minh thân phận của cô. Đã quyết định tiếp nhân cha mẹ, Dương Hiểu Đồng tất nhiên sẽ không cự tuyệt việc trở về Diệc gia, về phần chuyện sau này có ở lại Diệc gia hay không sẽ do chính cô quyết định, trở về một chuyến khiến Lam Toàn bọn họ cao hứng, hơn nữa có thể nhìn thấy thân nhân của mình, cô cũng rất vui mừng.
So với Dương Hiểu Đồng vui vẻ thì thành viên dòng chính Diệc gia lại đang cực kì ngạc nhiên và hưng phấn! Trước đó bọn họ đã nghe qua tên tuổi của Dương Hiểu Đồng, đối với thành tựu của Dương Hiểu Đồng cũng rất tán thưởng, dựa vào năng lực của bản thân có thể đạt được thành tựu như hiện tại thực sự không dễ dàng.
Bọn họ so với người bình thường hiểu rõ chuyện này hơn, đạt được thành tựu hiện tại cần nỗ lực nhiều thế nào bọn họ càng thêm rõ ràng, hơn nữa Dương Hiểu Đồng phát hành sản phẩm ngay cả bọn họ cũng không biết rốt cuộc làm như thế nào? Đối với bọn hắn mà nói, Dương Hiểu Đồng quả thực chính là một bảo bối trời ban.
Trong gia tộc có một nhân tài như vậy, bọn họ có thể không hưng phấn sao? Vì việc này mà ngay cả người chưa từng xem tạp chí cũng bắt đầu cầm tạp chí đăng tin tức Dương Hiểu Đồng để nhìn. Toàn bộ Diệc gia cũng đang thảo luận chuyện về Diệc Ly, hơn nữa các lão nhân trong nhà cũng không ngừng thúc giục Diệc Vĩnh Khôn mang Dương Hiểu Đồng trở về, bọn họ đang sốt ruột ah!
Ngày hôm sau, là ngày Thanh Não đan phát hành, cảnh tượng đó chúng ta có thể tưởng tượng, mới sáng sớm đã có một đám đông tập trung trước cửa của Ám Kim Mai Côi.
Lần này Ám Kim Mai Côi cũng không tuyên truyền gì bởi vì bọn họ đã không cần phải làm vậy. Mỗi ngày luôn có một đám người chú ý Ám Kim Mai Côi, cứ có chút động tĩnh bọn họ đều sẽ biết, huống chi động tĩnh hôm qua lại lớn như vậy.
Vẫn giống như lần trước có hai lối đi, một là lối dành cho hội viên và một lối của khách hàng bình thường, điểm lần này khác với lần trước đó là hội viên ở lầu hai, khách hàng bình thường ở lầu một.
Hội viên mua hàng đều được tặng quà, mà quà tặng chính là dựa vào số tiền mà hội viên tiêu phí để cộng điểm, tối cao có thể đạt được phần thưởng tới năm mươi vạn.
Chỉ với điều này thôi đã khiến các hội viên rất kích động, chuyện tốt như vậy khiến họ cảm thấy rất thoải mái, đồng thời cũng cảm giác được mình chi tiền ra có giá trị! Hơn nữa còn nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của những người khác lại càng khiến tâm trạng của bọn họ càng tốt hơn, bởi điều này đã thỏa mãn lòng hư vinh của bọn họ.
Đây là chuyện hôm qua Dương Hiểu Đồng nghĩ ra, như vậy vừa có thể hấp dẫn nhiều người làm hội viên hơn, mà đối với sự phát triển lâu dài của Ám Kim Mai Côi cũng cực kì có lợi, hơn nữa đối với những hội viên thường xuyên mua hàng Dương Hiểu Đồng rất cảm ơn họ.
Dương Hiểu Đồng đang đưa Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn tới Ám Kim Mai Côi. Bọn họ đối với sự nghiệp của cô cũng rất hiếu kỳ, hôm nay chính là một cơ hội tốt nên cô đưa bọn họ đến.
Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn nhìn biển người ngay ngắn lại trật tự kia, trong mắt tràn đầy than thở, đương nhiên còn có tự hào, bởi vì đó là con gái của bọn bọ a!
“Đúng rồi, lần này trở về nhà mang vài thứ đi, mặc dù không được tốt lắm, nhưng cũng là tâm ý của con.” Dương Hiểu Đồng cười nói.
Cô cũng biết đối với phụ nữ, mỹ dung dưỡng nhan là thứ bọn họ thích nhất, chắc mọi người sẽ rất vui vẻ, lần đầu tiên trở lại cô hi vọng mọi người có thể thích mình.
Chỉ có điều cô không biết rất nhiều phụ nữ Diệc gia đều là khách hàng của Ám Kim Mai Côi, chỉ là không ai biết thân phận của bọn họ thôi.
Lam Toàn và Diệc Vĩnh Khôn cũng không ngăn cản cô, dù sao bọn họ vẫn hi vọng lần này Hiểu Đồng trở về có thể được cả nhà thích, chỉ là đối với điều này bọn họ lại có thêm tự tin tuyệt đối.
Khi Dương Hiểu Đồng và Lam Toàn đứng trong đám người, Trương Doãn Kiệt liếc mắt đã nhìn thấy Dương Hiểu Đồng, mang theo vẻ mặt tươi cười nhu hòa khiến người ta có cảm giác cảnh đẹp ý vui đi tới: “Hiểu Đồng, sao em lại đứng đây mà không vào? Hai vị này là?”
Trương Doãn Kiệt có chút nghi hoặc, hai người trưởng bối này nhìn có vẻ địa vị không đơn giản nhưng anh chưa từng thấy qua a, chỉ là anh vẫn tỏ ra tôn trọng.
Mà khi Lam Toàn nhìn thấy Trương Doãn Kiệt hai mắt lập tức tỏa sáng, trong mắt hiện lên sự vui vẻ.
“Doãn Kiệt, đây là ba mẹ ruột của em. Thật vất vả mới tìm được ba mẹ ruột, ha ha.” Khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười hạnh phúc.