Động tĩnh không lớn nhưng lại đau đến tận xương tủy, Dữu Khánh căng cứng gò má, nỗ lực kìm nén không để cho biểu tình của mình vặn vẹo, nhịn đau nặn ra nét tươi cười, khẩu thị tâm phi nói: "Vương gia lo lắng nhiều, còn có ai dám đoạt hay sao." Giống như kẻ ngốc, vốn chẳng biết gì, Nam Trúc cũng đột nhiên vỗ ngực chen vào nói: "Ai dám đoạt, trước tiên phải qua ta cái đã!" Mọi người quanh bàn, ngoại trừ Hướng Lan Huyên nhìn gã với vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu ra, hầu
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.