Lỗ tai khẽ động đậy, Địa Mẫu quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nam Trúc. Nam Trúc: "Nhìn tới rồi, nhìn tới rồi, hình như đang nhìn ta, không phải xa như vậy vẫn có thể nghe được lời ta thì thầm chứ." Đám người Dữu Khánh đã quá quen với tật xấu thích lẩm bẩm về mọi thứ của tên mập này, người có thể tự nói chuyện với chính mình, còn có cái gì mà không thể nói được ra lời a. Tuy nhiên, trong lòng bọn hắn đều phải run lên, sau...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.