Khuôn mặt hai người áp tới rất gần nhau, nghiêng tai lắng nghe, Dữu Khánh đã cảm giác được rồi, nhắm mắt lại, gò má nhẹ nhàng áp lên trên trán Kiều Thư Nhi. Hắn không khóc, cũng không có rơi lệ, cũng không có nói một câu nào, thậm chí rất yên tĩnh. Hai người giống như đã hóa đá, yên tĩnh rất lâu. Ánh trăng hẻm núi, người ở xa xa hoặc là quay lưng về phía này, hoặc lẳng lặng nhìn phía này, Mục Ngạo Thiết ngẩng đầu nhìn trăng. Động tĩnh duy nhất đến từ Tiểu...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.