Cầm mũi đưa ra phía trước, y bỗng nhắm mắt lại, cất tiếng thì thầm như đang gọi, "Đông Liên Ngọc!" Mắt chợt mở ra, mũi kiếm quay ngược lại, trực tiếp đâm vào bụng mình, tựa như đang tự sát, chợt nghe một tiếng leng keng, kiếm đã biến mất, đã được tra vào vỏ, quấn quanh người, thân thể y cũng lao về phía cửa sổ, chân đạp lên bệ cửa sổ, nhảy xuống lầu cao, tay áo rộng tung bay phất phới trong gió, giống như một con dơi bay lượn trong màn đêm, lướt về phía mặt
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.