• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy

Tháng tư năm Nhâm tuất, Quách Khải từ An Đông làm Đại Đô Hộ hồi kinh, làm Thái Tử Thiếu Bảo.

Trưởng tử Quách Trí Dũng đã mười bảy tuổi, dáng vóc còn mạnh hơn một chút so với phụ thân, đi đường đều rất uy vũ. Mới vừa về đến nhà, liền đem kỳ trân dị bảo mình vơ vét được ở An Đông ôm đi, chạy tới phủ Hòa Quận Vương.

"Nữu Nữu, mau đến xem, ca ca mang đồ tốt đến cho muội này." Tiểu tử sải bước đi vào Chi Lan viên, thẳng đến khuê phòng của tiểu cô nương.

"Biểu thiếu gia, đại tiểu thư không ở nhà, Quận Vương phi mang nàng đến phủ Thừa Tướng rồi." Tiểu nha hoàn canh cửa đáp.

"Đến đó làm gì? Khi nào thì trở về?" Tiểu tử mất mác.

Tiểu nha hoàn mấp máy môi, muốn nói lại thôi, chung quy là sợ hãi chỉ nói một tiếng không biết.

Quách Trí Dũng nhìn cẩu thả, kỳ thật là cẩu thả nhưng rất tinh. Nhìn không có gì không đúng, liền không nói thêm gì, ôm một đống hòm đi ra ngoài, đến cửa viện nói nhỏ với gã sai vặt: "Cho ngươi một viên trân châu Đông Hải, đến hỏi hỏi tiểu nha đầu kia, có phải có chuyện gì mà ta không biết hay không."

Gã sai vặt thông minh lanh lợi, không bao lâu liền chạy ra, bẩm báo với chủ tử, mặt Quách Trí Dũng liền đen lại.

Về đến nhà, mẫu thân đang xem sổ sách, phụ thân ngồi ở một bên dùng trà, hai người câu được câu không nói chuyện, vô cùng thân thiết hài hòa.

Quách Trí Dũng ầm một phen ngồi ở trên ghế, bộ dạng như gặp thâm thù đại hận.

Quách Khải nhìn sắc mặt nhi tử, nở nụ cười: "Lúc này vừa mới trở lại Kinh thành, ai đã trêu chọc Quách đại thiếu gia nhà chúng ta rồi hả?"

Trần Thần cũng chăm chú nhìn nhi tử, mím môi không nói chuyện, trong lòng đã đoán được vài phần.

Quách Trí Dũng nhìn biểu tình trêu tức của phụ mẫu, càng thêm tức giận: "Hai người. . . Hai người từ nhỏ bảo con chiếu cố muội muội, chiếu cố muội muội, hiện tại muội muội lớn rồi, lại phải gả cho người khác, các người. . . Cứ như vậy mà bắt nạt con sao?"

Trần Thần thổi phù một tiếng nở nụ cười, Quách Khải lại thần tình lờ mờ hỏi: "Ai cơ? Ai bắt bạt con rồi hả? Từ từ, gả, gả cái gì?"

Trần Thần chỉ cười không nói, Quách Trí Dũng rốt cục thiếu kiên nhẫn: "Nghe nói tân khoa bảng nhãn là một công tử chưa tới hai mươi tuổi, xuất thân Thôi thị gia tộc quyền thế, bộ dáng cũng được, biểu thẩm. . . Biểu thẩm muốn để Nữu Nữu gả cho hắn."

"A..., " Quách Khải rốt cục đã nghe ra, bật cười gật đầu nói: "Nhi tử Thôi gia đều có tri thức hiểu lễ nghĩa, hẳn là không tồi. Biểu thẩm con đã có ý này, đối với Nữu Nữu mà nói cũng là chuyện tốt, làm biểu ca con đây cũng có thể yên tâm rồi."

Tứ bối nhi tức tới lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên, hung tợn trừng mắt liếc mắt nhìn phụ thân một cái, xoay người liền đi ra ngoài.

"Quay lại." Trần Thần rốt cục đã lên tiếng.

Quách Trí Dũng dừng bước, cũng không đồng ý quay đầu: "Hai người không cần quản nhi tử sống chết nữa, con tìm đỉnh núi xuất gia làm hòa thượng."

"Nếu còn muốn cưới Nữu Nữu không, muốn kết hôn liền thành thành thật thật quay lại ngồi xuống cho ta." Trần Thần nói.

Quách Trí Dũng ở trong lòng suy nghĩ một phen, cảm thấy dù sao mẫu thân túc trí đa mưu, cho dù biểu thẩm có ý định kia, chỉ cần mẫu thân muốn kết thân, khẳng định có thể để Nữu Nữu cùng hắn về nhà chung một nhà. Liền xoay người ngoan ngoãn gồi xuống bên cạnh mẫu thân.

"Là biểu thẩm con giáp mặt nói với con như vậy?"

"Không phải, là con hỏi thăm được từ miệng tiểu nha hoàn, biểu thẩm mang theo Nữu Nữu đến phủ Thừa Tướng, khả năng chính là muốn hỏi dượng nàng một chút, vị công tử kia như thế nào. Biểu thẩm từ trước đến nay đều thích người có vẻ nho nhã, nhưng con lớn lên lại như vậy, làm sao bây giờ?" Bốn bối nhi thần tình ủy khuất.

Trần Thần đem sổ sách bỏ sang một bên, bắt đầu chuyên tâm nói chuyện với nhi tử. "Với giao tình của hai nhà chúng ta, nếu là nhà chúng ta đi cầu thân, biểu thúc, biểu thẩm con đương nhiên cũng không thể không nể mặt. Nhưng mà, nha đầu Nữu Nữu kia đã ba năm không gặp, đã thành đại cô nương rồi. Nếu nàng không có tình cảm nam nữ với con, chỉ coi con như biểu ca, không nguyện ý gả cho con, bảo cha mẹ sao nỡ ủy khuất nha đầu đó được?"

"Vậy làm sao bây giờ?"

Quách Khải vỗ đùi cười nói: "Trước tiên con phải làm Nữu Nữu thích con, chúng ta mới thuận tiện đi cầu thân được. Tiểu tử ngốc, chút điểm này mà không nghĩ ra, sao có thể rước tiểu cô nương trong lòng về được, lúc trước ta theo đuổi nương con. . ."

"Khụ." Trần Thần khụ một tiếng cắt ngang phu quân đang đắc ý, nói với nhi tử: "Con đó, tự mình cẩn thận suy nghĩ, cũng có thể đi hỏi mấy bằng hữu mới thành thân không lâu một chút xem, tuy nói đa số là lệnh của phụ mẫu, nhưng cũng không thiếu vì nhất kiến chung tình, mới để trong nhà đi cầu thân."

Quách Trí Dũng nhíu mày rậm lại, tinh thần tỉnh táo: "Được, con cũng không tin con không lấy được Nữu Nữu."

Tấn công kế thứ nhất: Phá hoại đào hoa bên ngoài

Rằm Tháng tư là hội chùa Tây Sơn tự, Quận Vương phi Cao thị mang theo trưởng nữ Chu Nguyên Gia đến miếu thắp hương. Ở sau điện trong vườn thược dược, ngẫu nhiên gặp được hai vị công tử trẻ tuổi.

Một vị là biểu ca Chử Ngạn Mãn của Nữu Nữu, một vị khác lại chưa từng gặp mặt. "Biểu thẩm, đây là bằng hữu cùng trường con Thôi Cẩn, học giỏi hơn con rất nhiều, năm nay vừa đỗ bảng nhãn." Chử Ngạn Mãn vội vàng giới thiệu.

Nữu Nữu thẹn thùng cúi đầu, biết đây là mẫu thân an bài để gặp gỡ vị công tử kia rồi. Chỉ là, trước mặt người khác như vậy, sao có thể không biết xấu hổ nhìn hắn đây.

Cao thị nhìn vị công tử áo trắng phía đối diện hào hoa phong nhã, trắng trẻo nho nhã, lại có học thức, hài lòng khẽ gật đầu.

Nữu Nữu cũng chậm rãi ngẩng đầu, vừa mới nhìn đến góc vạt áo màu trắng, liền bỗng nhiên bị một màu đen bao phủ. Chăm chú nhìn tới, hóa ra là một chú chó ngao Tây Tạng đeo xích lớn sau gáy.

Lại tìm vị công tử tao nhã kia, đã biến mất.

"Chiến thần?" Nữu Nữu kinh hỉ nói.

Chú chó ngao Tây Tạng lắc lư người, cái đuôi xù vui vẻ chạy đến bên cạnh Nữu Nữu, dùng đầu lưỡi liếm ngón tay nàng. Đây là chó biểu ca nuôi mười năm, đương nhiên là biết Nữu Nữu, ba năm không gặp, thật đúng là rất nhớ nó.

"Thôi Cẩn, mau đứng lên." Chử Ngạn Mãn kéo bằng hữu trên mặt đất đứng lên.

Nữu Nữu nhìn lướt qua trên mặt đất, vẻ mặt bạch y công tử vàng như nến, trong mắt hoảng sợ, hai tay trắng nõn đã dính bùn. Được kéo lên lại không dậy nổi, cách lớp áo choàng cũng có thể nhìn thấy hai chân của hắn đang run lên.

Trong lòng tiểu cô nương cũng có chút không được tự nhiên, nàng còn không sợ Chiến thần, một nam nhân lại sợ thành như vậy?

"Biểu thẩm, Nữu Nữu. . ." Quách Trí Dũng nén một bụng cười xấu xa, chắp tay sau lưng có vẻ trầm ổn đi tới, "Thôi công tử, xin lỗi, chó của ta dọa đến ngươi rồi."

Hắn duỗi tay ra, nắm lấy cổ tay Thôi Cẩn, dùng lực đem hắn từ trên mặt đất đứng dậy. Lại làm Thôi Cẩn kêu thảm thiết: "Ngươi bỏ bỏ. . . Bỏ ra."

Thôi Cẩn đứng vững lại, xoa xoa cổ tay ửng hồng của mình, đau nhe răng trợn mắt, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương kêu. Hắn cũng không biết hôm nay ngầm có ý thân cận, cũng không có tận lực biểu hiện phong độ của mình, oán trách nói: "Con chó dữ này của Quách công tử, vẫn nên giết sớm đi, miễn gây họa cho người."

Quách Trí Dũng làm bộ làm tịch thở dài, nói với biểu muội: "Nữu Nữu, hắn muốn giết Chiến thần. . ." Chó ngao Tây Tạng như có thể nghe hiểu tiếng người, ủy khuất ư ư một cái, ghé vào chân Nữu Nữu.

Tiểu cô nương đã không vừa ý, trừng mắt chán ghét nhìn nam tử kia, mân mê miệng nhỏ nói: "Biểu ca, đừng để ý đến hắn, Chiến thần cũng chỉ dọa hắn một chút, lại không cắn hắn, sao đáng chết được, hừ!"

Lúc này Thôi Cẩn mới chú ý tới phía sau phu nhân còn có một vị cô nương, mà còn cô nương này. . . Quả thực đẹp như tiên.

Quách Trí Dũng không chút khách khí tiến lên một bước, chặn ánh mắt si ngốc của người nào đó: "Biểu thẩm, bên kia có thầy tướng số, nghe nói tính cực kì chuẩn, con dẫn biểu muội đi xem chút. Lát nữa con sẽ phụ trách đưa nàng về nhà."

"Ai da, con. . ." Không đợi Cao thị ngăn trở, tiểu tử kéo tiểu cô nương bỏ chạy, phía sau một con chó ngao Tây Tạng cao hơn nửa người liến thoắng chạy theo, tiết lộ tâm tình vui vẻ của chủ nhân.

Chử Ngạn Mãn nhìn Quách Trí Dũng cao hững, lại nhìn Thôi Cẩn nhìn về bóng dáng phía xa, che miệng cười nhẹ.

Tấn công kế thứ hai: Người khác đều nói hai ta là trời sinh một cặp (không phải ta nói)

"Biểu. . . ca, đừng chạy, ta. . ." Tiểu cô nương không theo kịp bước chân của hắn, chạy đến rừng Bồ Đề liền không kịp thở rồi.

Quách Trí Dũng cảnh giác quay đầu nhìn một cái, xác định không ai đuổi theo, mới kéo tay áo ngoại lên, mỉm cười dùng ống tay áo mình lau mồ hôi trên trán giúp nàng. "Nữu Nữu, ta cõng muội đi."

Nữu Nữu thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, bộ ngực lúc lên lúc xuống, nhìn hắn lặng lẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Tiểu cô nương chậm rãi lắc đầu, đã lớn như vậy rồi, cũng không phải như trước kia, để cho hắn cõng được. Nàng xoắn xuýt nhìn phía sau một cái, lo lắng nói: "Mẫu thân nói, từ khi ta cập kê liền là đại cô nương, không thể chơi đùa giống như trước đây, còn có, huynh cũng là đại nam nhân, có chính sự phải làm, nương không cho ta đi chơi với huynh nữa."

Quách Trí Dũng liếm liếm môi, rất nhanh đã tìm từ nói: "Ta có chính sự rồi, hiện tại ta là thị vệ Đông cung, về sau còn có thể thăng quan, ta khẳng định. . . Có thể nuôi gia đình. Ta. . . Nữu Nữu."

Hắn kìm nén đến đỏ mặt tía tai, vẫn không nên lời lời trong lòng. Kéo cổ tay nàng xoa xoa, lại thổi thổi giúp nàng, nói: "Chúng ta qua thầy tướng số bên kia đi, ta nghe nói có một người tên là Trại thần tiên, tính cực kì chuẩn, ta muốn để hắn giúp ta xem tiền đồ."

Nữu Nữu rút tay về, nghe lời theo sát bước chân của hắn đi về phía trước: "Huynh còn xem tiền đồ sao? Mấy năm trước từ khi tân quân lên ngôi, cô cô huynh của huynh thành Hoàng Hậu nương nương, hiện tại huynh là thị vệ Đông Cung Thái Tử cùng thư đồng, chức quan của bá phụ lại cao như vậy, tương lai huynh nhất định là tiền đồ vô lượng."

"Ha ha!" Giọng tiểu cô nương mềm mềm dẻo mềm dẻo, Quách Trí Dũng nghe tới xương cốt đều mềm ra rồi."Muội muội, cho dù về sau ta làm quan lớn, ta vẫn sẽ đối tốt với muội, giống như trước đây, ngoan ngoãn phục tùng, có được không?"

"Được được, chỉ là. . ." Mẫu thân nói, cập kê xong liền phải thành thân, gả cho người ta, liền không thể giống như trước đây chơi đùa cùng biểu ca nữa, trong lòng tiểu cô nương có chút mất mác.

"Chỉ là cái gì?" Tứ bối nhi ngây ngốc truy hỏi, tiểu cô nương lại mím môi không chịu nói.

Đến chỗ quẻ bói, quả nhiên nhìn thấy. Bảng cờ hiệu màu đỏ" Trại thần tiên" đang phấp phới, một vị râu tóc bạc trắng, bộ dáng thần tiên đang coi tướng số cho một vị cô nương.

"Cô nương, nhân duyên của ngươi không tốt lắm. Ngươi sắp thân cận nam nhân là hổ trắng tinh hạ phàm, nếu thành thân với hắn, mỗi ngày không đánh tức mắng, mấu chốt là hắn khắc thê nha. Chậc chậc, cô nương xinh đẹp thiện lương như vậy, cũng không thể bị ác nhân hại được."

Cô nương sợ tới mức mặt trắng bệch, vội vàng hỏi: "Vậy thì phá thế nào?"

"Cách phá giải chính là tìm nam tử mệnh thủy, ngươi là mệnh mộc, Thủy Sinh Mộc thích hợp với ngươi." Lão nhân gia vân vê râu làm như vẻ thật liền gật gật đầu, cô nương cực kì cảm tạ rời đi.

Nữu Nữu nhìn biểu tình lo âu của nàng ta, cũng có chút sợ, nhưng nàng lại xấu hổ mở miệng hỏi người xem tình duyên.

Tứ bối nhi nói: "Lão nhân gia, người cũng tính cho nàng đi, ta cũng lo lắng. . . nàng không biết nhìn người. Nào, Nữu Nữu rút một quẻ đi."

Nữu Nữu giả bộ từ chối rút ra một que, chỉ thấy Tứ bối nhi lắc lắc ống thẻ, cũng rơi xuống một que.

Lão gia tử vân vê râu nhìn nhìn, cười nói: "Công tử đừng chọc lão phu, hai người các ngươi còn có cái gì có thể tính nữa, này rõ ràng chính là mệnh phu thê tốt đẹp mà.”

Nữu Nữu cả kinh, Tứ bối nhi vui vẻ: "Này. . . Đây là biểu muội ta, không phải nương tử ta, có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?"

"Cái tên Trại thần tiên của lão phu cũng không phải hư danh, nhiều như vậy năm chưa bao giờ nhìn lầm. Hai người các ngươi chính là trời đất tạo nên nhân duyên ba đời, mau mau thành thân đi, đừng nữa trì hoãn, bảo đảm mỹ mãn cả đời. Được rồi, đưa hai lạng bạc rồi đi nhanh đi, đừng chậm trễ người phía sau xem tướng số." Lão gia tử vẻ mặt chắc chắn.

Mấy đại nương chờ ở bên cạnh, nhao nhao gật đầu: "Đúng vậy, vị công tử này anh tuấn cao ngất, cô nương mỹ mạo ôn nhu, thật sự là rất xứng đôi nha."

Nữu Nữu đỏ mặt chạy trối chết bước nhanh rời khỏi, Tứ bối nhi vội vàng đuổi theo. "Nữu Nữu, chúng ta đi mua kẹo đường đi, trước đây muội thích nhất đấy."

“Đó là chuyện của ba năm trước, ta đã lớn như vậy rồi, sao còn không biết ngại mà giơ mấy cái đó ăn chứ.” Nữu Nữu cúi khuôn mặt đỏ bừng xuống.

“Sợ cái gì, muội muốn ăn liền ăn, ai dám nói muội, ta sẽ không tha cho.

Nữu Nữu lắc đầu vẫn không chịu.

“Vậy, chúng ta mua mang về cho tiểu đệ muội ăn, Chu Bội mới sau tuổi, khẳng định thích ăn.” Tứ bối nhi khuyên giục.

Kì thật Nữu Nữu cũng muốn ăn, chẳng qua cảm thấy mình là đại cô nương rồi, ăn cái này không thích hợp. Nếu mang về nhà, vậy là có thể mang vào phòng ăn từ từ rồi.

Hai người vui vẻ cầm mấy cây kẹo trong tay, đều là Nữu Nữu chọn, nàng thích cái nào, Tứ bối nhi liền lấy cái đấy. Nữu Nữu đem bạc vụn trong túi mình ra, hắn ở bên cạnh đã đưa một thỏi bạc ra, rộng rãi cười nói không cần trả lại.

Vừa mới xoay người rời khỏi, thì gặp được hai vị công tử, mặc y phục màu xanh cười nói: “Tứ bối huynh hồi kinh rồi hả? Ba năm không gặp, cưới nương tử xinh đẹp như vậy, cũng không mời chúng ta uống rượu mừng?"

Công tử mặc y phục màu tím nói: "Xem ra Quách thiếu gia cực kì yêu thương tiểu nương tử nha, lại còn mua kẹo đường cho nàng ăn."

Quách Trí Dũng cười hắc hắc, thấy biểu muội xấu hổ đầu cúi thấp, vội vàng giải thích: "Không phải, này là chúng ta mang về dỗ tiểu hài tử."

Hai người đối diện kinh hỉ cười, chắp tay nói: "Chúc mừng chúc mừng nha, đến hài tử cũng đã có, tiểu tẩu tử nhìn tuổi không lớn, như đóa kiều hoa, huynh phải kiềm chế chút nha. Ha ha. . ."

Nữu Nữu cực kì xấu hổ, xoay người rời đi. Tứ bối nhi vội vàng giải thích đuổi theo: "Các ngươi đừng nói bừa, đây là biểu muội ta, hôm nào nói chuyện sau nha."

"Biểu muội cái gì, rõ ràng chính là đôi phu thê tân hôn ngọt ngọt ngào ngào." Người ở phía sau vẫn nhất quyết không tha kêu hô phía bọn họ.

Nữu Nữu chạy như trối chết bước nhanh đi vào vườn anh đào, dựa một cây đại thụ hít thở.

"Nữu Nữu, ngươi đừng để ý, bọn hắn đều đã là bằng hữu thân thiết của ta, nói đùa có chút quá phận." Tứ bối nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nàng đỏ bừng, hận không thể hôn một cái.

Nữu Nữu cúi thấp đầu thấp giọng nói: "Mẫu thân nói đúng, chúng ta đã trưởng thành, không thể chơi cùng một chỗ, sẽ bị người nói xấu. Ca ca, huynh đưa ta đến chỗ mẫu thân đi, ta về nhà cùng người."

Tứ bối nhi không để cho nàng đi, vội la lên: "Lúc này mới có một lát.. . Muội muội, muội ăn kẹo đường đi, nơi này cũng không có người ngoài, ta cũng ăn một cái, sau đó ta sẽ đưa muội về, có được không? Ngươi ăn một cái đi, trước kia muội thích ăn cái này nhất, ta đặc biệt mua cho muội, ta muốn nhìn muội ăn một cái."

Nữu Nữu không chịu nổi hắn khẩn cầu, dùng đôi tay trắng noãn nhận lấy que kẹo, mở miệng nhỏ đỏ mọng ra một miếng lại một miếng ăn hết cây kẹo đường.

Tứ bối nhi si ngốc nhìn cây kẹo bên cạnh đôi đỏ mọng kia, trong lòng đang kịch liệt đấu tranh, có nên thừa dịp hiện tại hôn nàng hay không, lỡ nàng nổi giận thì làm sao bây giờ?

"Nữu Nữu, ca ca có tốt với muội không?"

"Tốt." Nữu Nữu không hiểu, ăn xong miếng cuối cùng, đem thẻ trúc ném xuống đất.

Tim Tứ bối nhi đập loạn nhịp, tiến lên một bước, dụng ngón tay cái gạt vụn kẹo cạnh miệng, đưa vào trong miệng mình , thật ngọt!

"Huynh. . ." Nữu Nữu xấu hổ, oán trách liếc mắt nhìn hắn một cái, đem linh hồn nhỏ bé của hắn câu đi rồi.

"Nữu Nữu, chúng ta đều đã trưởng thành, ta phải lấy vợ, muội cũng phải lập gia đình. Nếu. . . Nếu ta cưới người khác, liền không thể đối tốt với muội nữa, muội có buồn không?"

"Ta. . . Có một chút, chỉ là, ta cũng không thể luôn luôn bám ca ca, với có thêm tẩu tử, ta liền. . ."

"Ta không cần tẩu tử gì, Nữu Nữu, ta thích muội, ta không muốn cưới người khác, chỉ muốn cưới muội, yêu muội cả đời. Muội gả cho ta có được không?"

Nữu Nữu sững sờ, chưa bao giờ nghĩ tới phải gả cho biểu ca, từ nhỏ đến lớn, hắn giống ca ca ruột liếc mắt một cái chiếu cố mình, làm thê tử của hắn? Nàng không khỏi nghĩ thân phận thay đổi như vậy nên thích ứng thế nào.

Tứ bối nhi lo lắng nhìn vẻ mặt nàng thay đổi, nghiêm túc chăm chỉ nhìn chằm chằm, nhưng cũng không hiểu trong lòng nàng nghĩ như thế nào. Một lòng không yên sắp bắn ra từ lồng ngực: "Nữu Nữu, muội không thích ta sao?"

"Không phải, ta chỉ là. . . coi huynh như ca ca ruột của ta."

"Nhưng ta không phải ca ca ruột của muội, muội họ Chu, ta họ Quách, ta có thể cưới muội." Tứ bối nhi sốt ruột kéo tay nàng.

Trước kia hắn cũng thường xuyên kéo tay nàng chạy, Nữu Nữu không biết là có cái gì, hôm nay lại giống như bị phỏng, kinh hoàng rút tay về, lưng lùi ra phía sau.

"Muội. . ." Tiểu tử bị cự tuyệt trong lòng đại loạn, "Nữu Nữu, ta là thật sự thích muội, thiệt tình, qua nhiều năm vậy, vẫn chờ muội lớn lên, muội đừng đối với ta như vậy có được không?"

Sau lưng Nữu Nữu là thân cây, thật sự tránh cũng không thể tránh được, hắn lại còn đang tại từng bước tiếp sát. Tiểu cô nương gấp muốn khóc: "Huynh đừng, đừng ép ta, ta suy nghĩ đã, ta rất loạn. . ."

"Được được, muội đừng khóc, đừng khóc, ta cho muội thời gian, cho ngươi suy nghĩ."

Tấn công kế thứ ba: Chỉ cần có thể lấy được nàng, ai hai lần tính toán cái gì

"Tổ mẫu, người phái người đến Quận Vương phủ đi, nói người nhớ Nữu Nữu, để nàng tới nhà chúng ta ăn cơm chiều, con ba ngày không gặp nàng rồi. Biểu thẩm nói nàng lớn rồi, không cho ta tiến vào Chi Lan viên, nàng cũng không chịu ra cửa, ở nhà nhịn hỏng thì làm sao bây giờ? Tổ mẫu. . ." Tứ bối nhi liều mạng lắc lắc nãi nãi.

Lão thái thái sắp bị hắn lắc hôn mê, cười nói: "Trước đây cũng không thấy ngươi để tâm với Nữu Nữu như vậy, có phải nhìn trúng nha đầu kia rồi hay không? Này không dễ làm sao, chúng ta trực tiếp đến Quận Vương phủ cầu hôn không được sao."

"Tổ mẫu, con muốn hỏi tâm tư của nàng một chút, lỡ nàng không vừa ý thì làm sao bây giờ?"

"Ài! Điều này cũng đúng, lúc trước hôn sự Đại bá phụ người chính là tổ mẫu định, nhưng hắn không vừa ý, vì việc này chúng ta cùng Quận Vương phủ vẫn làm loạn không mấy thoải mái. Nữu Nữu từ nhỏ được nâng niu trong lòng bàn tay lớn lên, nếu nàng không vừa ý, ai nỡ làm nàng ủy khuất chứ." Lão thái thái phái người đi Quận Vương phủ, không tới một canh giờ, Nữu Nữu đã được đưa tới.

Tứ bối nhi đã sớm sốt ruột không nhịn được đã chờ ở cửa, lúc nàng xuống xe ngựa, hắn đưa tay ra đỡ. Nữu Nữu chần chừ một lát, vẫn đưa tay cho hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng xuống xe ngựa.

Cơm chiều ăn ở trong phòng lão thái thái, chỉ có ba người. Tứ bối nhi không ngừng gắp đồ cho nàng, mượn cơ hội hung hăng nhìn lên một cái. Nữu Nữu nhìn bát cơm trước mặt đã chất cao như núi, cau mày nói: "Ca ca, ta ăn no rồi, huynh gắp nhiều như vậy, còn thừa nhiều thì không tốt."

"Không sao, còn lại ta ăn." Tứ bối nhi bưng bát của nàng lại, từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn còn thừa của nàng, ăn cực kì ngon.

“Huynh. . ." Nữu Nữu xấu hổ đỏ mặt, đã không biết nên nói gì rồi.

Lão thái thái ha ha cười nói: "Nữu Nữu, ba năm nay biểu ca ngươi rất nhớ ngươi nhớ tới phát điên, ngươi có nhớ hắn không."

Tứ bối nhi ngừng ăn, an tĩnh nghiêng tai nghe.

"Nhớ ạ, con cũng nhớ bá phụ, bá mẫu, còn có Trí đệ đệ." Nữu Nữu ở trong lòng yên lặng cho trí thông minh của mình một cái khen.

Tứ bối nhi bỏ bát xuống, kéo cổ tay muội muội nói: "Tổ mẫu, con no rồi. Con đưa nàng trở về."

Ra cửa, lại kéo nàng thẳng đến sân mình. "Nữu Nữu, ta có một chậu cây bảo bối hoa quỳnh, đêm nay sắp nở hoa rồi, muội theo ta nhìn một cái đi."

"Hoa quỳnh không đều là tháng chín mới nở hoa sao, làm sao có thể nở vào tháng tư?" Nữu Nữu không hề xa lạ với gian phòng của hắn, trước đây vẫn thường xuyên chơi đùa cùng nhau.

Nàng đương nhiên không đoán được, đây là Tốn bối nhi tìm được trong vườn hoa của Đông cung, vừa vặn có thể lấy làm cớ, hắn đã mặt dày năn nỉ Thái tử biểu ca, mới di chuyển về trong nhà được.

"Nữu Nữu muội xem, đẹp không?" Hắn như dâng hiến vật quý đưa hoa đến trước mặt nàng.

Đó là một gốc Tử Nguyệt cực kì hiếm, nụ hoa bên ngoài màu tím nhạt, bên trong ôm lấy là một đóa hoa. Đóa hoa vừa lớn lại kiều diễm, nếu nở ra nhất định vô cùng đẹp.

"Nữu Nữu, ta phái người báo tin tới Quận Vương phủ, đã nói tổ mẫu giữ muội ở lại một đêm, sáng sớm ngày mai ta sẽ đưa muội về. Đêm nay chúng ta cùng xem hoa nở, được chứ?" Hắn tận lực khắc chế tia sáng trong mắt mình, sợ làm sợ nàng.

Nữu Nữu cực kỳ xoắn xuýt: "Như vậy không tốt đâu, lỡ có hạ nhân nói. . ."

"Ta đã sớm lệnh hạ nhân rời đi, không ai nhìn thấy chúng ta ở cùng một chỗ, tiểu nha hoàn của muội bị dẫn đi ăn cơm, chúng ta chỉ xem hoa nở, ta sẽ đưa muội đến khách phòng nghỉ ngơi. Ngươi xem hoa này đẹp biết bao, Thái tử điện hạ nói đây là hoa quỳnh Tử Nguyệt ba mươi năm nở hoa một lần, nếu bây giờ không xem, là phải chờ tới lúc muội 45 tuổi." Tứ bối nhi vẻ mặt ôn hoà dỗ nàng.

45 tuổi, rất lâu đấy. Nữu Nữu ma xui quỷ khiến đáp một tiếng: "Được."

Tứ bối nhi cao hứng quả thực không biết nói cái gì cho phải, pha cho nàng trà hoa quả nàng thích nhất, bỏ mấy món đồ chơi nhỏ chơi với nàng lúc trước cùng nàng vui vẻ kể chuyện lúc nhỏ.

Hoa quỳnh lặng yên mở ra, bất tri bất giác đã đến nửa đêm. Đóa hoa óng ánh trong suốt tầng tầng tỏa ra, thậm chí có thể nghe được tiếng hoa nở, không tới một lúc, liền lộ ra nhị hoa mềm mại.

Nữu Nữu mắt không chớp nhìn hoa nở, kinh hỉ quay đầu nói: "Ca ca, huynh xem hoa này thật đẹp. Huynh. . . Sao huynh không xem hoa đi?"

Tiểu cô nương giật mình phát hiện biểu ca nằm sấp ở trên bàn đang thâm tình nhìn mình, căn bản là không hề nhìn hoa quỳnh.

"Ở trong mắt ta, Nữu Nữu vĩnh viễn là đẹp nhất, vạn vật trong thiên hạ đều kém hơn. Muội nghĩ xong chưa? Gả cho ta có được không?" Ngữ khí của hắn, ôn nhu lại mang theo chút không yên.

Nữu Nữu không chịu nổi cái nhìn nóng bỏng như vậy, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, bối rối từ trên ghế đứng dậy, lại bị váy ngăn trở, thân thể thẳng tắp ngã xuống.

Tứ bối nhi sao có thể để cho nàng ngã trên mặt đất, thuận thế vừa trượt ra, nằm trên mặt đất làm đệm thịt. Tiểu cô nương mềm mại đè ở trên người, hắn theo bản năng ôm vào trong ngực. Một cặp mắt sáng đối diện với ánh mắt nai con đập loạn, đột nhiên như lập tức nhìn rõ tâm ý của hắn.

Đôi môi đỏ mọng mê người gần ngay trước mắt, hắn không nhịn được, mở miệng đem cánh môi mềm mại ngậm vào trong miệng, vui sướng hút lấy.

Nữu Nữu giống như mất hồn, tùy ý để hắn hôn môi, mãi đến khi dưới bụng có một cái gì đó thô sáp đụng nàng, mới bỗng nhiên phản ứng kịp, đẩy hắn ra, kinh hoảng biết sai đứng lên.

"Huynh… Huynh…" Mắt Nữu Nữu ươn ướt, chỉ vào hắn không biết nói cái gì cho phải.

Hắn đứng dậy giữ chặt tay nàng: "Thật xin lỗi, không phải ta cố ý khinh bạc muội, là, là không kìm lòng được. Muội. . . Muội đánh ta đi, Nữu Nữu, ngươi đừng giận, ta cho muội đánh."

Hắn sợ nàng tức giận, sợ nàng không cần hắn nữa, kéo tay nàng ra sức đánh trên mặt mình.

Nữu Nữu không muốn đánh hắn, ra sức rút tay về, khóc ròng nói: "Huynh ra ngoài, ta không muốn gặp huynh."

"Muội đừng khóc, đừng khóc, ta ra ngoài, ra ngoài." Hắn cẩn thận rời khỏi cửa phòng, đóng cửa lại, cũng không dám rời đi, không yên tâm đứng ở cửa, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.

Tiểu cô nương tâm loạn như ma, nằm sấp trên giường cúi đầu trong chăn.

Tứ bối nhi ở cửa yên lặng nghe một hồi, lo lắng nàng luẩn quẩn trong lòng, liền không dám rời đi. Trong phòng yên tĩnh đáng sợ, đến tiếng hít thở của nàng cũng không nghe được, giống như chỉ có thể nghe được tiếng hoa nở. Hắn dùng đầu lưỡi liếm chọc giấy cửa sổ nhìn vào, nàng cuộn mình ở trên giường, như là ngủ thiếp đi.

Sáng sớm Nữu Nữu tỉnh lại, khắp phòng đầy mùi thơm. Vừa đẩy cửa sổ ra, liền nhìn thấy hắn ngồi dưới đất, dựa vách tường ngủ thiếp đi.

Kẻ ngốc này, sao không tới phòng khách ngủ, trong nhà có nhiều phòng như vậy, cũng không phải chỉ có gian phòng này có thể ngủ. Kỳ thật nàng cũng hiểu, hắn là vì lo lắng cho nàng, hắn là thật tâm yêu nàng.

Lúc đang vụng trộm lén nhìn hắn, tiểu tử bỗng nhiên thức dậy, hai mắt sáng ngời nhìn qua: "Nữu Nữu, muội tỉnh rồi, không tức giận nữa rồi hả?"

Nhìn trộm bị bắt được, tiểu cô nương vội vàng xoay người, không để ý tới hắn.

Tứ bối nhi thật là xem đã hiểu, đẩy cửa tiến vào, một tay ôm lấy người trong lòng: "Ta đến nhà muội cầu hôn có được không?"

Nữu Nữu cúi thấp đầu, miệng nhỏ nhếch lên, nhỏ giọng trách cứ nói: "Đã chiếm tiện nghi của người ta rồi, còn không muốn chịu trách nhiệm sao?"

"Ta chịu, ta chịu, ta chịu trách nhiệm cả đời. Tất cả đều nghe theo muội nói, muội nói đông, ta tuyệt đối không nói tây. Muội muốn ăn cái gì, ta liền mua cho muội. Nữu Nữu, ta là thật lòng yêu muội, nhất định sẽ sủng muội cả đời, ta thề." Hắn kích động không biết nói cái gì cho phải.

Nữu Nữu dựa vào trong lòng hắn, vừa ngọt ngào vừa ngượng ngùng, lại thình lình bị hắn hôn một cái.

"Nữu Nữu, muội thật ngọt, chờ chúng ta thành thân xong, mỗi ngày ta đều hôn muội."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK