Xe ngựa không trực tiếp rời khỏi Kinh thành, mà đi đến trước cửa Chử phủ. Chu Lãng đỡ thê tử xuống xe ngựa, dẫn theo nàng đến nói lời từ biệt với cữu mẫu. Hôm đó tan rã trong không vui, cữu mẫu vẫn còn lo lắng.
Chử phu nhân thấy đôi phu thê sóng vai đến, cũng biết đã hòa hảo rồi. Tuổi còn trẻ, đầu giường cãi cuối giường hòa, giữa phu thê làm gì có kẻ địch qua đêm chứ.
Thỉnh an cữu mẫu, nói rõ ý đến, mọi người ngồi xuống. Chử phu nhân cười nói: "Quả thật nên đưa Tịnh Thục về Liễu An châu, thành thân gần được nửa năm, sao có thể không nhớ thương trong nhà chứ? A Lãng, ngươi đến nhà nhạc phụ thì không thể tùy tính, nên làm việc trầm ổn hào phóng, là một cô gia biết đối nhân xử thế, chứ không phải là tiểu hài tử."
Chu Lãng ngượng ngùng gãi đầu: "Mợ, lần trước, cháu ... Thật ra thì tình cảm giữa cháu và Tịnh Thục rất tốt, có phải không, nương tử?"
Dứt lời, nghiêng đầu nhìn nương tử, còn mập mờ nháy mắt.
Ngay trước mặt trưởng bối, tễ mi lộng mục [1], chuyện này Tịnh Thục không làm được. Tiểu nương tử buông mắt nhẹ giọng nói: "Cữu mẫu yên tâm đi ạ, trưởng bối trong nhà nhất định sẽ thích phu quân."
[1] tễ mi lộng mục: nháy mắt ra hiệu.
Tán gẫu vài câu, Chử phu nhân an bài nha hoàn đến khố phủ lấy vài món đồ, mang đi làm lễ ra mắt thân gia. Tịnh Thục vội vàng từ chối, vốn chỉ đến cáo biệt, sao có thể như đến để lấy đồ chứ?
"Cữu mẫu ban tặng, không nên chối từ. Chẳng qua đường xá xa xôi, trên đường có nhiều bất tiện, xin cữu mẫu tạm giữ lại trong phủ, sau này ban thưởng cũng không muộn."
Chử phu nhân dắt tay Tịnh Thục, tiễn bọn họ ra ngoài. "Đứa ngốc, chẳng qua chỉ là mấy thứ vật phẩm bình thường, một chút tâm ý cho lão nhân thân gia mà thôi. Nếu cháu không muốn, chính là không nhìn trúng rồi."
"Cữu mẫu tặng đương nhiên là tốt, chẳng qua..." Tịnh Thục vẫn còn đang khiêm nhượng, Chu Lãng bước lên vỗ vai nàng: "Nàng đừng khách khí với mợ, sau này chúng ta hiếu kính mợ nhiều hơn một chút cũng được mà."
Tịnh Thục quay đầu liếc y, rồi cười: "Dạ."
Chử Quân Dao ở một bên nhìn, trên người rét run, toàn thân nổi đầy da gà. Sao có thể buồn nôn như vậy? "Biểu ca, nghe nói thêu phẩm Liễu An châu tốt nhất, huynh giúp muội mua một bộ Nghê Thường vũ y về nha, muội muốn học 《Nghê Thường nhập trận khúc》."
Chu Lãng bĩu môi, ý bảo nàng tìm mà nói với Tịnh Thục. Lại bị biểu muội không khách khí trừng mắt: "Huynh là biểu ca muội, tại sao muội phải tìm nàng ấy."
Chu Lãng không vui, trầm mặt: "Nàng ấy gì mà nàng ấy? Đó là biểu tẩu của muội, từ khi vào cửa chưa nghe muội gọi một câu tẩu tử. Mau gọi đi, nếu không sẽ không mua cho muội."
Chử Quân Dao nổi giận: "Huynh vì nàng ta mà khiển trách muội? Huynh thật sự là trọng sắc khinh bạn, muội đã đi theo huynh làm tùy tùng nhiều năm như vậy, nàng ta chỉ là thê tử huynh mới cưới mấy tháng thôi mà, biểu ca, tâm huynh quá tối rồi?"
Chử phu nhân đưa tay kéo nữ nhi qua một bên, vừa muốn nói gì đó, đã thấy Chử Quân Kiệt dẫn theo hai công tử trẻ tuổi đi vào. Chử Quân Kiệt vội vàng giới thiệu, đây là đồng liêu mới của ta ở Hàn Lâm viện, một người tên là Tạ An, một người là Mạnh Văn Hâm, đều là tân tiến sĩ, bọn họ mới vừa nhận việc, sắp biên soạn một bộ 《Đường địa chí》.
Hai người đồng loạt hành lễ với Chử phu nhân, Tịnh Thục cười nghênh đón: "Biểu ca, hôm qua muội cho Tố Tiên đi tìm huynh, huynh chỉ viết một phong thư. Không có gì gửi gắm thêm sao?"
Mạnh Văn Hâm thấy biểu muội ở đây, có chút kinh ngạc: "Tịnh Thục, sao muội ở Chử phủ? Những thứ khác thì không có, ta vốn không mang bao nhiêu thứ đến kinh."
Tịnh Thục gật đầu: "Lúc trở về, mợ nhất định sẽ bảo muội mang thật nhiều đồ về cho huynh." Sau đó lại nói về quan hệ thân thích giữa mình và Chử gia.
Tạ An ở bên cạnh hắng giọng nói: "Thì ra đều là người một nhà."
Chu Lãng hơi nghi ngờ quét qua Tạ An, chuyện nghị hôn với Tạ gia, y cũng chưa nghe nói gì. Tạ An cười hì hì, gọi một tiếng: "Tam ca."
Chu Lãng gật đầu, cảm thấy hôm nay hắn hơi khác thường, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Lên đường quan trọng hơn, mọi người tiễn đến cửa, nhìn Chu Lãng tự mình đỡ nương tử lên xe ngựa, cáo từ đi mất.
Chử Quân Dao nhìn Tịnh Thục, lại ngó Mạnh Văn Hâm, môi cong lên nở nụ cười xấu xa: Cô khi dễ biểu ca ta, ta sẽ khi dễ biểu ca cô. Biểu ca thiên vị, che chở biểu tẩu, muội xem làm sao huynh che chở biểu ca của biểu tẩu, há há! Tháng ngày trong kinh trở nên thú vị rồi đây.
Xe ngựa ra khỏi Kinh thành đi thẳng về hướng nam, buổi trưa dùng bữa đơn giản ở một gia tiểu trấn, không nghỉ ngơi, cứ tiếp tục lên đường.
Chu Lãng có chút đau lòng, ngồi xe cũng là một việc cực khổ, ngồi lâu eo mỏi chân đau, nếu xe ngựa lao đi nhanh, cả dạ dày cũng đau. Nhưng tiểu nương tử nóng lòng trở về, cố gượng không chịu nghỉ ngơi, ba ngày đường đuổi thành một ngày.
Buổi tối ở nhà trọ, Tịnh Thục mệt mỏi cả người, xương cũng sắp gãy lìa.
"Nương tử, đến ăn cơm đi." Bọn nha hoàn dọn cơm lên, Chu Lãng đến mép giường kéo nàng.
"Dạ dày ta không thoải mái, không muốn ăn." Tịnh Thục vô lực nhìn y, không biết dáng vẻ mình trong mắt y như đang làm nũng ỷ lại.
"Ta xoa giúp nàng." Chu Lãng duỗi bàn tay, xoa cho nàng.
Tịnh Thục đỏ mặt, bĩu môi đè bàn tay to của y: "Chàng đang xoa bụng đấy à?"
"Không phải xoa lên phía trên chút thôi sao? Nơi này mềm thật, xoa rất thoải mái." Chu Lãng mặt dày cương với nàng.
Tịnh Thục trừng y, thấp giọng uất ức nói: "Chàng thoải mái hay ta thoải mái?"
Nam nhân bị trừng, không giận ngược lại cười, cúi người hôn lên mặt nàng: "Đều thoải mái, được rồi, mau dậy đi, đi bộ nào, cứ nằm mãi sẽ không tốt."
Tịnh Thục được y bế lên, không còn sức lực so đo chuyện lễ nghĩa với y ngay trước mặt nha hoàn. Thật ra thì hai nha hoàn hiểu chuyện, hoàn toàn không nhìn qua bên này.
Ăn đơn giản một chút, Tịnh Thục đi lại vài vòng trong phòng, lắc lắc cổ, đấm đấm lưng. Chỉ thấy Chu Lãng sai người mang thùng nước tắm và nước nóng đi vào, để nàng tắm đỡ mệt.
Tịnh Thục ngượng ngùng đẩy y: "Chàng ra ngoài trước đi, có được không?"
Chu Lãng nhéo mũi nàng: "Đây là nhà trọ, không phải trong nhà, ta không ở đây trông chừng giúp nàng, nàng không sợ à?"
"Chàng ra giữ cửa đi, lỡ như có người xông vào thì sao?" Tay Tịnh Thục vẫn xô đẩy y.
"Bọn nha hoàn ở bên ngoài coi chừng rồi, ta cài chốt cửa còn không được sao?"
"Vậy... không cho phép chàng nhìn lén, nhìn ra cửa uống trà đi." Tịnh Thục làm nũng ra lệnh cho y.
"Được được được, nương tử yên tâm đi, ta bảo đảm sẽ không nhìn trộm." Khóe môi Chu Lãng chứa nét cười xấu xa.
Tịnh Thục nhìn y ngồi xong, mới xoay người cởi y phục.
Chu Lãng chọn một vị trí ngồi tốt, xéo đối diện là gương đồng, từ trong có thể thấy bóng lưng mềm mại của tiểu nương tử đang lượn lờ. Y phục mềm nhẵn bị nàng ném lên ghế, sau tấm lưng bạch ngọc chỉ còn lại hai sợi dây áo yếm. Chu Lãng nhìn mà khí huyết sôi trào, lúc nàng tháo áo yếm ra, ném lên ghế, y hít vào một hơi.
Thùng nước tắm cao chừng nửa người, hai tay Tịnh Thục vịn cạnh thùng, chân trái cố chống lên, nâng đùi phải bước qua mép thùng, chợt có cảm giác bị người ôm chặt thân thể từ phía sau. Một bàn tay to vịn chặt eo nhỏ, một tay khác giúp nàng nâng đùi phải. Nàng bị dọa sợ kinh hô thành tiếng, nhưng bị bao phủ trong một nụ hôn dài...
Hai khắc sau, chân trái nàng đã xót không chịu nổi, hoàn toàn dựa vào cái ôm của y – đang đứng bên ngoài thùng, cho nên vẫn cứ duy trì tư thế xấu hổ như vậy. Trời vẫn chưa tối hẳn, thỉnh thoảng ngoài hành lang có người đi qua, Tịnh Thục hoảng sợ trong lòng nhảy bình bịch, sợ bị người nghe được động tĩnh. Chu Lãng gia tăng biên độ, lúc không hôn nàng, nàng sẽ dùng tay che miệng, chỉ sợ phát ra tiếng động gì đó.
Ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía y, Chu Lãng biết hôm nay tiểu nương tử mệt mỏi, muốn y nhanh một chút. Nhưng lần đầu nếm thử tư thế này, y rất thích thú, không muốn thu binh. Hay nói thời gian hôm nay so với ngày thường, đã là quá ngắn rồi.
Y không chịu nổi ánh mắt của nàng, tràn đầy cầu xin và ỷ lại, khi y mãnh liệt tiến công, thân thể run rẩy đốt cháy y một lần, Chu Lãng mới hài lòng cho nàng, để nàng có thể sớm nghỉ ngơi.
"Nước không nóng, ta bảo các nàng đổi nước." Chu Lãng ngậm lấy vành tai nàng, thấp giọng nói, ôm nàng lên giường bọc kỹ chăn, sửa sang lại xiêm y của mình, bảo nha hoàn vào đổi nước.
Tịnh Thục kéo chăn lên cao, chỉ chừa lại một đôi mắt nhìn hai nha hoàn bận rộn. Trong phòng đều là mùi của y, thật xấu hổ quá. Hơn nữa lúc đổi nước đi ra ngoài, Thải Mặc còn dọn sạch đống đồ rơi vãi dưới đất rồi mới đi.
Tịnh Thục không muốn gặp người, kéo cao chăn che mặt.
"Nương tử nhanh đi tắm, nếu không một lát sẽ lạnh." Chu Lãng mỉm cười kéo chăn xuống, moi nàng từ trong chăn ra.
"Chàng đi ra ngoài." Tiểu nương tử nghiêm mặt.
Chu Lãng không nói gì, ôm lấy nàng bỏ vào thùng nước tắm, vẩy nước giúp nàng tắm rửa.
"Chàng đi ra ngoài đi." Nàng yên lặng rơi lệ, khóc không thành tiếng.
Lần này Chu Lãng luống cuống, nằm bên thùng tắm lau nước mắt cho nàng. Tịnh Thục không biết lấy sức lực từ đâu ra, đột nhiên đưa tay, một tay đẩy y ngã xuống đất. Sau đó chợt sợ choáng váng...
Chu Lãng phủi mông đang muốn đứng lên, thấy tiểu nương tử vừa kinh sợ vừa xấu hổ vừa tức giận, thật khiến người vừa đau lòng vừa buồn cười. Y định ngồi dưới đất luôn, hai chân co lại, không đứng lên nữa. "Nương tử muốn ta ngồi, vậy ta sẽ ngồi yên. Bảo ta đứng ta sẽ đứng, được không?"
Y đưa ánh mắt sủng ái dịu dàng nhìn qua, Tịnh Thục tức giận, đánh bọt nước vào mặt y, nũng nịu trách mắng: "Vô lại."
"Hì hì!" Chu Lãng cười không nói, nhìn tiểu nương tử yêu dấu nhà mình bĩu môi làm nũng, lau bọt nước trắng như ngọc trên cánh tay.
Được ánh mắt ấm áp của trượng phu bao phủ, Tịnh Thục vừa ngượng ngùng vừa vui sướng. Tuy da mặt y quá dầy, không đáng tin, nói không nhìn trộm, lại qua đây đánh lén. Còn chơi xấu, khiến nàng dở khóc dở cười.
Nhưng trượng phu như vậy, lại làm cho lòng nàng ngọt ngào như mật, xị mặt, nhưng cũng rất buồn cười.