Chu Lãng chủ động đưa ra sách lược, vùng duyên hải Đăng Châu được bảo vệ thái bình. Giặc cỏ sau một khoảng thời gian, phát hiện nơi đây vững như thành đồng, lao tới không được cái gì, liền quay đầu đến nơi khác.
Xuân về hoa nở, phu thê Nhã Phượng được trưởng bối cho phép, mang theo hài tử đi Kinh thành thăm người thân. Tình cờ vào tiệc mừng thọ của Trưởng công chúa, phu thê Chu Lãng cũng cần phải vào kinh mừng thọ, cho nên hai nhà cùng nhau về. Dọc theo đường đi tiếng nói tiếng cười không ngừng, lá gan tiểu nha đầu đã lớn hơn so với chút, thỉnh thoảng nghịch ngợm ngó ra cửa xe, duỗi tay non mềm mập mạp để phụ thân ôm.
Chu Lãng sủng nữ nhi đã vô pháp vô thiên, chỉ cần nữ nhi chu miệng, không có gì hắn không thuận theo.
“Nữu Nữu, lát nữa chúng ta về nhà, con nhớ gọi Thái nãi nãi, nào, kêu thái- nâng- nâng…” Nhã Phượng ôm La Dương, dạy Nữu Nữu nói chuyện.
“Thái… Nâng… nâng… nâng nâng nâng…” [Thái nãi nãi]. Tiểu nha đầu gật gù đắc ý nói xong, quơ tay trong gió ngoài cửa xe, nhìn thấy phụ thân nhìn qua, liền toét miệng nhỏ ra cười, lộ ra tám cái răng chỉnh tề.
“Nữu Nữu, gọi phụ thân.” Chu Lãng cưỡi ngựa tới gần, tay bóp bóp gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“Phụ thân.” Tiểu nha đầu hướng phía phụ thân giòn giã hô.
“Thật ngoan, phụ thân mua đồ ăn ngon cho con.” Ven đường có bán đồ ăn bằng đường, Chu Lãng mua ba cái tiến tới xe ngựa. Tịnh Thục cười nói: “Ta đã lớn như vậy, sao ăn cái này nữa?”
“Ăn đi, nàng mới bao nhiêu, tiểu nha đầu mười mấy tuổi đầu thôi.” Chu Lãng cười nhẹ.
Tịnh Thục xấu hổ cười cười, tiếp nhận lấy chia cho Tiểu Nhã một cái, đã thấy nàng nhíu mày, hạ mí mắt không biết nghĩ cái gì.
“Tiểu Nhã…”
Nhã Phượng ngẩng đầu, thiếu chút nữa tuột con trai ôm trong lòng: “Tam tẩu, muội… muội có chút lo lắng…”
Ánh mắt nàng có chút đỏ, nhìn ngoài xe phu quân tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, bỗng nhiên cảm giác hạnh phúc có phần lung lay sắp đổ.
Tịnh Thục nắm nắm bàn tay hơi lạnh của nàng, an ủi: “Đừng sợ, còn có Tam ca cùng ta mà.”
Nhã Phượng dừng lực gật gật đầu, hai nàng nắm chặt tay nhau, khích lệ nhau.
Dù sao cũng là lần đầu thế tử Uy viễn hầu vào kinh, Quận vương phủ vẫn muốn cho chút mặt mũi, Chu Đằng cùng Chu Thắng tự mình nghênh đón ở cửa. Xuống ngựa, Chu Lãng tiếp nhận Nữu Nữu ôm vào trong ngực, chỉ vào Chu Đằng nói: “Nữu Nữu, gọi đại đại.”
“Đại đại.” Nữu Nữu miệng nhỏ chu chu, ngây thơ hô một tiếng, Chu Đằng cũng không nhịn được nở nụ cười.
Chu Thắng nhìn thấy muội phu tiêu sái tuấn dật, âm thầm tặc lưỡi, nha đầu Tiểu Nhã kia lại có duyên như vậy, nếu để Chu Ngọc Phượng nhìn thấy, chỉ sợ càng hận nàng thêm rồi.
Nhiệt tình chào mừng khách đến, mọi người cùng nhau vào nhà chính, Trưởng công chúa nhìn thấy hai đứa nhỏ, đương nhiên hết sức cao hứng. Nhất là đối với La Đàn, thứ nữ chi thứ hai Quận vương phủ gả cho Thể tử Uy viễn hầu, này là chuyện cực kì nở mày nở mặt, mà cháu gái cũng không chịu thua kém, cho La gia thêm một đại tôn tử.
Trưởng công chúa ôm Tiểu La Dương yêu thích không buông, liên tục khen, lịa nhìn cháu trai của mình giọng không vui nói: “Mấy người các ngươi lại không tranh thủ đi? Ta đã sáu mươi rồi, còn sống được mấy ngày nữa đâu? Cũng không biết có được ôm chắt không đây?”
Chu Lãng thấy nữ nhi nhà mình bị xem nhẹ, trong lòng liền có chút không vui, từ trên ghế ôm lấy tiểu nha đầu, lạnh mặt nói: “Nữu Nữu, phụ thân đưa con ra ngoài hái hoa được không?”
“Được.” Nữu Nữu cười, mân mê miệng nhỏ hôn lên mặt phụ thân một cái, lập tức liền làm Chu Lãng nở nụ cười. truyện xuyên nhanh
Tiểu Nhã nhìn bóng lưng tam ca rời đi, bất an liếc nhìn Tịnh Thục một cái, nhận được nụ cười khoan dung của tam tẩu, mới thoáng yên tâm. Nhưng khóe mắt lại thoáng nhìn nhị tỷ Chu Ngọc Phượng sắc mặt xanh mét, lòng lại nặng xuống.
Hôm nay thức dậy sớm, Trưởng công chúa mệt mỏi, giao đứa nhỏ cho Nhã Phượng, muốn về phòng chợp mắt một chút. Nhị thái thái ở bên cạnh tươi cười nhìn Tiểu Nhã: “Tam cô nương theo ta tới đây, Thu di nương bị bệnh, ta đưa ngươi nhìn một cái, cô gia không cần đi theo, đừng để bệnh khí ảnh hưởng, một di nương mà thôi.”
Tiểu Nhã vừa nghe thấy lời này, ấn đường thình thịch nhảy dựng, rùng mình đứng dậy, đem Tiểu La Dương giao cho phu quân: “Đàn lang, chàng ôm con đi.”
La Đàn cười ôn nhu, hai tay đón lấy hài tử: “Được, nàng đừng quên mang lễ vật cho di nương.”
Khóe miệng Chu Ngọc Phượng méo đi, mạnh mẽ nuốt xuống một hơi, lại còn Đàn lang, cầm lễ vật đi cho di nương. Mẫu thân nói đúng, ngày đầu tiên về nhà phải ra đòn phủ đầu nàng ta, nếu không, sau này sẽ không biết trời cao đất rộng rồi.
Tiểu Nhã ai oán nhìn mặt đất một cái, khẩn trương mím môi gật gật đầu. Trước nàng nói với phu quân muốn cho di nương chút lễ vật, hắn thương nàng, cực kì sảng khoái đồng ý. Chỉ là, chuyện này không thể nói trước mặt mẹ cả được. Thế tử gia ở nhà quen làm chủ tử, sao có thể biết được đau khổ của thứ nữ.
Tịnh Thục lướt nhìn qua Nhị thái thái cùng Chu Ngọc Phượng, nhìn Tiểu Nhã cúi thấp đi sau lưng các nàng ra ngoài, trong lòng gõ vang trống đai. Xuyên qua cửa sổ mở rộng, nhìn theo các nàng đi xa, Tịnh Thục lo lắng xoa xoa tay.
Bỗng nhiên thoáng nhìn khăn Tiểu Nhã vứt trên ghế, nàng như nhặt được bảo vật nở nụ cười, nhặt lên đưa cho La Đàn: “Ta ôm Dương Dương, khăn Tiểu Nhã bị rơi, đệ đưa cho muội ấy đi, Thải Mặc, ngươi dẫn cô gia đến vườn mai.”
La Đàn không hiểu, chớp mắt nghi hoặc mấy cái, nhưng tin tưởng tam tẩu, không phản bác. Giao hài tử cho Tịnh Thục, cầm khăn đi theo Thải Mặc ra ngoài, đến chỗ không có ai, mới nhẹ giọng hỏi: “Đưa cái khăn thôi mà, ngươi không đi được sao?”
Thải Mặc thấp giọng nói: “Cô gia có điều không biết, Nhị thái thái là tiếu diện hổ (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác), Nhị tiểu thư trước kia cũng luôn luôn khí dễ Tam tiểu thư, hôm nay là ngày lại mặt, chỉ sợ các nàng sẽ ra oai phủ đầu Tam tiểu thư, người mau tới đi, đừng để Tam tiểu thư chịu ủy khuất.”
Vừa nghe lời này, La Đàn nhíu mày lại, sắc mặt có chút giận dữ, bước dài ra, đi ở phía trước Thải Mặc, làm hại nàng chỉ có thể chạy chậm bắt kịp.
Nhã Phượng đi theo phía sau mẹ cả, cúi thấp đầu vào phòng của Thu di nương, mùa xuân trời ấm áp, cửa phòng đóng chặt, trong phòng ánh sáng lờ mờ. Nàng thăm dò nhìn về phía trên giường, hoảng sợ.
Thu di nương mặt xám như tro tàn, đầu tóc đen đã biến thành hoa râm, hai mắt nhắm nghiền, lại không nhìn ra là sống hay chết.
“Di nương…” Tiểu Nhã kinh kêu một tiếng, đẩy Cận thị ra, bổ nhào tới cạnh giường, quỳ trên mặt đất.
Thân thể Thu di nương run lên, chậm rãi mở mắt ra, nhìn nữ nhi trở lại, khóe miệng cong lên, cười chảy ra nước mắt, dùng thanh âm khàn khàn nói: “Tiểu Nhã, con đã về rồi… Để di nương nhìn xem. Được, thật tốt, béo, cùng mập mạp rồi… Phu gia, phu gia đối đã với con không tồi rồi.”
Tiểu Nhã dùng lực gật đầu, vừa gật đầu vừa rơi lên, “Người yên tâm, con rất tốt. Di nương, di nương làm sao vậy, thân thể người luôn rất tốt, sao lại biến thành như vậy rồi hả? Mẫu thân, mẫu thân có gọi đại phu cho di nương không?”
Nàng khóc nhìn về phía Cận thị, lại bị Chu Ngọc Phượng đá một cước vào ngực: “Tiện nhân, cho rằng cưới một nam nhân có quyền thế là có thể muốn làm gì thì làm sao? Lại còn dám nghi ngờ mẹ cả?”
Nói xong dương tay muốn đánh, lại bị người khác gắt gao giữ cổ tay lại.
La Đàn đạp cửa vào, mắt hổ trợn lên, hung tợn nói: “Ta luôn luôn không đánh nữ nhân, nhưng ta không ngại ngoại lệ với ngươi, ngươi dám động tới nàng thử xem?”
Cận thị cùng Chu Ngọc Phượng sợ tới mức sửng sốt, quay đầu nhìn nha đầu đứng ngoài cửa, mới biết đã sớm bị đánh ngất xỉu rồi. Chu Ngọc Phượng dùng lực thoát khỏi La Đàn, xoa xoa cổ tay hơi đau của mình, miễn cưỡng nói: “Là nàng không giữ quy củ, bất kính mẹ cả, ta giáo huấn nàng ta hiểu lễ nghĩa mà thôi.” Nói là nói như vậy, giữ khí đã sớm mất đi ba phần rồi.
La Đàn cười lạnh: “Tiểu Nhã nhà ta lời nói cử chỉ có tri thức hiểu lễ nghĩa, nãi nãi cùng mẫu thân đều cực kì thích nàng. Sao về đến nhà các ngươi lại thành người không hiểu quy củ rồi, chỉ sợ quy củ nhà các ngươi khác biệt thôi.”
Tiểu Nhã không nghĩ tới một màn không chịu nổi như vậy để La Đàn nhìn thấy, đứng dậy ngập ngừng nói: “Đàn lang…”
La Đàn quay đầu cầm tay nàng, ôn nhu nói: “Nàng hiện tại là con dâu La gia, không phải nữ nhân chưa xuất gia của Chu gia, ta quyết không để bất cứ kẻ nào khí dễ nàng.”
Thu di nương mở to mắt, rốt cục khẳng định đây là cô gia nhà mình, vui mừng nước mắt chảy như suối trào. Tiểu Nhã đã có nơi chốn, xem thế này bà cũng yên tâm chết rồi.
Nhị thái thái cười nói: “Cô gia nói gì vậy, Tiểu Nhã là nữ nhi của ta, từ nhỏ theo ta lớn lên, sao có thể bị khí dễ. Vừa rồi là nàng quá nóng vội, các ngươi có thể hỏi Thu di nương, ta có mời đại phu cho nàng không, có mỗi ngày để nha hoàn sắc thuốc cho không, Các ngươi làm hậu bối, không biết tốt xấy chỉ trích trưởng bối không đúng, làm như vậy thích hợp sao?”
Thu di nương không dám đắc tội Cận thị, vội vàng giải thích: “Khụ khụ, Nhị thái thái quả thật có mời đại phu sắc thuốc, Tiểu Nhã đừng vì ta mà làm loạn. Cô gia đối đãi với con tốt như vậy, di nương liền… khụ khụ, yên tâm, các ngươi mau đi ra đi, đừng để bệnh khí…”
La Đàn xoay người lại nhìn di nương nửa sống nửa chết một cái, lại nhìn gương mặt nương tử khóc như hoa, đau lòng giúp Tiểu Nhã lau nước mắt: “Nhà chúng ta ở Kinh thành cũng có nhà, bên cạnh có một y quán đại phu y thuật cao minh. Nếu Nhị thái thái mời đại phu không am hiểu coi bệnh, không bằng đến nhà chúng ta ở vài ngày, đợi hết bệnh rồi trở lại.”
“Không được, cô gia, khụ khụ… Nô tỳ thân ti tiện, không dám làm phiền cô gia.” Thu di nương vùng vẫy, đẩy Tiểu Nhã ra ngoài.
Nhã Phượng có thể đoán được Cận thị không thật lòng xem bệnh cho di nương, thuốc uống cũng không biết là thứ gì, bà ta giỏi nhất là giả bộ hiền lương, chỉ có bề ngoài là vô cùng tốt, trong lòng thì cực kì đen. Lo lắng nhìn nương thân một chút, sợ hãi nhìn phu quân nói: “Có thể sao?”
La Đàn thản nhiên nói: “Đương nhiên có thể, nếu không thì thế nào? Đêm nay nàng có thể ngủ được? Sẽ không thể lo lắng khóc cả đêm, mắt đã khóc sưng lên rồi, thì sợ gì? Nào, đỡ di nương dậy, ta cõng người ra ngoài.”
Nói xong, La Đàn khom lưng ngồi xổm ở cạnh giường, Thu di nương không chịu, từ chối mãi, nhưng không lay chuyển được cô gia, để hắn cõng tới nhà chính chào từ biệt Trưởng công chúa.