Ngày tắm ba ngày hôm đó, Tịnh Thục xuống đất, đến cạnh án viết cho mẫu thân một phong thơ, nói cho bà tin tức tốt này. Nàng biết mẫu thân vẫn hết sức quan tâm chuyện này, sợ nữ nhân cũng sinh không ra nhi tử, nhưng bà lại không dám nói ra. Mỗi lần viết thư cho nữ nhi đều là bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng Tịnh Thục có thể cảm giác được lo lắng và cố chấp của mẫu thân.
"Sao lại xuống dưới rồi hả ? Mau trở về." Chu Lãng vừa vào cửa thấy nàng ngồi ở trên ghế, liền ôm người nhét vào trong chăn.
"Ta viết thư báo tin vui cho mẫu thân." Tịnh Thục cười nói.
"Nhạc mẫu đại nhân?" Khóe miệng Chu Lãng nhếch lên, đem thư trong tay đưa cho nàng cười ha ha nói: "Vừa vặn, nàng xem bức thư này một cái, chỉ sợ phải viết thêm trang nữa gửi cho nhạc mẫu rồi."
Tịnh Thục tò mò mở to mắt, nhận lấy thư nhìn bút tích rồng bay phượng múa, ngạc nhiên nói: "Đây là. . . bút tích của Tư Mã Duệ?"
Lần này giật mình chính là Chu Lãng, gương mặt tuấn tú lập tức đông cứng, cúi người tới, bàn tay cường tráng hữu lực xoa xoa hai má nàng, như hổ rình mồi hỏi: "Nàng lại có thể nhìn ra bút tích của hắn?"
Tịnh Thục nhìn bộ dáng ăn dấm của hắn, không khỏi cười: "Khả Nhi thích chữ của hắn nhất, từng theo hắn học chữ."
"Cái này ta biết, lần trước tiểu di tử còn tìm hắn nói chuyện, có vẻ như là chung thân đại sự. Bọn hắn thế nào ta mặc kệ, ta là đang hỏi nàng." Vẻ mặt Chu Lãng căm giận.
“Nếu ta nói từng lui tới với hắn, chàng sẽ làm thế nào?" Tịnh Thục nổi ý trêu chọc, nén cười nhìn hắn.
"Ta. . . Ta liền đi đánh chết xú tiểu tử kia, ăn trong nồi, còn dám nhớ đến trong bát. Nàng cùng hắn. . . Chắc là không lui tới gì đâu?" Chu Lãng là chọc nàng, căn bản là không chấp nhận nương tử đoan trang hiền thục của mình sẽ có quan hệ với người khác.
Tịnh Thục rốt cục không nhịn được cười khách khách: "Ta chỉ thấy hắn tổng cộng có hai lần, đến một câu cũng chưa nói, nào có cái gì liên quan. Ta nhận ra chữ của hắn, là bởi vì Khả Nhi treo đầy chữ của hắn ở trong phòng, mỗi ngày ta tới chỗ muội ấy đều có thể nhìn đến, không nhớ cũng khó."
Chu Lãng âm thầm thở nhẹ nhõm một hơi, hư hỏng cười rộ lên: "Nàng xem thư đi, tiểu tử Tư Mã Duệ này cũng có ngày hôm nay, thừa tướng phu nhân phó thác Cửu vương phi làm mai mối, vốn tưởng rằng khẳng định có thể thành, phủ Thừa Tướng đến sính lễ đều đã chuẩn bị tốt rồi. Ai ngờ nhạc mẫu đại nhân lại khen ngợi Tư Mã Duệ một đống lớn lời hay, sau cùng nói đại nữ nhi đã gả xa rồi, muốn giữ tiểu Khả Nhi ở bên người, để cho nàng gả ở Liễu An Châu. khà khà. . . Nhạc mẫu quá có ý tứ, cũng đã nhìn trúng mấy hộ ở Liễu An Châu rồi, mấy ngày nay Tư Mã Duệ đã gấp tới cào tường rồi."
Chu Lãng cực kì vui sướng khi thấy người gặp họa, Tịnh Thục đã xem xong thư, đại khái chính là theo ý hắn nói. Cuối cùng còn đưa ra thỉnh cầu, hắn cảm thấy không muốn để cho nữ nhân gả ở xa chỉ là lời khách khí, lúc này chỉ sợ có nguyên nhân khác, muốn để cho Tịnh Thục viết thư hỏi mẫu thân một chút, rốt cuộc là bởi vì sao lại không chịu để cho Khả Nhi xuất giá.
"Tâm tư của Khả Nhi mẫu thân càng rõ hơn ta, làm sao người có thể không đồng ý mối hôn sự này chứ? Cầu thân chính là phủ Thừa Tướng, mà Tư Mã Duệ cũng tuấn tú lịch sự, dựa theo tính tình mẫu thân, cho dù là Khả Nhi không hề quý hắn, cũng có thể đáp ứng mới đúng. Này. . . Ta cũng thấy cực kỳ lạ." Tịnh Thục đặt giấy viết thư xuống, khổ sở suy tư.
Chu Lãng cất giấy viết thư đi cười nói: "Đừng nghĩ nữa, mặc kệ nó, để cho hắn sốt ruột đi, cũng đừng hỏi thay hắn. Chờ hắn gấp tới nhảy chân rồi nói sau."
Tịnh Thục chậm rãi lắc đầu: "Ta đương nhiên không phải hỏi vì hắn, ta là lo lắng Khả Nhi. . . Đứa nhỏ này nội tâm thành thật, lại là người tính tình ngang ngược, lỡ xảy ra chút khúc mắc gì. . . Ai nha không được, ta phải khẩn trương viết thư đưa ra ngoài."
"Nàng đó. . ." Đối mặt với nương tử nhà mình, Chu Lãng cũng cực kì bất đắc dĩ, chỉ sủng nịch trừng mắt nhìn nàng: "Không được xuống." Nói xong, liền đem thư án to như vậy chuyển đến cạnh giường, mài mực giúp nàng, mới để nàng ngồi xuống viết mấy chữ.
"Ta rất tốt, không sao cả. Chàng vừa về đến, ta liền biến thành một đóa hoa chịu không được chút mưa gió rồi." Ngoài miệng Tịnh Thục là oán trách, trong lòng lại thấy ấm áp.
"Đó là đương nhiên, ta là phu quân của, là đại thụ của nàng, ta không che gió che mưa cho nàng, còn có thể đem này chuyện tốt này cho người khác hả?" Chu Lãng đắc ý.
Tiểu San San cùng Tiểu Bối Xác mở to đôi mắt ngây thơ, nhìn xem phụ thân lại nhìn mẫu thân một cái, cũng bắt đầu cười theo. Lúc hai đứa nhỏ vừa sinh ra, bé hơn rất nhiều so với hài tử bình thường. Chu Lãng cố ý tìm hai bà vú khỏe mạnh cho bọn chúng, giống như ăn sữa của các nàng, hài tử cũng có thể cường tráng như vậy. Mặc kệ suy nghĩ này có không lý hay không, đến lúc hai đứa nhỏ đầy tháng, quả thật trắng trẻo mập mạp, đã khác mấy với những đứa nhỏ đầy tháng bình thường rồi.
Thái phu nhân phủ Uy Viễn Hầu một tay ôm một đứa nhỏ mập mạp, liên tục thán phục: "Ai ôi! Ai ô ô! Một đôi kim đồng ngọc nữ này cũng quá chọc người thích rồi, Chu gia các ngươi thật là có phúc. . ."
Lão thái thái vốn định nói tới phong thuỷ, đột nhiên nhớ tới chuyện Trưởng công chúa cùng Diễn Quận Vương bị tước tước vị, tiện sửa lời nói: "Có truyền thống rồi, nghe nói đời trước Chu phủ có một vị cô nãi nãi cũng sinh ra một đôi long phượng song sinh, hi vọng Tiểu Nhã nhà của chúng ta cũng có thể có phúc khí này."
La đàn nắm tay nhi tử La Dương mới biết đi tới, hì hì cười nói: "Nhi tử, xem ra chỉ có mình tiểu gia hỏa con không thể thỏa mãn thái nãi nãi ao ước ôm chắt rồi, phụ thân phải cố sức cho con thêm người đệ đệ muội muội mới được."
Mọi người cười ha ha, tiểu Nhã xem một cái da mặt dày trượng phu, xấu hổ địa đỏ mặt.
Từ ngày từ kinh thành trở lại phủ Uy Viễn Hầu, Tiểu Nhã liền quỳ ở nhà chính không đứng dậy, vì nhà mẹ để bị hoạch tội, khiến phu gia bị xấu mặt, nàng kể ta ân tình của La gia với minh, lại biểu lộ cực kì áy náy. Đối mặt với một nàng dâu chủ động thỉnh tội như vậy, các trưởng bối La gia còn có thể nói cái gì được? Dù sao nàng cũng không làm sai cái gì, lại cho La gia thêm một đứa cháu mập mạp nữa.
Có La Đàn toàn lực che chở, lại có nhi tử làm chỗ dựa, Tiểu Nhã ở hầu phủ vẫn tự tại ngọt ngào như cũ. Chỉ có một hạ nhân bởi vì nói chuyện vô ý nhắc tới chuyện Quận Vương phủ, bị La Đàn đánh gần chết, đuổi ra khỏi phủ, về sau không ai còn dám bất kinh với phu thân thế tử gia nữa?
Tiểu Bối Xác đến nay còn chưa có tên chính thức, đây là trưởng tôn của Chu Thiêm, Chu Lãng hi vọng tên của hắn do phụ thân đặt. Theo lý thuyết, tiệc đầy tháng thì người Chu phủ trong kinh thành nên tới chúc mừng mới đúng. Chỉ là, Trưởng công chúa cùng Thôi thị còn đang mang bệnh, Chu Thiêm đi theo Quách Dực đến Thổ Phiền đánh giặc, Nhị Lão Gia Chu Hải thì đang ốc còn không mang nổi mình ốc, ở trong triều nhận xa lánh đã xin nghỉ bệnh, Chu Thắng ở Thái Học đọc sách cũng buồn bực không vui. Chu Đằng đang tuổi trung niên thì vẫn còn trong thiên lao, nghe nói đã sợ đến mức có chút ngu dại rồi.
Dù sao cũng là trưởng tôn, Trưởng công chúa dù bệnh nặng vẫn an bài một phần hạ lễ sai người đưa tới.
Buổi tối khách khứa vãn bớt, Chu Lãng đỡ nương tử ngồi trước bàn trang điểm chải tóc: "Mệt mỏi đúng không? Phải làm đương gia chủ mẫu, chiêu đãi khách, còn phải chiếu cố ba đứa nhỏ nữa."
Khóe miệng Tịnh Thục chứa ý cười, ôn nhu nhìn bóng dáng hắn trong gương đồng. Chỉ trong giây lát đó, liền từ một tiểu cô nương chưa xuất giá biến thành mẫu thân của ba đứa nhỏ rồi. Nam tử trong gương anh tuấn trầm ổn, không còn là bộ dáng thiếu niên tức giận lúc mới tân hôn nữa, mà là phụ thân tận chức trách gánh vác trách nhiệm, thành một nam tử yêu thương thê tử rồi.
"Đẹp, mái tóc đen này, thật đẹp!" Chu Lãng cầm lược sừng trâu xuống, tay đặt lên hai vai nàng, tán thưởng từ đáy lòng.
"Ba đứa nhỏ, ta đã cảm thấy mình già rồi. Lúc chàng chải đầu, có nhìn thấy tóc bạc không?" Tịnh Thục nắm lọn tóc lên, cẩn thận nhìn.
"Không có, một sợi cũng không có, ngươi mới nhiều, bất quá hai mươi tuổi hoa mà thôi, cũng dám nói lão?" Chu cười sảng khoái nói.
Tịnh Thục đứng dậy muốn đến sương phòng xem hài tử: "Đêm nay vừa mới đầy tháng, chàng liền đem bọn nhỏ đưa cho bà vú, trong lòng ta vắng vẻ, không đi nhìn một cái thật không nỡ."
Chu Lãng mỉm cười đem thê tử ôm vào trong ngực: "Không phải mới xem qua sao, với cả, một tháng này, hai chúng ta đều vây quanh bọn chúng. Hiện giờ hai đứa nhỏ đã cường tráng khỏe mạnh rồi, cũng có thể yên tâm rồi. Nàng vắng vẻ, ta bổ sung giúp nàng thế nào?"
Hắn trêu chọc hôn lên vành tai nàng, Tịnh Thục đương nhiên hiểu hắn muốn cái gì, chỉ là đã mấy tháng không thân thiết rồi, giờ phút này, có điểm không quen.
Chu Lãng đem đôi môi áp vào đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, đầu lưỡi tùy ý miêu tả hình dáng, trong giọng nói có chút ủy khuất: "Bao lâu rồi không thân thiết hả? Có phải đã không nhớ rõ tư vị nam nhân của nàng rồi không?"
Tịnh Thục bị hắn hôn đến khó thở, đang muốn nói chuyện, đã bị hắn nâng mông ngồi ở trên bàn trang điểm. Bị mãnh liệt nhớ nhung vây quanh, nàng nhịn không được ưm hừ một tiếng, rồi mới đón ý hắn mở miệng nhỏ anh đào ra, hắn thừa thế tiến quân thần tốc, liếm láp mỗi một góc trong khoang miệng nàng. Hút lấy nước bọt của đối phương, như là đi trên sa mạc gặp được nguồn nước mát, tham luyến hút lấy, đầu lưỡi linh hoạt của hắn mời mọc nàng, hai bên quấn quanh cùng một chỗ, ăn ý cùng quyện lại.
Đồng thời tay Chu Lãng cũng bắt đầu đứng không yên, cởi đồ trong ra, tận tình lưu luyến ở nơi no đủ khiến người ta trầm mê."Nương tử, nàng không chỉ có thân thể đẫy đà, nơi này cũng phồng đến lợi hại. Không phải lúc cho mấy đứa nhỏ ăn mới nếm qua sao, sao lại trướng thành như vậy rồi? Có phải bởi vì tháng này vi phu hầu hạ rất tốt không."
Tịnh Thục biết hắn đang nói đùa, không chịu nói tiếp. Đúng là một tháng này, hắn quả thật vất vả hầu hạ nương tử cùng mấy đứa nhỏ, luôn tận tâm tìm đầu bếp tốt làm đồ ăn bồi bổ thân thể cho nàng. Này mới khiến sắc mặt nàng hồng hào, khí huyết tràn đầy, sữa cho mấy đứa nhỏ cũng rất đủ.
Cuối cùng Chu Lãng không lỡ cũng rời đôi môi sưng lên của nàng ra, khi đó giữa môi hai người lộ ra sợi chỉ bạc rất dài. Rồi hắn liếm cắn trên cổ nàng, không buông tha bất cứ một tấc da tấc thịt nào, để lại một loạt dấu vết của tình cảm mãnh liệt. Miệng không hề che kín, kích thích trên người từng đợt lại từng đợt nổi lên, không thể khắc chế, cuối cùng từ trong cổ họng vang lên tiếng than nhẹ tinh tế.
Nghe thấy âm thanh của nương tử, hắn càng ra sức, trên dưới dao động, vùi đầu hút, nhịn lâu như vậy, rốt cục đã được giải tỏa rồi.
Tiểu nương tử triệt để vô lực, bụng dưới như có ngọn lửa đang thiêu cháy, nàng hoàn toàn chìm sâu trong cuộc âu yếm của hắn rồi.
Đột nhiên, hắn cảm nhận được toàn thân ái thê căng thẳng, khí tức từng trận dồn dập. Cuối cùng hắn không nhịn được, "Tịnh Thục, nhìn ta." Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, nói giọng khàn khàn: "Ta yêu bọn nhỏ, càng yêu nàng hơn."
Theo những lời này, hắn động một cái, dùng hành động nói cho nàng, hắn yêu nàng bao nhiêu.
Đôi phu thê tâm đầu ý hợp, trong mắt không nhìn tới vạn vật thế gian, chỉ có người trước mắt- - ở trong lòng, ở trong mắt, ở giữa môi răng, mỗi một tấc mỗi một sợi đều yêu say đắm, giữa đêm trời đông giá rét hỏa nhiệt quấn quýt si mê.
Sau nửa đêm, Tịnh Thục rúc trong lòng hắn ngủ an tĩnh say nồng, Chu Lãng nhìn tiểu nương tử xinh đẹp ngủ ngon, lại ngủ không được rồi. Nghe nói Thánh Thượng tính toán triệu hắn và Quách Khải hồi kinh nhậm chức, cái nhà bấp bênh kia vẫn là nơi hung hiểm như cũ, làm thế nào để bảo vệ tốt nàng cùng ba đứa nhỏ? Hay là nói với Hoàng Thượng, thỉnh cầu người để hắn tiếp tục đóng ở biên cương?
Chu Lãng nhẹ nhàng động cánh tay một cái, để cho nàng ngủ càng thoải mái hơn. Bàn tay có vết chai vuốt ve đôi má hồng nhuận của ái thê, nói khẽ: "Dù có thế nào, ta cũng không cho nàng cùng bọn nhỏ chịu chút thương tổn nào. Ta nhất định sẽ che chở bọn chúng lớn lên an toàn, chờ lúc chúng ta tóc bạc trắng, sẽ uống trà chơi với con cháu hưởng ngày an nhàn."