• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy

Tĩnh Thục đứng dậy cáo từ, phải về tự mình chuẩn bị cơm chiều cho Chu Lãng. Không đợi ra cửa, liền có hạ nhân tiến vào báo: Bên ven biển đột nhiên xuất hiện hàng loạt hải tặc lên bờ quấy nhiễu, Chu đô úy đã mang binh gấp rút tiếp viện Bồng Lai, chỉ sợ mấy ngày tới sẽ không trở lại.

Tĩnh Thục chân mềm nhũn, không yên lòng ngồi ở trên ghế. Chiến đấu vậy mà tới nhanh như vậy, khiến cho nàng không kịp phản ứng, cũng không biết phu quân có thể thích ứng kịp không. Tối qua hắn còn uống rất nhiều rượu, nhưng mà sáng nay nhìn khí sắc cũng không tệ lắm.

Trần Thần nhìn mặt nàng lúc sáng lúc tối, liền an ủi nói: “Mấy đám hải tặc Cao Ly này sức chiến đấu không mạnh, chỉ là thường xuyên tới quấy nhiễu, bắt nạt dân chúng thôi. Muội không cần lo lắng quá, chăm sóc thân thể cho tốt, biểu đệ mới có thể an tâm được.”

Tĩnh Thục gật đầu, đạo lý này nàng biết, nhưng vẫn không yên lòng.

Mấy buổi tối liên tục ngủ không ngon giấc, vừa nhắm mắt lại đã nghĩ đến tình cảnh chiến tranh, luôn luôn lo lắng hắn bị thương. Ánh mắt có chút sưng phù, vàng mắt cũng đen lại, mấu chốt là cơm ăn cũng không nhiều lắm, người còn gầy đi một vòng so với lúc đi đường biển.

Trần Thần nhìn sốt ruột, khuyên nàng cũng không có tác dụng, chỉ có thể âm thầm phái người tới Bồng Lai báo cho Chu Lãng biết, để hắn rút thời gian trở về một chuyến.

Đêm nay là Trung thu, Trần Thần sai người bày rượu và thức ăn ở hậu hoa viên, mang theo con trai chơi đùa trên đường, chờ các nam nhân trở về. Thỉnh thoảng Tĩnh Thục lại hướng về phía cửa, trong lòng không yên: “Biểu tẩu, hôm nay chàng thật sự sẽ trở về sao?”

Trần Thần nhìn con trai không chịu ngồi yên đem hoa quế giẫm trên mặt đất thành mảnh nhỏ, nhẹ nhàng cười: “Khẳng định, Bồng Lai đã truyền tin đại thắng về rồi, biểu đệ khẳng định cũng cực kì nhớ muội, nhất định sẽ gấp gáp trở về đón Trung thu với muội.”

Đang nói, chỉ thấy cửa hoa viên có một bóng dáng màu đen tiến vào, Tĩnh Thục vui vẻ, trên mặt nở một nụ cười rực rỡ, theo bản năng đi tới phía trước đón.

Tiểu tứ bối nhi cũng phát hiện có người tới, chân nhỏ chạy về phía trước, miệng hoan hô nhảy nhót hô: “Phụ thân.”

“A! Con trai ngon, nhớ phụ thân sao.” Quách Khải đi nhanh tiến lên, ôm lấy con trai tung lên không trung, lại vững vàng đỡ lại. Hai cha con cười ha ha, Tĩnh Thục lại có chút muốn khóc, khổ sở cúi đầu, lại nghe thấy giọng nói ngày đêm nhớ mong, mang theo chút chua xót: “Nương tử, ta ở bên cạnh, nàng lại coi như không thấy sao?”

Nàng kinh ngạc quay đầu, quả nhiên nhìn thấy phu quân ngày nhớ đêm mong đứng ở phía sau. “Chàng đã về rồi.”

Tiểu nương tử vui mừng, không kìm lòng được nhéo tay áo hắn, giọng nói mềm mềm dẻo dẻo làm trong lòng hắn ngứa ngáy. Nhưng lập tức nghĩ tới biểu tình vừa rồi khi nàng nhìn thấy Quách Khải, trong lòng liền mất hứng rồi.

“Đến người còn có thể nhận sai? Ta mới đi hơn mười ngày liền không nhận ra rồi hả?” Chu Lãng giận tái mặt nhẹ giọng trách cứ.

Tĩnh Thục ấm ức mím môi, nước mắt rơi xuống: “Ta tưởng rằng… tưởng rằng chàng trở lại, mới…”

Chu Lãng không nghĩ tới nàng sẽ khóc, nhìn gương mặt gầy đi của nương tử, trong lòng vừa giận vừa thương, nhẹ nhàng kéo người vào trong lòng an ủi: “Đừng khóc, ta biết nàng nhớ ta, cực kì nóng lòng. Ta cũng nhớ nàng mỗi ngày.”

Tĩnh Thục cũng biết bên cạnh có rất nhiều người, không thể khóc, vừa rồi nhìn thấy hắn liền kích động quá, mới không khống chế được cảm xúc. Tiện từ trong ngực hắn đi ra, dùng khăn nhẹ nhàng lau nước mắt.

Chu Lãng kì thật về sớm hơn Quách Khải, sợ nương tử nhìn thấy chiến bào đầy máu mà sợ, cố ý tắm rửa thay y phục rồi mới từ sau hông viện đi tới. Quách Khải ném dây cương liền chạy tới hậu hoa viên, muốn lôi kéo nương tử cùng đi tắm rửa.

Quách Khải quét mắt một vòng nhìn Chu Lãng dỗ nương tử, giương giọng nói: “A Lãng, các đệ ăn trước đi, không cần chờ chúng ta, ta đi tắm rửa thay đồ trước.” Dứt lời, quay đầu nhìn về Trần Thần nói: “Nàng xem đệ muội kìa, thấy biểu đệ kích động đến khóc, sao nàng cũng không kích động một phen, đều nói tiểu biệt thắng tân hôn mà, đi, hầu hạ vi phu tắm rửa.”

Trần Thần biết hắn không có ý tốt, trở về phải giải quyết vấn đề thân thể một phen mới có tâm tư ngồi xuống ăn cơm. Nhưng trong nhà đang có khách, để khách chờ ở bàn cơm, bọn họ thì chạy tới phòng ngủ điên đảo loan phượng, chuyện này Trần Thần không làm được. Nhỏ giọng nói: “Trước ăn cơm đi, lát nữa tắm rửa thay đồ cũng không muộn, để người ta chờ rất xấu hổ.”

Chu Lãng là nam nhân, đương nhiên hiểu tâm tư của hắn ta. Nếu không phải nương tử mang thai, hắn cũng không muốn ăn cơm trước. Vừa rồi chút oán khí còn không có chỗ phát ra, giờ phút này Quách Khải tự nhiên biến thành bia đỡ.

Đỡ nương tử ngồi xuống, Chu Lãng hô: “Biểu ca, đi đường xa trở về như vậy, đã sớm đói bụng, huynh mau tới dùng cơm đi. Huynh đi rồi, chúng ta ngại không dám ăn?”

Quách Khải thầm nghĩ: Ta cũng đói nha, nhiều ngày không gặp nương tử như vậy, ta đã đói điên rồi. Nhưng ta đói không giải quyết trên bàn ăn được, chỉ có thể giải quyết trên giường.

Chu Lãng thấy vẻ mặt bất mãn của hắn ta, trong lòng thầm vui, nói với Trần Thần: “Biểu tẩu mau tới dùng cơm đi, huynh ấy muốn tắm rửa để tự huynh ấy đi, đừng chiều hư, không ai hầu hạ là không được hả? Không phải đệ cũng tắm rửa xong mới tới đây sao.” Nói xong gắp một cái chân gà cho Tiểu tứ bối nhi: “Nào, cháu trai, mau ăn thịt.”

Nói đến mức này, Trần Thần lại càng xấu hổ, vừa lúc Tiểu tứ bối nhi cũng la hét đòi ăn cơm, liền ôm con tới, ngồi vào bên cạnh cho con trai ăn cơm.

Quách Khải bị gạt sang một bên, hít thở nặng nề, mà lại không có cách kéo nương tử đi. Đành phải ủ rũ ngồi vào bên cạnh ăn cơm, oán giận trừng mắt nhìn Chu Lãng.

“Ừm, ăn ngon, biểu tẩu chuẩn bị đồ ăn thật sự không tồi, những thứ này đều là biểu ca thích ăn đi, vừa vặn đệ cũng thích ăn.” Chu Lãng ăn vui, trong lòng đã vụng trộm mở nhạc hái hoa.

Trần Thần cười nói: “Ta cũng không biết khẩu vị của đệ, còn sợ chuẩn bị phải món đệ không thích ăn. Vừa vặn Tĩnh Thục nói sở thích của đệ, đúng là không sai biệt với biểu ca mấy, lần này có thể sắp xếp đồ ăn dễ rồi.”

Quách Khải hung hăng cắn một miếng thịt bò xào khô, ngầm oán: Đây là thịt gì, lão tử muốn ăn thịt người, thịt người!

Chu Lãng cười xấu xa nói: “Biểu ca, không phải huynh muốn đi tắm rửa sao, sao lại không đi rồi? Không có biểu tẩu hầu hà, huynh không tắm được hả? Trước kia huynh không phải như vậy, không nghĩ tới càng ngày càng yếu ớt rồi.”

Quách Khải tức giận trừng mắt nhìn hắn, tiểu tử này rõ ràng là cố ý. Lại nhìn Tĩnh Thục cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, trong lòng cũng rõ được vài phần. “A Lãng, nương tử đệ mấy tháng rồi hả?”

“Huynh hỏi cái này làm gì? Quản thật rộng.” Chu Lãng biết hắn ta muốn có thời cơ trả thù, liền quay đầu đi không để ý hắn ta nữa, chỉ chuyên tâm gắp rau cho Tĩnh Thục, dỗ nàng ăn nhiều đồ chút. “Coi nàng kia, bụng thì to ra, mặt lại gầy, cho dù nàng nhớ ta, cũng không thể không ăn cơm hẳn hoi được, để con bị đói thì làm sao bây giờ?”

Tĩnh Thục không chịu nổi hắn khoe ân ái trước mặt người khác, vùi đầu ăn cơm, không dám nhìn ai.

Chu Lãng có ý uống rượu với Quách Khải, khiêu chiến liên tục, hôm nay Quách Khải lại cực kì bình thản, không uống chính là không uống, mặc cho hắn nói thế nào, chỉ uống mấy chén rồi đưa cho nha hoàn cầm đi. Trần Thần không thích miệng hắn đầy mùi rượu đi hôn nàng, cho nên hắn tuyệt đối không thể uống rượu, đêm nay còn phải đại chiến một hồi.

Cơm nước xong, Chu Lãng vui vẻ đề nghị: “Đêm nay Trung thu là lúc tốt để ngắm trăng, không bằng chúng ta ở lại ngắm trăng ngâm thơ thế nào?”

Tất cả mọi người dùng ánh mắt kì lạ nhìn về phía hắn, Quách Khải cười nói: “Thần Thần nhà ta không thích ngâm thơ, chúng ta về trước, đệ cùng đệ muội và tiểu Nhã ngâm thơ đi.”

Tĩnh Thục cũng không muốn ngắm trăng gì, nàng ôm bụng muốn nói với phu quân, liền lặng lẽ nắm chặt tay hắn ở dưới bàn: “Chúng ta trở về phòng đi, ta hơi lạnh.”

Quách Khải đi được một nửa, bỗng nhiên quay đầu ngoắc ngoắc Chu Lãng tới, lại để Trần Thần ôm con đi trước một bước. Để lại Chu Lãng không tình nguyện tới, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng một một câu gì đó.

Hai mắt Chu Lãng đột nhiên sáng lên: “Thật sự? Huynh không gạt ta?”

Quách Khải cười ha ha: “Đương nhiên là thật, ta có thể hại cháu trai của ta sao? Ta là người từng trải, nghe ta không sai đâu, nhưng mà nhất định phải … nhẹ nhàng.”

Quách Khải lại mờ ám nháy mắt với hắn mấy cái, Chu Lãng cong khóe miệng, nở nụ cười tà tà, đẩy hắn ta một cái: “Huynh không nói sớm.”

“Nếu ta nói sớm cho đệ, có phải đệ cũng phải tắm trước rồi mới ăn cơm không?” Quách Khải cười ha ha rời đi.

Chu Lãng đi nhanh trở về, cực kì hứng thú kéo Tĩnh Thục lại: “Nếu nương tử lạnh, chúng ta liền trở về thôi.”

“Ừm.” Tiểu nương tử không nghe rõ bọn họ nói gì, thấy phu quân quan tâm mình như vậy, đương nhiên cũng cao hứng, đứng dậy chậm rãi đi về phía trước.

Chu Lãng cảm thấy nàng đi quá chậm, duỗi tay ra, bế lên: “Ta ôm nàng đi, tối rồi, đừng để trượt chân.”

Nhã Phượng ở sau lưng nhìn bọn họ, trong mắt hâm mộ, Tam ca thật sự quá yêu tam tẩu, nam nhân tốt như vậy tìm ở đâu đây!

Tĩnh Thục vui mừng hưởng thụ sủng ái của phu quân, tuy ở trong nhà người khác có phần xấu hổ, nhưng nàng mang thai, được chiếu cố cũng không sao. Lại tự dối mình, rất nhanh đã trở về phòng ngủ.

Chu Lãng ngồi đến bên giường, đặt nàng trên chân mình, liền khẩn cấp cúi đầu hôn xuống miệng nhỏ đỏ au, bàn tay cũng không chút khách khí dò xét tiến vào trong vạt áo nhẹ nhàng cởi ra.

Tĩnh Thục không nghĩ tới hôm nay hắn nhiệt tình như vậy, bỗng nhiên rơi vào tay giặc, mê loạn vươn đầu lưỡi ra cho hắn hút, bị hắn hôn đến thở gấp gáp.

“Tĩnh Thục, có phải nàng nghe nói hơn ba tháng là có thể thân thiết rồi hay không?” Hắn dùng đầu lưỡi trêu chọc vành tai mẫn cảm của nàng, dùng giọng khàn khàn hỏi.

Tĩnh Thục bị hắn hôn đến tình loạn ý mê, không có sức cự tuyệt. Chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm, ưm…”

Chu Lãng có chút buồn bực: “Nàng sớm biết mà không nói cho ta biết?”

Tiểu nương tử nhẫn tâm, nếu không phải hôm nay biểu ca tự nhiên nhắc tới, hắn vẫn tính kìm nén đến khi đứa nhỏ sinh ra. Nhưng mà buồn bực thì buồn bực, hắn cũng không dám đánh, trước đem ghi nhớ kĩ, đợi đứa nhỏ sinh ra rồi tính sổ một lượt.

Rốt cục cũng nếm được mùi vị lâu ngày kia, hắn chậm rãi động thân, ma sát lại sảng khoái, chưa bao giờ lại nhẹ nhàng thong thả nhấm nhấp hương vị của nàng. Mà lại có chút khác biệt nữa!

Hai tay chống đỡ thân thể, không dám đặt ở trên người nàng, mỗi lần cúi người da thịt tiếp xúc với nàng, cảm xúc mềm mại kia lại làm hắn trầm mê. Không nhịn được cúi đầu hung hăng mút: “Nương tử, đều đã lớn như vậy, sao không có sữa cho đứa nhỏ?”

Tiểu nương tử thẹn thùng hầu hạ, lại dùng giọng khàn khàn yêu kiều đáp: “Ta làm sao biết? Có thể là… đến lúc… đến lúc sinh xong đi.”

“Mỗi ngày ta giúp nàng hút, nếu không thì tới lúc con không hút được thì làm sao bây giờ?” Hắn nói được thì làm được, khống chế lực đạo, vừa không để nàng khó chịu, lại hút mạnh, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi trêu đùa.

Nàng chỉ cảm thấy thân thể đã sắp không còn là của nàng nữa rồi, đã chua xót lại bất đắc dĩ, đứa nhỏ giống như cảm nhận được mẫu thân kích động, ở trong bụng động một phát.

Bị bọn hắn một lớn một nhỏ bắt nạt, ngọt ngào trong lòng Tĩnh Thục đều tan ra rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK