• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy

Tư Mã Duệ cực kì hứng thú chạy tới: “Đừng nói ba cái, ba mươi cái ta cũng đáp ứng huynh.”

“Được! Thứ nhất, sau này ở trước mặt nhạc mẫu phải nâng ta lên, hạ thấp chính mình. Thứ hai, ở trước mặt phu nhân ta, giữ mặt mũi cho ta. Thứ ba thôi… Tạm thời chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra sẽ nói sau.” Chu Lãng ôm nữ nhi, nghiêm trang gật gù đắc ý.

Tư Mã Duệ bật cười một hồi, ôm bụng nói: “Được, đáp ứng huynh, mau nói đi.”

Chu Lãng nói rõ ngọn nguồn, cười mắng: “Xứng đáng, ai kêu huynh cứ để bộ dáng thanh cao ghê tởm, cảm giác được người khác theo đuổi rất thích đúng không? Hiện tại cho huynh nếm thử cảm giác theo đuổi người khác.”

Tư Mã Duệ cắn răng yên lặng gật đầu, thời gian thay đổi, luôn có lúc sẽ gặp phải báo ứng. Chỉ là, trước mắt không có thời gian cảm thán, còn phải nghĩ cách nịnh nhạc mẫu mới được.

Khả Nhi là cô nương chưa xuất giá, Mạnh thị không cổ hủ tới mức không cho nàng gặp nam tử, cũng không thẳng thắn ngồi cùng một nam tử lạ trên bàn ăn. Vì thế, cơm chia làm hai bàn ăn, gian ngoài sảnh chính là Chu Lãng cùng Tư Mã Duệ dùng bữa. Trong phòng là ba mẫu nữ cùng tiểu nha đầu ăn cơm, ở giữa đặt một bức bình phong ngăn cách, trong lúc ăn vẫn có thể nói chuyện với nhau.

Mạnh thị vừa đem thịt băm nhuyễn đút cho ngoạn tôn nữ ăn, vừa nhìn tiểu nha đầu cười.

“Nương, người cũng ăn đi, con cho nàng ăn là được.” Tịnh Thục cười ôn nhu nói.

“Không cần, con xem Nữu Nữu ăn ngoan chưa, ăn rất nhiều. Trước đây con với Khả Nhi không thích ăn cơm, cứ như mèo con ăn chút là no rồi.” Mạnh thị nói.

Khả Nhi nhìn cháu gái hoạt bát đáng yêu, cười nói: “Nữu Nữu cũng đâu ngồi im, lúc thì cưỡi ngựa, lúc lại chơi trốn tìm, may mà rể phu có sức khỏe, bằng không cũng bị nha đầu này làm cho nhọc người. Không ăn nhiều, làm sao có sức chơi được?”

Mạnh thị gật gật đầu: “Điều này cũng đúng, nương không thích hoạt động, phụ thân con quanh năm không ở nhà, trước đây các con cũng không thích chơi mấy. Tuy cô gia rất chiều nàng, nhưng cũng là phụ thân có tình tình tốt, có kiên nhẫn, Nữu Nữu có phúc rồi.”

Chu Lãng nghe được nhạc mẫu khen mình, trong lòng vô cùng thích, thẳng lưng, ăn cũng ngon hơn. Tư Mã Duệ vừa thấy đã gấp, không thể cứ vùi đầu ăn uống được, đừng quên chính sự chứ, vì thế ở dưới chân bàn đá hắn một cái.

“Nương, trước kia thân thể người luôn không tốt, cũng không xa nhà. Hiện giờ khỏe mạnh như vậy, con thấy cũng bất ngờ.” Không đợi Chu Lãng nói chuyện, giọng Tịnh Thục ở phía trong đã vang lên.

Khả Nhi cười hì hì nói: “Tỷ, tỷ không biết rồi, mẫu thân vẫn đang dưỡng bệnh, từ khi nhận được thư của tỷ, biết tỷ sinh một đôi long phượng thai. Mẫu thân cười toe toét, cùng ngày hôm đó, uống ba chén thuốc, thân thể cứ như gặp kì tích, trước nghe Cửu vương phi nói tỷ phu sắp được triệu hồi về kinh nhận chức, liền kiên trì muốn tới xem cháu ngoại.”

Tịnh Thục cũng mỉm cười, kì thật bệnh của mẫu thân một phần là tâm bệnh, ai oán vận mệnh, nghĩ mình lại xót cho thân. Ai oán với phụ thân, lại cảm thấy bản thân không thể sinh nhi tử, thấp hơn người khác một cái đầu. Nhìn thấy con di nương, trong lòng cũng không thoải mái.

Mẫu thân không sinh được nhi tử, liền cực kì hi vọng nữ nhi mình có thể sinh nhi tử, cũng sẽ cảm thấy khuyết điểm đè nén trong lòng nhiều năm cuối cùng đã được bù lại, có thể hãnh diện rồi.

Trong phòng tạm thời rơi vào trầm mặc, ngoài phòng lại náo nhiệt lên.

Tư Mã Duệ bắt được cơ hội vội vàng tìm đề tài: “Món kho tàu này không tồi, rau xanh Liễu An Châu ăn thật ngon.”

Chu Lãng vội vàng nói tiếp: “Đó là do tay nghề nhạc mẫu đại nhân giỏi, món này không ai làm ngon được như vậy.” Nói xong, đắc ý nhìn vào bên trong, nhưng cách tấm bình phong nên cũng không thấy gì.

Nhưng cũng có thể khẳng định người bên trong có thể nghe được, Tư Mã Duệ giơ ngón cái cho Chu Lãng, hai người nén cười tiếp tục nói chuyện.

“A Lãng, huynh thật có phúc, có thê tử ôn nhu hiền thục, còn có ba tiểu bảo bối, nữ nhi song toàn, thật làm người ta ngưỡng mộ!” Tư Mã Duệ kéo đề tài, liều mạng nháy mắt với Chu Lãng, sợ hắn bỏ qua cơ hội tốt.

Chu Lãng cố ý dừng lại, không tiếp lời, gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, bị Tư Mã Duệ nắm chặt cổ họng, ho hai tiếng nói: “Đúng vậy, đời này cũng không có gì cao cả cần theo đuổi, lấy thê tử sinh con, cả nhà hòa thuận vui vẻ như vậy là đủ rồi. Trạng Nguyên lang giống như huynh, tài hoa hơn người, ngọc thụ lâm phong, tới giờ còn không thành thân, chẳng lẽ không ai hợp mắt?”

Trong phòng bỗng nhiên an tĩnh, ngoại trừ tiếng tiểu nha đầu ăn cơm, liền không có tiếng gì khác, xem ra đang nghiêng tai lắng nghe.

Tư Mã Duê cất cao giọng nói: “Không phải không hợp, là mấy năm trước đã động tâm rồi, nhưng phải chờ tiểu cô nương lớn lên.”

“A…? Không biết là cô nương nhà ai, khiến cho Tư Mã công tử lưu luyến si mê nhiều năm vậy?” Chu Lãng vô thanh cười xấu xa.

Tư Mã Duệ tức đá hắn một cái, ôn nhu nói: “Người trong lòng ta, sao có thể tùy tiện nói ra ngoài, hiện giờ nàng cập kê, ta đương nhiên sẽ cưới hỏi đàng hoàng, tuyệt không để có lời đồn xấu, hủy hoại thanh danh nàng.”

Trên bàn cơm bên trong, Khả Nhi che miệng, cười đến đỏ mặt. Mạnh thị liếc mắt nhìn nữ nữ một cái, cầm đũa đút cho tiểu nha đầu ăn tiếp. Tịnh Thục ở bên cạnh thấp giọng nói: “Hắn đúng là chờ Khả Nhi lớn lên, lần này mẫu thân có thể an tâm.”

Mạnh thị dùng ánh mắt bảo nàng chớ lên tiếng, nhớ để Tư Mã Duệ nghe thấy thì không hay.

Giữa hai bên đã giải đáp được khúc mắc, tiến vào giai đoạn ăn cơm vui vẻ. Sau khi ăn xong sắc trời đã tối, cả nhà Chu Lãng cùng Tư Mã Duệ đều cáo từ rời đi. Ngày hôm sau, Mạnh thị muốn đi thăm Cửu vương phi, lại vô cùng đúng kịp gặp được Thừa tướng phu nhân Mai thị ở Cửu vương phủ. Mai thị đoan trang đại lượng, mang phong thái nho nhã, với bà bà (mẹ chồng) tương lai này, Mạnh thị cực kì mãn ý. Vì thế, Cửu vương phi liền giật dây, hai nhà nói chuyện hôn sự.

Mai thị nói đã từng mời cao tăng xem qua bát tự của Tư Mã Duệ, nói là sang năm không nên thành thân, nếu kéo dài tới năm sau thì quá muộn, không bằng cuối năm nay thành thân. (Đôi này giống đôi La Đàn – Tiểu Nhã, thích cưới gấp haha). Tuy hơi vội vàng một chút, nhưng sính lễ đã chuẩn bị trước, hôn lễ khẳng định sẽ chu toàn, sẽ không vì thời gian ngắn mà có chỗ thất lễ.

Cửu vương phi ngồi ở một bên cười thầm, Tư Mã gia vì hôn sự của nhi tử đã sớm gấp gáp rồi, hiện giờ không dễ dàng gì định xuống, bọn họ thật sự hận không thể lập tức đưa tân nương tử vào cửa. Mạnh thị có chút không nỡ, dù sao nữ nhi tuổi không lớn mấy, hi vọng có thể giữ bên cạnh thêm một năm. Nhưng chung quy bà vẫn không chịu nổi Mã phu nhân tìm đủ cách làm dịu, lại thêm Cửu vương phi ở bên cạnh thêm sức, liền đồng ý tháng chạp này thành thân.

Túy Bát Tiên là quán rượu tốt nhất Kinh thành, lúc này trong phòng chữ Thiên số một đang cực kì náo nhiệt, Cửu vương phủ sai gã sai vặt chạy tới báo cáo tin vui cho Thế tử Lý Duy, Cửu vương phi cùng Thừa tướng phu nhân đã đính hôn cho Tư Mã Duệ, vị hôn thê là Nhị tiểu thư Phiêu kị tướng quân, Cao Tĩnh Nhàn.

“Được, thưởng!” Tư Mã Duệ tháo túi tiền xuống liền rộng rãi ném cho gã sai vặt.

Lần này xung quanh xúc động, kéo tay áo bắt đầu chúc mừng Tư Mã Duệ, một vò nữ nhi hồng nháy mắt thấy đáy.

Trong đám người có Quách Khải là nhiệt liệt nhất, về kinh gặp các huynh đệ tốt, cuối cùng đã có thể cởi bỏ bộ dạng quan phụ mẫu đoan trang ra, thoải mái mà làm ồn rồi.

“Tư Mã Duệ, tiểu tử ngươi còn mèo chê mèo dài đuôi, náo động phòng bao nhiêu người chúng ta, hiện giờ rốt cục đã đến lượt ngươi, chờ xem, không đem tân nương tử nháo khóc sẽ không nể mặt ngươi, khà khà. Vị hôn thê của ngươi ta chưa thấy qua, nhưng mà tỷ tỷ nàng là nương tử A Lãng, ta gặp qua rồi. Thật sự là nữ tử Giang Nam, ôn nhu e lệ, đêm động phòng hoa chúc này, chậc chậc! Nào ta kính ngươi một ly trước.” Quách Khải cười lớn ném ly rượu đi, bưng bát lên.

Lý Duy ở bên trêu ghẹo nói: “Quách Khải huynh đừng thổi phồng, Khả Nhi với tỷ tỷ nàng thực sự khác nhau, nếu huynh đi nháo động phòng, nói không chừng người khóc là huynh đấy.”

Tần Nham đột nhiên phản ứng kịp: “Đúng rồi, Nhị tiểu thư Phiêu kị tướng quân, không phải là muội tử Chu Lãng sao? Ai da! Hai người các người vậy mà lại thành huynh đệ đồng hao, các người mau uống một lượt đi.”

Vương Khang miệng hư nhất: “Uống một lượt sao đủ? Ít nhất phải uống ba lượt. Ngươi xem Chu Lãng đã có ba đứa nhỏ rồi, Tư Mã Duệ ngươi mau thêm chút sức, hỏi Chu Lãng bí quyết sinh hài tử đi, uống đi uống đi.”

Quách Khải cùng Tư Mã Duệ chạm chén, sảng khoái dùng tay áo lau miệng, cười xấu xa nói: “Sinh hài tử cần gì có bí quyết? Đơn giản chính là làm nhiều vào, A Lãng có nhiều con, đó là A Lãng làm giỏi thôi.”

Đám nam nhân cười ha ha, Chu Lãng uống cũng đã hơi say, nhíu mày nói: “Ta làm tốt như thế thì sao? Có gì buồn cười, nhà các ngươi từ khi sinh Tứ bối nhi liền không có động tĩnh gì, có phải hai năm qua huynh già rồi, không làm nổi nữa không? Không được rồi hả?”

Mọi người cười rộ lên, Quách Khải đứng dậy, một chân giẫm trên ghế: “Không được? Làm nam nhân không thể nói hai chữ này. Trên giường được hay không, trở về nói với nữ nhân của mình. Hôm nay chúng ta nói tới tửu lượng được không, nào, uống cạn một chén.”

Tiệc rượu này uống từ giờ ngọ tới tận mặt trời đã ngã về tay, đám bọn họ mới lung lay từ Túy Bát Tiên đi ra. Vừa mới đi được vài bước, thấy mấy tiểu hài tử dùng đá nhỏ ném vào một con ma men, người kia khom người xuống, ôm bầu rượu, vừa uống vừa khóc, thất tha thất thểu đi về phía trước.

Nhìn bóng lưng quen thuộc kia, Chu Lãng lập tức tỉnh rượu hơn một nửa. “Nhị thúc, sao lại một mình trên đường giải sầu vậy?”

Quách Khải cũng đi lên phía trước đỡ hắn: “Nhị cữu, người làm sao vậy, khóc cái gì?”

Chu Hải quay đầu nhìn lên, Lý Duy, Tư Mã Duệ đều là tân tú trong triều, những người khác thì không biết, nhưng nhìn y phục cũng có thể nhìn ra là gia thế bất phàm. “A Lãng à… hu hu, bằng hữu của các con thật tốt, còn nguyện ý cùng con uống rượu, Nhị thúc… Nhị thúc lại không tìm thấy người cùng uống rượu rồi.”

Chu Lãng thở dài, đỡ Chu Hải đi về phía trước: “Nhị thúc, chúng ta về nhà, ta uống cùng người, đừng khóc trên đường.”

“Con cũng chê ta dọa người phải không? A Lãng, ta không về nhà, về nhà Nhị thẩm con cứ nói ta, chê ta dọa người.” Chu Hải lau nước mắt.

Chu Lãng cùng Quách Khải đều là vãn bối, ngại nói ra. Nhưng Lý Duy xét thân phận thì cao hơn, phụ thân Cửu vương với Trưởng công chúa mẫu thân Chu Hải là tỷ đệ ruột, cho nên đây là biểu ca hắn.

Lý Duy trầm giọng nói: “Nhị biểu ca, con đường làm quan không thuận không dọa người. Nhưng nếu huynh bởi vì vậy mà không gượng dậy mới là dọa người, huynh xem A Lãng đi, chưa từng oán trời trách đất như huynh, cam chịu, không phải Hoàng thượng vẫn trọng dụng hắn sao?”

Chu Hải không dám tranh luận với Thế tử Cửu vương, ấm ức mím môi, nhìn Chu Lãng nói: “A Lãng, nhà chúng ta phải dựa vào con, con cứ thoải mái nói chuyện đi, ta về nhà trước.”

Chu Lãng về đến nhà, nhìn thấy nương tử đang cho Tiểu San San ăn sữa. Liền tiến đến sập, dựa vào bên cạnh nương tử, thấp giọng nói: “Nương tử, nhà ta suy tàn đến đây, nàng có cảm thấy bị người khác xem thường không? Nhị thẩm đã xem thường Nhị thúc rồi.”

Tịnh Thục nhìn về phía nam tử người đầy mùi rượu, vươn bàn tay nhỏ ra xoa gương mặt hắn: “Người khác nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ, chúng ta không quản được, ta chỉ biết chăm sóc bọn nhỏ với sống cùng chàng, chúng ta sống cuộc sống chúng ta là đủ rồi, quản bọn họ xem thường hay không làm gì. Nhị thẩm xem thường Nhị thúc, đó là thẩm không thích thúc ấy. Nam nhân của ta, ta vĩnh viễn là ngưỡng mộ, làm sao có thể xem thường được.”

Khóe miệng Chu Lãng nhếch lên, hai tay vòng qua eo nàng, gối lên trên đùi mang theo mùi sữa của nàng: “Nương tử nàng thật tốt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK