La Đàn cõng Thu di nương vào cửa, Quận Vương Chu Thiêm cùng Nhị lão gia Chu Hải đều kinh ngạc đứng lên. Tiểu Nhã đỡ thân mẫu ngồi trên ghế, biết ý giải thích: “Di nương bị bệnh rất lâu, mẫu thân mời đại phu xem lại cũng không thấy tốt nhất. Đàn lang nói, gần La gia có y quán, y thuật cũng được. Đợi bệnh của di nương tốt lên, sẽ đưa người về.”
Chu Thiêm cau mày: “Này… Cái này làm sao được, phủ Quận vương chúng ta lại không xem được bệnh sao? Sao có thể làm phiền cô gia.”
La Đàn ôm quyền nói: “Vương gia khách khí, người một nhà không nói nhà ta nhà người, bên cạnh nhà ta có đại phu am hiểu nhất là xem chứng bệnh phong hàn. Hai năm qua tiểu Nhã không ở nhà, hiện giờ cuối cùng có cơ hội tận điểm hiếu tâm, mong rằng Vương gia cùng nhạc phụ thành toàn."
Nhị lão gia Chu hải mừng rỡ thuận nước đẩy thuyền, đỡ cho Nhị thái thái luôn oán giận mời đại phu mua thuốc tốn không ít tiền bạc, liền nói với Quận vương: “Đại ca, khó được tiểu bối có tâm, liền để bọn họ đón đến ở vài ngày đi, để Tiểu Nhã nói chuyện với Thu di nương.”
Chu Thiêm đành phải đồng ý, lệnh gia đinh cõng Thu di nương ra xe ngựa đến phủ Uy viễn hầu, Tiểu Nhã đón hài tử từ tay Tịnh Thục, cáo từ rồi rời đi.
Tịnh Thục âm thầm thở ra một hơi, đi ra cửa tìm phu quân, ôm nữ nhi về Lan Hinh Uyển. Các bằng hữu trong kinh tổ chức tiệc tẩy trần cho Chu Lãng, sau khi hắn đi, Tịnh Thục tới chỗ Thạch tam nương quản sự Quận vương phủ hỏi thăm chuyện Thẩm thị, một ngày hôm nay lại chưa nhìn thấy nàng đâu, đến cả bữa trưa đoàn viên cũng không thấy tới ăn.
Không hỏi không biết, vừa hỏi liền kinh ngạc không nhỏ.
Hóa ra, từ khi đứa nhỏ trong bụng Tiểu Hoàn sinh non, Thẩm thị bị liên lụy, vì chứng minh mình trong sạch, nàng đã chọn tự sát. Tuy là đã được cứu, nhưng mất hết can đảm, thân thể càng ngày suy yếu. Hai ngày nay đã bắt đầu ho ra máu, đại phu nói sợ là không sống lâu nữa.
Thẩm thị lớn hơn Tịnh Thục một tuổi, vừa mới mười chín mà thôi. Nghe được tin tức này, cả người nàng kinh ngạc rùng mình. Có lòng đi thăm hỏi một lần, lại sợ rước lấy phiền toái không cần thiết, liền đợi buổi tối Chu Lãng về thương lượng với hắn.
Chu Lãng cúi mắt xuống suy nghĩ, nói: “Không đi thăm hỏi cũng không thích hợp, chỉ là phải nghĩ cách đã. Ngày mai lúc tới nhà chính thỉnh an, nàng làm bộ như nhớ tới, hỏi chút xem sao nhị tẩu không tới. Chờ bọn họ trả lời xong, nàng kéo Nhị thẩm cùng Chu Ngọc Phượng đi cùng, không được ở một mình trong phòng. Đưa cái gì cũng không được ăn, tránh cho có người muốn hại nàng ta, lại giá họa đến chúng ta.”
Một đêm không nói chuyện, Tịnh Thục gặp ác mộng, sau nửa đêm toàn thân đổ mồ hôi lạnh, làm Chu Lãng tỉnh giấc, dựa vào trong lòng hắn thiêm thiếp một hồi, trời liền sáng.
Ăn chút điểm tâm, Tịnh Thục ôm nữ nhi đến phòng chính thỉnh an, đã thấy mấy đại phu được gia đinh dẫn đi gấp gáp tới phía Đan Hương uyển của Chu Đằng, không lẽ Thẩm thị không ổn rồi?
Lúc đang do dự, chỉ thấy Nhị thái thái dẫn Chu Phượng đến, vội vàng gọi bọn họ lại hỏi.
“Nghe nói đêm qua Nhị gia bị đánh lén, bị đánh cho không nhẹ, rạng sáng hôm nay mới được phát hiện trong một cửa hẻm nhỏ. May không phải mùa đồng, bằng không bị đông chết, chúng ta mau tới xem đi.” Cước bộ Cận thị còn chưa ngừng.
Tịnh Thục sửng sốt, trong lòng nhảy dựng lên. Chu Lãng vừa mới về nhà, Chu Đằng đã bị đánh, này không phải rõ ràng có người muốn vu oan hãm hại sao?
Đi theo đám người vào Đan Hương uyển, Tịnh Thục ngại tiến vào phòng ngủ của đại bá, cùng Chu Phượng ở ngoài nghe động tĩnh. Quận vương phi ở trong nhà cao giọng mắng chửi, nói gần nói xa ý là bị kẻ ác để mắt, mới ra tay ác độc như vậy, nếu không phải may mắn là con cháu hoàng gia, còn không biết còn có mạng ở đây không.
Tịnh Thục nghe thấy kinh hãi, âm thầm nhớ kỹ từng chữ, muốn đợi Chu Lãng trở về nói cho hắn nghe. Bỗng nhiên nghe thấy hai nha hoàn đỡ Thẩm thị vào cửa, sắc mặt nàng tái nhợt, bộ dáng gầy rạc, xương gò má cao lộ ra có chút dọa người.
Tiểu nha đầu thấy mẫu thân nhìn chăm chú người kia, liền ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Cô cô.”
Tịnh Thục cười miễn cưỡng: “Nhị tẩu, tẩu bị bệnh sao? Sao muội không nghe nói, Nữu Nữu, đây không phải cô cô, giống như mẫu thân của Tiểu tứ bối nhi, là đại nương.”
“Đại… đại… nương.” Tiểu nha đầu không biết gọi bá mẫu, nhưng có thể nói đại, sau đó thân thiết kêu một tiếng nương.
Một tiếng nương ngọt ngào này, khiến cho Thẩm nhị nháy mắt rơi nước mắt. Đây là mong đợi cả đời của nàng, lại vĩnh viễn không thể thực hiện được, một nữ nhân không thể sinh hài tử là tuyệt vọng, thậm chí lại không có được tình yêu của phu quân càng khó chịu.
Được hai nha hoàn mạnh mẽ kéo vào phòng ngủ, liền nghe được tiếng mắng của Quận vương phi, trách nàng ta không biết kiêng dè, cố ý đem bệnh khí truyền cho Chu Đằng đang bị thương.
Thẩm thị đi ra, yên lặng nhìn thoáng qua Nữu Nữu. Tiểu nha đầu không hiểu, quơ quơ tay nhỏ mập mạp ra, cười khanh khách gọi: “Đại… nương.”
Tịnh Thục sợ tiếng cười của nữ nhi chọc giận Quận vương phi, vội vàng ôm đứa nhỏ ra ngoài. Cùng Thẩm thị đi một đoạn ngắn, trở về sân nhà mình. Thẩm thị cực kì yếu ớt, nói cũng không nhiều, chỉ khàn giọng nói một câu: “Muội thật có phúc khí, có phu quân tốt, có nữ nhi ngoan…”
Tịnh Thục trở về phòng nghỉ còn đang yên lặng gặm nhấm mấy lời của nàng ta, thấy Chu Lãng vào cửa ôm Nữu Nữu từ trên tay đi, mới không nghĩ nữa.
“Nghĩ cái gì vậy? Ngồi ngây ngốc vậy.” Hắn sờ sờ đỉnh đầu nàng, cười sủng nịnh.
“Vừa rồi nhìn thấy Nhị tẩu, nàng ta đã khác rồi, còn hâm mộ ta có phúc khí, có phu quân tốt, có nữ nhi ngoan.” Sau đó, nói tới chuyện của Chu Đằng, chờ quan điểm của phu quân.
“Chuyện này, có hai khả năng. Một là khổ nhục kế, lấy chuyện lần này khiến người khác đoán là ta làm, bại hoại thanh danh của ta, mới có thể giữ lại tước vị cho lão Nhị. Khả năng thứ hai chính là có người đục nước béo cò, muốn làm hai bên xảy ra tranh chấp, mới có thể ngư ông đắc lợi. Nàng cảm thấy có khả năng nào hơn?”
Hai mắt Chu Lãng sáng ngời nhìn qua, nương tử cúi mắt nói: “Ta cũng nghĩ rồi, chắc là khả năng thứ hai lớn hơn chút, ta cảm giác Nhị ca không phải người có thể chịu khổ, vậy khổ nhục kế hắn sẽ không chịu, hôm nay ta ở trong sảnh nghe, hắn kêu thảm thiết, quả thực giống như giết heo. Nói vậy Quận vương phi cũng không nỡ đâu.”
Chu Lãng cười khinh, chọc nàng nói: “Giống giết heo? Nương tử nàng từ nhỏ ở trong khuê phòng đọc sách thêu hoa, nghe tiếng giết heo rồi sao?”
Tịnh Thục chu miệng, không phục giận dữ liếc nhìn hắn một cái: “Người ta chỉ nói vậy thôi, chàng nhiều chuyện vậy.”
“Ha ha, Nữu Nữu, nương con bị phụ thân nói trúng rồi, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ rồi.” Chu Lãng cầm ngón tay nhỏ của Nữu Nữu chọc chọc trên mặt nàng, tiểu nha đầu cực kì phối hợp le lưỡi nói: “Xấu hổ xấu hổ, nương xấu hổ xấu hổ.”
“Hai cha con các người tệ nhất, không để ý tới các người.” Tịnh Thục xoay người vào phòng bếp, đi làm đồ ăn tối. Chu Lãng liền ôm nữ nhi vào trong viện, đi hái Hải đường mới nở.
Thải Mặc thở gấp từ bên ngoài tiến vào, tiến đến bên cạnh Tịnh Thục, thấp giọng nói: “Phu nhân, hiện ở bên ngoài đều đang nói linh tinh, nói rất khó nghe. Nói tam gia vì đoạt tước vị, cố ý cho Nhị gia một vố, để hắn tự động rời khỏi.”
Tịnh Thục đem đậu đã nghiền nát trộn với đường, không giận cũng không nóng nảy nói: “Vậy ngươi cảm thấy chúng ta nên làm thế nào đây? Chạy ra bên ngoài theo chân bọn họ cãi cọ sao?”
“Nhưng mà, cũng không thể để người khác tùy ý chụp mũ như vậy được?” Thải Mặc không vui.
“Nữu Nữu, rửa tay đi, tới làm bánh nào.” Tịnh Thục tới cửa gọi phu quân cùng nữ nhi vào, giúp nữ nhi rửa sạch bàn tay trắng mềm, lấy khuôn mẫu cho nàng, có thể làm ra các loại hình khác nhau.
“Ta cũng muốn nương tử rửa cho.” Chu Lãng đưa tay ra chơi xấu.
“Tự rửa.” Tịnh Thục xấu hổ đỏ mặt, hai nha hoàn đều ở đây, sao lại mặt dày như vậy.
“Nương tử không rửa cho, vậy ta trực tiếp cầm lấy vậy?” Chu Lãng thẳng thừng uy hiếp.
“Được rồi, phục chàng rồi.” Tịnh Thục bất đắc dĩ, cầm tay hắn giúp hắn rửa sạch, mới thấy hắn cười thỏa mãn ngồi xổm người xuống, cùng nữ nhi dùng khuôn mẫu làm ra mấy hình động vật nhỏ.
“Thải Mặc, ngươi là trung thành nhất. Nhưng có câu nói, thanh giả tự thanh, trước mắt sốt ruột không có tác dụng, yên lặng xem xét đi.” Chu Lãng nắm tay nữ nhi giúp nàng làm con thỏ nhỏ, biểu tình tràn đầy yêu thương, cũng không bởi vì sốt ruột chuyện này mà suy nghĩ.
Tố Tiên lôi Thải Mặc đi, tới chỗ không người khuyên nhủ: “Cô nương nhà chúng ta thành thân đã hai năm, càng lúc càng có tính toán, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra sao? Người với Tam gia nhất định đã sớm thương lượng xong, không cần chúng ta quan tâm mù quáng.”
Thải Mặc chọc chọc ót nàng: “Ngươi đó, chỉ có lòng lo, biết người biết ta mới có thể thắng lợi nha, ta còn đi tìm hiểu tin xấu nữa.”
Ở phòng bếp, một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, Tịnh Thục vừa thu bánh nữ nhi làm xong, vừa nói: “Thải Mặc vẫn luôn đợi phu quân về, Tố Tiên tuổi cũng không còn nhỏ, nên tìm một nhà khá giả gả đi rồi. Chử Bình cũng là người không tồi, hay ta hỏi ý của Tố Tiên xem?”
Chu Lãng lắc đầu: “Hai người bọn họ ngày ngày gặp nhau, nếu có gì đã sớm có rồi, ta tính rồi. Ba ngày sau là ngày sinh thần, ta cảm thấy ngày đó sẽ xảy ra chuyện lớn, nàng phải cẩn thận, nếu có nha hoàn khác nào gọi nàng tới đâu, không được đi một mình, dẫn nha hoàn của nàng cũng không được, bọn họ không thành người làm chứng cho nàng được. Nàng phải đi cùng người có thân phận, tốt nhất là Cửu vương phi, hoặc cô cô nàng, hoặc là Thái tử phi, đám bọn họ mới có thể chứng minh trong sạch cho nàng.”
Tịnh Thục gật đầu: “Ừm, việc này ta cũng nghĩ qua, chàng cũng thế, cũng phải cẩn thận.”
Chu Lãng cười nhẹ giơ tay bóp một bên má nàng: “Nương tử yên tâm đi, trò hay thì phải chờ gặt hái, phu quân đã sớm an bài tốt nhân chứng vật chứng, liền chờ kẻ đầu xỏ chui đầu vô lưới rồi.”
“Qua cửa ải này, chúng ta về Đăng Châu thôi, ta mệt mỏi quá.” Tiểu nương tử kéo cánh tay phu quân, tựa đầu trên vai hắn.
“Đừng sợ, có người không kìm nén được, qua lần này sẽ thanh tịnh hơn nhiều.” Chu Lãng đã định liệu trước, chứng cứ thu thập hai năm qua sẽ không uổng phí, năm đó mẫu thân bị hãm hại, lần này hắn tuyệt không cho phép người khác tới hại nương tử và nữ nhi của mình.