“Tam tẩu, ta là La Đàn, năm nay đủ mười tám rồi. Hiện tại là thuộc hạ của Tam ca đội trưởng cửu phẩm, võ công ta rất được, tài bắn cung so với tam ca chỉ thua một chút mà thôi, ta còn chưa đính hôn, nhưng mà nãi nãi ta vẫn rất muốn để ta thành thân sớm một chút. Tam ca nói, bảo ta tới để tẩu xem một cái, xem ta thế nào?” La Đàn cười còn sáng hơn ánh nắng mặt trời.
Tĩnh Thục có chút không hiểu, hỏi: “Rốt cuộc ngươi có ý gì, cứ việc nói thẳng đi.”
La Đàn cười hắc hắc, ôm Tiểu tứ bối nhi từ trên cổ xuống, để hắn ngồi trong khuỷu tay mình che nửa bên mặt, coi như không nhận thấy Nhã Phượng liên tiếp phóng ánh mắt uy hiếp tới. Mặt dày mày dạn nói: “Vài ngày trước trong trận đại chiến ở trấn Vọng Hải, ta bị trọng thương, may được tam tiểu thư chiếu cố, mới…”. truyện tiên hiệp hay
Không đợi hắn nói xong, Nhã Phượng đã xấu hổ đỏ mặt, trách móc nói: “Tiện tay giúp đỡ, không đáng nhắc đến, công tử không cần nói nữa.”
La Đàn cảm giác việc này nói ở trước mặt quả thật rất ngại ngùng, liền đem Tiểu tứ bối nhi cho nàng: “Vừa rồi Quách phu nhân nói để ngươi đem Tiểu tứ bối nhi trở về, này, đưa ngươi, mau đi đi.”
Đối với lời bịa đặt trợn mắt này, Nhã Phượng thật sự không biết nên tiếp nhận thế nào. Nhưng Tiểu tứ bối nhi được hắn ôm không được thoải mái, liền thuận thế bổ nhào về phía Nhã Phượng, còn dùng đôi tay mập mạp bưng quả hồng lên: “Cô cô, quả hồng to.”
Nhã Phượng đành phải đỡ lấy đứa nhỏ, mang theo Đinh Hương cùng rời đi, trước khi đi vẫn trợn mắt nhìn hắn.
Tĩnh Thục đương nhiên phát hiện ra chút manh mối, nhất là Nhã Phượng sau cùng còn trừng mắt một cái, La Đàn không những không tức, ngược lại cười càng thêm ngọt. Hai người này rõ ràng có chuyện gì đó.
Nhìn bọn họ rời khỏi tiểu viện, La Đàn trịnh trọng thi lễ với Tĩnh Thục: “Từ ngày đó được tam cô nương ôn nhu chiếu cố, ta đã yêu nàng, mong tam tẩu thành toàn.”
Tĩnh Thục chậm rãi đứng lên, đổi góc độ đánh giá La Đàn. Tiểu tử này tướng mạo anh tuấn, cử chỉ tiêu sái, nếu thật sự thích Nhã Phượng, cũng là một mối nhân duyên tốt. “La công tử, chúng ta xuất môn tại ngoại, phụ mẫu đều không có bên cạnh, ta cùng phu quân chỉ là ở nhờ nhà biểu ca, biểu tẩu, việc này vẫn phải xin quyết định phụ mẫu mới được.”
La Đàn nâng mắt cười: “Được, chỉ cần tẩu tử không phản đối, trong lòng ta liền an tâm rồi.”
Tĩnh Thục vẫn không lạc quan: “Này chính là ý của ngươi, nếu như ngươi thật có lòng cầu hôn, vẫn nên để trưởng bối trong nhà tới bàn. Không biết nhà công tử ở đâu, trong nhà còn có những ai?”
“Nhà ta ở ngay tại Đăng Châu, trong nhà phụ mẫu đều còn, còn có nãi nãi cùng muội muội, hôm nào đợi tam ca cùng Quách nhị ca trở về, tất nhiên sẽ mời ca ca tẩu tử tới phủ một chuyến.”Trong lòng La Đàn vui mừng, người ta đã hỏi như vậy, chính là chấp nhận mình, nếu không khẳng định đã khách khí đuổi về rồi.
Tĩnh Thục cảm giác đã đưa Nhã Phượng đi cùng, liền có trách nhiệm chiếu cố tốt cho nàng, đương nhiên cũng bao gồm việc tìm mối hôn nhân tốt cho nàng. La Đàn đi rồi, nàng gọi Tiểu Nhã tới cùng nhau dùng cơm, tiện vô ý hỏi tới thái độ của nàng với La Đàn.
Nhã Phượng kìm nén đỏ mặt, cũng không ăn mấy cơm, lúc uống trà tiêu thực, mới ngập ngừng đem lời trong lòng nói ra.
“Tam tẩu, từ khi người cùng tam ca cứu muội ra, muội chỉ muốn ở bên cạnh hầu hạ hai người, không muốn lập gia đình.”
Tĩnh Thục cười ôn hòa: “Tâm ý của muội ta hiểu rõ, nhưng muội cũng phải hiểu tâm ý của chúng ta nữa, nếu không tìm một phu gia tốt cho muội, ta và tam ca muội sao có thể an tâm được? La công tử kia, ta thấy cũng không tồi, nếu muội cùng vừa ý hắn, để tam ca đi hỏi thăm gia tộc của hắn một chút, phẩm hạnh, nếu là thật sự thích hợp, liền mau chóng định xuống đi. Sang năm muội mười sau, vừa vặn thành thân được.”
Nhã Phượng lắc đầu cười khổ: “Tam tẩu, muội nói lời trong lòng mình rồi, hiện tại muội căn bản không dám động tâm, không dám vừa lòng bất cứ kẻ nào.”
Khổ sở trong lòng nàng, một lần bị rắn cắn, Tĩnh Thục nắm lấy tay nàng, nhẹ an ủi: “Ta biết, một cô nương muội đương nhiên không làm gì được, qua mấy ngày nữa Tam ca muội trở về, ta liền nói với chàng chuyện này, chúng ta nhất định tận tâm tận lực an bài tốt chuyện này cho muội.”
Nhã Phượng cảm kích rơi nước mắt, gật đầu nói: “Toàn bộ theo tam tẩu quyết định là được.”
Tĩnh Thục là người nói được làm được, mấy ngày nay trong lòng đều nghĩ tới chuyện này, cũng đã nghĩ tới chỗ nhỏ nhất. Ngày hôm đó sau khi Chu Lãng về đến nhà, liền ôm nương tử sờ sờ bụng nàng: “Bảy tháng rồi, đại khái là tới lúc nào là sinh?”
“Bình thường mà nói là chín tháng, không nói trước được, trước tiên nói về La Đàn kia đi.” Tiểu nương tử vội vàng ngăn đề tài.
Chu Lãng cười: “Tiểu tử kia đã nói gì với nàng rồi?”
“Hắn nói thích Tiểu Nhã, là nhất kiến chung tình với Tiểu Nhã, muốn cưới nàng. Hắn là thuộc hạ của chàng, chàng thấy La công tử thế nào?” Ánh mắt Tĩnh Thục trông mong nhìn về phía hắn.
Chu Lãng nhìn ra nàng vừa ý với thiếu niên này, gật đầu nói: “La Đàn rất được, tướng mạo nhân phẩm, công phu cũng không tồi, chỉ là có một chút, hắn là thế tử Uy viễn hầu, Tiểu Nhã chỉ là thứ nữ chi thứ hai của Quận vương phủ, chỉ sợ…”
“Chàng nói cái gì?” Tĩnh Thục cả kinh đứng lên: “Hắn là thế tử Uy viễn hầu?”
Cánh tay Chu Lãng vươn ta, ôm nương tử vào lòng: “Nàng kích động cái gì, cẩn thận làm con sợ.”
“Hừ! Tiểu tử này, lại không nói rõ, hại ta cao hứng mấy ngày. Hắn là thế tử hầu phủ, thân phận còn cao hơn Tạ An rất nhiều, chỉ sợ Nhã Phượng không thể thuận lợi gả vào, rõ ràng nhẫn tâm chặt đứt nhớ nhung của nàng rồi.” Tĩnh Thục tức giận nói.
Chu Lãng nắm tay nương tử, giúp nàng vỗ về ngực hít thở: “Nương tử bớt giận, chúng ta không so đo với hắn. Tiểu tử đó xin ta mấy ngày, ta đã nói với hắn rồi, chỉ cần có thể cưới hỏi đàng hoàng, liền đồng ý gả Tiểu Nhã cho hắn.”
Tĩnh Thục sửng sốt: “Chàng đáp ứng rồi?”
Chu Lãng bình tĩnh gật đầu: “Ừm, nương tử nàng ngẫm lại xem, chúng ta tìm mối hôn nhân tốt cho Tiểu Nhã cũng không phải dễ dàng như vậy. Ngày đó ở trấn Vọng Hải, lúc Tiểu Nhã tìm ta, tuy cực lực che dấu, nhưng ta có thể nhìn ra có chút gì không bình thường, muội ấy chiếu cố dưỡng thương cho La Đàn, cô nam quả nữ cùng một gian phòng, rất dễ dàng nảy sinh tình cảm. Nếu có thể làm cho bọn họ thành gia quyến, chúng ta cũng xem như trút bầu tâm sự. Nàng có tin ánh mắt phu quân nàng không?”
Tĩnh Thục nhu thuận gật đầu: “Ta tin chàng.”
Chu Lãng cười thoải mái, khen thưởng nàng một cái hôn sâu, hôn đủ rồi, mắt định liệu nói: “Tính cách La Đàn không giống với Tạ An, hắn nhất định có cách thuyết phục người trong nhà, mà Tiểu Nhã gả cho hắn, tuyệt không chịu ủy khuất, chúng ta chỉ cần chờ xem thành quả là tốt rồi. Thân thể nàng quan trọng, không cần lo, giao cho ta, có được không?”
Giọng của phu quân ôn hòa lại có lực, khiến cho lòng nàng kiên định, dựa vào trong lòng hắn, nhẹ vỗ về bụng, nói với hắn gần đây đứa nhỏ lại động mấy lần. Chu Lãng ôm nương tử trong lòng, một tay che lên bàn tay nàng, vuốt ve bụng tròn vo, thủ thỉ thù thì nói chuyện với con.
“Bảo bối, lúc phụ thân không ở nhà, không cho con bắt nạt nương con, có biết không? Chờ con đầy tháng, phụ thân liền đưa con cùng nương con tới Bồng Lai ở, cho con bắt cua, xem hải âu, chờ con biết chạy rồi, liền mang con ra bờ cát chơi đùa… ha ha.” Chu Lãng dùng cằm đầy râu cọ cọ đôi má nương tử, gương mặt đầy ngọt ngào, xuân hoa đua nở.
Có phu quân làm bạn đêm luôn qua rất nhanh, buổi sáng Tĩnh Thục không lỡ rời Chu Lãng, Nhã Phượng xuất hiện ở cửa, sợ hãi kêu một tiếng “Tam ca”.
Chu Lãng vỗ vỗ tay nương tử, ôn nhu nói: “Ta đi an bài chuyện trong quân một lúc, thân thể nàng quan trọng, về sau mỗi đêm ta đều về bồi nàng. Tiểu Nhã, chăm sóc tốt tẩu tử muội, chuyện khác, Tam ca sẽ quyết định cho muội.”
Nhã Phượng ừ một tiếng, đỡ Tĩnh Thục đưa hắn rời cửa. Tam ca là người có chủ kiến, huynh trưởng như cha, chỉ cần có hắn ở đây, nàng liền an tâm.
Ngày vẫn yên lặng trôi qua như cũ, Quách Khải không hay về nhà, Tĩnh Thục ở phủ thứ sử vẫn tự tại. Trần Thần một mình mang theo con lo trong lo ngoài cũng cực kì vất vả, đã an bài bà mụ, bà vú cho Tĩnh Thục xong xuôi, cũng đã chuẩn bị cho năm mới.
Không biết La Đàn nói với trong nhà thế nào, hôm nay Uy viễn hầu phu nhân, thái phu nhân cùng nhau đến thăm, lại còn mang đến không ít lễ vật.
“Đàn lang làm thuộc hạ cho Chu đô úy, học được không ít bản lĩnh, chúng ta đã sớm muốn đến thăm Chu phu nhân.” Thái phu nhân tóc hoa râm, trên tay cầm trượng đầu rồng đưa cho tiểu nha hoàn, ôm lấy Tiểu tứ bối nhi chơi đùa, càng nhìn càng thích.
Nhã Phượng đỡ Tĩnh Thục ngồi xuống, sợ hãi liếc nhìn Thái phu nhân một cái, không nghĩ đang nhìn bà thì ánh mắt lại gặp nhau, giống như bị phỏng, vội vàng quay mặt.
Tĩnh Thục dịu dàng cười nói: “Đa tạ Thái phu nhân nhớ đến, thân là vãn bối nên đi tiếp người mới đúng, chỉ là ta có thai, không tiện đi lại, mong thông cảm.”
Thái phu nhân mỉm cười gật gật đầu, quang minh chính đại đưa ánh mắt chuyển qua trên người Nhã Phượng: "Chu phu nhân khách khí, vị cô nương này nhìn rất quen thuộc, chúng ta có phải gặp ở đâu rồi không?"
Đương nhiên là gặp qua rồi, nhưng Nhã Phượng sao có thể thừa nhận? Nghĩ đến tình cảnh ngày đó, trên mặt lại đỏ lên, đùi bên trong chỗ bị hắn chạm qua chút run lên, run giọng nói: "Ta. . . Ta không nghĩ ra gặp Thái phu nhân ở đâu."
Đại cô nương thẹn thùng, Thái phu nhân lại cười đến càng thêm vui vẻ. Tĩnh Thục không hiểu nhìn Thái phu nhân một chút, lại quay đầu nhìn Tiểu Nhã một cái, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Từ đối với muội muội giữ gìn, nàng nói khẽ: "Thái phu nhân có thể là nhận lầm người rồi, Tiểu Nhã bình thường cực kỳ ít đi ra ngoài, chỉ ở trong phòng mình vẽ tranh thêu thùa, vẫn cực kỳ giữ quy củ."
Thái phu nhân đi thẳng vào vấn đề, Nhã Phượng không dám nghe tiếp, tìm cớ ra cửa, chỉ chờ tam tẩu quyết định cho mình.
Tĩnh Thục một tay chống eo, đỡ bụng lớn, hàn huyên cùng hai vị phu nhân La gia, muốn xem tâm tư của hai người một chút. Trần Thần là biểu tẩu, không phải người Chu gia, cũng không tiện quyết định. Thái phu nhân liền nói với Tĩnh Thục: “Lão thân nhìn ra đây thật sự là nhân duyên tốt, nếu Chu phu nhân đồng ý, ngày mai chúng ta liền mời bà mối tới đưa lễ hỏi, định hôn sự luôn.”
Trong lòng Tĩnh Thục thầm cao hứng thay cho Nhã Phượng, nhưng chuyện thuận lợi như vậy khiến nàng có chút không lỡ, nói: “Ta còn phải đợi phu quân trở về hỏi ý của hắn chút, tổ mẫu cùng nhị thúc, nhị thẩm ở xa cũng phải viết một phong thư hỏi một chút, Tĩnh Thục là vãn bối, sao có thể tự tiện quyết định.”
“Này… đây là đương nhiên,” nụ cười trên mặt Thái phu nhân bị kiềm hãm, rất nhanh liền khôi phục thái độ bình thường: “Vậy thì mong phu nhân viết thư gửi về kinh, ra roi thúc ngựa trong vòng mười ngày là có thể có đáp lời. Nhà chúng ta trước sẽ chuẩn bị lễ cưới hỏi xong xuôi, chỉ cần trong kinh có tin, chúng ta liền nhanh chóng định hôn sự. Cũng không cần đồ cưới gì, chỉ cần tam cô nương vui vẻ gả cho Đàn lang, chính là La gia chúng ta có phúc.”
Tĩnh Thục cùng Trần Thần liếc nhau, đều có chút nghi hoặc, cho dù La gia muốn cầu hôn, cũng không cần gấp như vậy chứ, chẳng lẽ là La Đàn dùng thủ đoạn gì?
Không thể để cho tam muội rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm, Tĩnh Thục quyết định đem sự tình làm rõ.