Tiểu Nhã nhìn bóng lưng Khả Nhi rời đi, mím môi cười trộm, mà trong lòng thầm bội phục.
Đó là một cô nương tâm tư đơn thuần, tất cả tâm sự đều viết ở trên mặt. Nhưng nàng lại cực kì dũng cảm, có gan theo đuổi hạnh phúc của chính mình, không kiêng dè ánh mắt thế tục, dám yêu dám hận như vậy, Tiểu Nhã không làm được.
“Tam… Tam cô nương…” Một giọng nói ngập ngừng truyền đến, thân thể Tiểu Nhã cứng đờ, đột nhiên ý thức được cái gì đó.
Xoay người, quả nhiên là hắn, Tạ An.
Nhã Phượng hít sâu một hơi, quỳ gối hành lễ: “Nhị tỷ phu.”
Một tiếng Nhị tỷ phu này, khiến Tạ An vô cùng xấu hổ. Cô nương mình thích lại không may trở thành tiểu di tử (em vợ), bị thê tử lấy danh nghĩa yêu thương nàng để bắt nạt nàng lại không giúp được gì, Tạ An cảm thấy bản thân không phải nam nhân rồi.
Lần đầu nghe nói nàng gả cho thế tử gia phủ Uy viễn hầu, Tạ An nghẹn lòng nhìn trân trối, không thể tin. Trong lòng có chút ghen tị với La Đàn, nhưng cũng mừng thay cho nàng. Tiểu Nhã là cô nương tốt, hắn hi vọng nàng hạnh phúc, nhưng hắn càng hi vọng người cho nàng hạnh phúc chính là hắn.
Chu Nhã Phượng nhớ rõ thân phận của mình, biết không nên gặp riêng hắn, cho dù là ngẫu nhiên gặp phải, cho dù là còn có nha hoàn và bọn nhỏ ở đây, chung quy là không thỏa đáng, vì thế vội vàng nói: “Ta còn có một số việc muốn tìm tam tẩu, Tố Tiên chúng ta đi thôi.”
“Đi, hôm nay không nói rõ ràng đã muốn đi? Ngươi cho là ngươi đi được sao?” Từ phía sau gốc cây bóng dáng Chu Ngọc Phượng đi ra, La Đàn đi phía sau nàng ta.
Tiểu Nhã sợ tới mức run lên, khẩn trương nhìn về phía phu quân La Đàn, run rẩy nói: “Ta… Ta chưa làm cái gì cả, nha hoàn, cũng đều ở đây, ta thật sự không…”
La Đàn lạnh mặt khoát tay, ngắt lời của nàng.
Chu Ngọc Phượng vừa thấy, vẻ mặt càng hung hiểm hơn, ra vẻ suy nghĩ, trong lòng âm thầm nghĩ lời ác liệt. Quả nhiên, nam nhân đều là không chịu chứa một chút tỳ vết nào, cho dù vị thế tử gia này cực kì thích nàng ta, thì thế nào? Càng thích thì càng không thể dễ dàng tha thứ cho nữ nhân mình có vết nhơ.
“La thế tử, hiện giờ người tận mắt nhìn thấy, đã tin lời ta nói chưa? Từ khi ta cùng Tạ An thành thân xong, hắn luôn lạnh nhạt với ta, hóa ra là vì thê tử của người câu lòng hắn rồi. Tam cô nương Chu gia cũng không phải người bình thường, có bản lĩnh quyến rũ nam nhân, ở kinh thành chính là…”
“Đủ rồi,” La Đàn lớn tiếng ngăn lại, quay đầy đầu nhìn về phía Tạ An: “Ngươi có lời gì để nói?”
Tạ An tay đã run lên, dơ tay chỉ vào Chu Ngọc Phượng nói: “Ngươi… Ngươi sao có thể ngậm máu phu người, ta với Tam cô nương thanh thanh bạch bạch, chỉ là người quen cũ thôi, đáng để ngươi nói xấu như vậy sao?”
La Đàn lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Ngọc Phượng, nàng ta sợ tới mức lui về hai bước.
“Chu nhị tiểu thư, hiện giờ ta đã hiểu vì sao Tiểu Nhã vừa nhát gan lại cẩn thận như vậy, chính là vì từ nhỏ bị ngươi khí dễ. Đừng nói là nàng cùng phu quân của ngươi không có gì, cho dù có, ngươi thân là tỷ tỷ chẳng lẽ không nên là giữ gìn nàng, giúp nàng giấu ta sao? Nhưng ngươi lại cố ý thiết kế cảnh tượng này như vậy, nghĩ muốn tự tay khiến nàng và phu quân nàng ly tán, sống không bằng chết, có thể thấy được tính tình ngươi có bao nhiêu phần ác độc. Cũng có thể suy đoán, phu quân của ngươi không muốn thân thiết với ngươi là vì ngươi tâm địa rắn rết, chứ không phải vì ngươi nói xấu. Nếu như đổi lại là ta, ta cũng sẽ lạnh nhạt như thế với ngươi. Một người đến cả muội muội ruột của mình còn không bảo vệ, còn có thể yêu ai được?” La Đàn vừa nói khiến Chu Ngọc Phượng trợn mắt há hốc mồm.
Tạ An ở một bên khoanh tay đứng nhìn, hai nắm đấm nắm chặt trong tay áo, lại mở ra. So với thế tử Uy viễn hầu, hắn cảm thấy không bằng… Không phải vì người ta xuất thân cao quý hơn mình, trí tuệ ánh mắt lại càng hơn mình. Không khỏi yên lặng gật đầu, Tiểu Nhã gả cho nam nhân tốt, là hắn không xứng với nàng.
“Thế tử nói rất đúng, đúng là như thế.” Tạ An chính nghĩa nói.
“A… tốt, được lắm, các ngươi thật đúng là cá mè một lứa, cấu kết làm việc xấu. Tiểu Cầm, ngươi nói xem chủ tử ngươi đã làm những gì, nói hết ra, đừng sợ.” Ánh mắt Chu Ngọc Phượng nổi giận nhìn về phía Tiểu Cầm.
Tiểu Cầm khẩn trương nhìn mấy người, gắt gao nắm chặt thành quyền, đầu ngón tay đã đâm chảy máu, trên lưng đổ mồ hôi lạnh. Thành bại đều ở đây, liên quan tới sống chết cả nhà.
Chu Ngọc Phượng thờ ơ quăng mắt tới, thấy hàng lông mày nàng ta nhíu chặt, hai tay siết chặt thành quyền như đang xoắn xuýt. “Ngươi còn ngập ngừng cái gì, ngươi đừng quên, lúc trước lúc trước an bài ngươi cho tam nha đầu chính là làm kẻ chỉ điểm, vừa rồi đã rõ thế cục, hiện giờ lại làm như mình chưa làm gì sao?”
Hai chân Tiểu Cầm run rẩy, hai suy nghĩ trong lòng kịch liệt đấu tranh, thời khắc mấu chốt sẽ nhận ai làm chủ tử?
Không sai, lúc đầu Nhị thái thái để nàng làm nha hoàn cho Nhã Phượng, kì thật chính là kẻ chỉ điểm. Nhã Phượng không ngốc, trong lòng đương nhiên biết rõ. Nhưng mấy năm nay ở cạnh nàng tình như tỷ muội, tâm địa có cứng rắn mấy cũng đã sớm mềm ra rồi. Tiểu Cầm cũng không làm chuyện xấu gì, nàng không dám đắc tội Nhị thái thái, nhưng cũng không muốn làm hại Tiểu Nhã, cho nên vẫn chu toàn cẩn thận. Chỉ là lần này lại khác, Chu Ngọc Phượng lấy tiểu muội của nàng ra uy hiếp.
Hai tỷ muội Tiểu Cầm nhiều năm trước quê nhà gặp nạn, lưu lạc đến trong kinh, phụ mẫu đều mất, các nàng làm ăn mày. Được Nhị thái thái nhìn trúng, làm nha hoàn trong phủ, lúc này mới có miếng ăn. Cho nên, nàng không dám làm trái lời chủ tử. Nhưng mấy năm nay Tam cô nương bị khó xử, nàng cũng xem ở trong mắt.
Năm đó Nhị thái thái có ân với mình, nếu phản bội bà, có tính là lấy oán trả ơn không?
Nhưng Tam cô nương cũng có ân với nàng, hai bên đều là ân nhân, nàng không hi vọng bọn họ nháo lên. Nhưng mà hiện giờ, Nhị tiểu thư nói, nếu không nghe lời lần này, liền đem muội muội bán đi.
Muội muội chỉ mới mười ba tuổi, người dựa vào duy nhất là nàng. Xem thái độ của cô gia là nhất định phải giữ gìn tam cô nương, nếu đứng ở bên Tam cô nương, hắn có thể giúp nàng cứu muội muội không? Có thể, nhất định có thể, hắn là thế tử gia, chỉ cần hắn đồng ý ban một miếng com, đem muội muội đến Đăng Châu, liền an bình rồi.
Nếu là làm ngược lại, không nói đến lương tâm bản thân không qua được, chỉ sợ mạng sau này cũng khó bảo vệ. Không nói đến Chu Ngọc Phượng có giết người diệt khẩu không, thế tử gia, thậm chí Tạ An, sẽ bỏ qua cho mình sao? Tính mạng của muội muội cũng càng khó nói.
Nghĩ vậy, Tiểu Cầm khóc quỳ rạp xuống bên chân La Đàn: “Xin thế tử gia cứu muội muội ta, phụ mẫu ta đã mất, chỉ còn một muội muội mười ba tuổi sống nương tựa lẫn nhau. Nhị tiểu thư nói, nếu ta không nghe lời nàng ta, liền đem muội muội bán đi. Lúc trước, Nhị thái thái để ta làm nha hoàn cho Tam cô nương, đúng là làm kẻ chỉ điểm, nhưng Tam cô nương là người tốt, đối với ta ân nặng như núi. Ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với Tam cô nương, lần này nếu không phải Nhị tiểu thư dùng muội muội ta uy hiếp, ta… ta sẽ không làm việc này, hu hu…”
“Ngươi… ngươi, nữ nhân như này, không cần cũng được.” Tạ An tức tới nói năng lộn xộn.
Sắc mặt La Đàn xanh mét, nói với Tiểu Cầm: “Ngươi yên tâm, thiên hạ còn có vương pháp, há có thể dung tha cho một nữ nhân tâm địa độc ác muốn làm gì thì làm? Lát nữa ta đem đến trước mặt tiểu công chúa báo cáo việc này, mang theo muội muội ngươi cùng về Đăng Châu, miễn cho bọn họ độc hại.”
Tiểu Cầm mừng đến nói không ra lời, quỳ rạp trên đất cuống quýt dập đầu.
Mạng sống của nha hoàn thấp hèn vĩnh viễn ở trong tay chủ tử, nếu gặp đúng chủ tử, mới có ngày tốt.
Chu Ngọc Phượng nghiến răng, dùng ngón trỏ chỉ Tiểu Cầm nói: “Được ngươi ăn cây táo rào cây sung, ngươi… La Đàn, ta nói cho ngươi, nương tử ngươi đã làm cái gì…”
La Đàn một câu cũng không muốn nghe, lạnh giọng cắt ngang: “Không cần, nương tử ta tự ta biết, lời của ngươi một câu cũng không tin.”
Tiểu Nhã nước mặt đầy mặt, hai tay run rẩy gắt gao ôm con trai, nhìn về phía La Đàn ánh mắt đầy vui mừng lẫn cảm kích. La Đàn cười ấm áp với nương tử, tay đỡ lấy con trai: “Chúng ta đi thôi, việc chúng ta làm, không nghe mấy đám nói chuyện linh tinh châm ngòi này.”
“Ừm.” Tiểu Nhã gật đầu liên tục, được phu quân như vậy cầu còn gì hơn. Một nhà ba người cùng nhau rời đi, Tiểu Cầm cùng Tố Tiên vội đuổi theo, không ai để ý tới tiếng thét phía sau.
Mẫu Đan viên vẫn náo nhiệt như cũ, hoàng thất cao quý vinh hoa còn đang không kiêng nể gì khoe ra. Trên đầu Trưởng công chúa đội mũ phượng khảm vàng ròng gắn viên ngọc châu cực lớn, váy dài tơ vàng thêu hoa mẫu đơn màu xanh nhạt, sợi chỉ bạc vẽ mấy đám may, vạt áo màu xanh nước biển. Áo lưới lộng lẫy sán lạn, hoa tai xanh bích ngọc. Đeo đồ trang sức cao cấp, ngọc minh châu làm nổi bật cả người lên. Bà kiêu ngạo mà hất đầu, nhìn các đệ đệ vây quanh ở bên, giống như lúc làm trưởng công chúa tôn quý.
Đột nhiên, một cung nữ hốt hoảng chạy tới, thị vệ Kim Ngô Vệ lập tức ngăn nàng lại. Tiểu cung nữ sợ không thấy được Hoàng thượng đã bị đưa đi, sốt ruột hô to: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Trường Phong công chúa đã xảy ra chuyện rồi…”
Tuy trên sân khấu nhạc kịch vẫn lớn như cũ, nhưng một tiếng kêu thê lương lại xuyên qua đám người, nhanh chóng lọt vào tai mọi người.
Sắc mặt Hoàng đế rùng mình, hắn yêu quý Trường Phong công chúa nhất, cho dù có chút kiêu căng tùy hứng, nhưng là bảo vật trong lòng hắn.
“Dẫn tới đây, chuyện gì? Nói mau.” Hoàng đế hết sức lo lắng.
Tiểu cung nữ đã chạy tới phịch một tiếng quỳ trên mặt đất: “Khởi bẩm Hoàng thượng, công chúa đi thay y phục, lại trúng mê hương, suýt nữa bị kẻ xấu làm hại. Hiện giờ…”
“Câm mồm, dẫn đường.” Chuyện liên quan tới mặt mũi hoàng gia, Hoàng đế đương nhiên sẽ không cho phép nàng ta nói tiếp, chỉ dẫn theo Lục Vương Cửu Vương, để Kim Ngô Vệ đi theo sau, thẳng tới một mái hiên.