• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: windy

Tuyết đầu mùa qua đi, thời tiết ấm áp mấy ngày, phu quân mới đi ba ngày, Tĩnh Thục đã nhớ hắn rồi. Sờ sờ gò má bị mặt trời phơi nóng, có chút xấu hổ.

Tiểu nha hoàn Thược Dược dẫn theo một thiếu niên tiến vào, nói là Chu Lãng phái người tới tặng quà cho phu nhân.

La Đàn lớn mật nhìn Tĩnh Thục một cái, kinh diễm nói: “Oa, phu nhân Chu đô uy thật sự là đại mỹ nhân, khó trách hắn mỗi ngày đều nhớ đến.”

Tĩnh Thục nhìn lướt qua thiếu niên lớn mật này, hắn không mặc đồ lính, không biết có phải thuộc hạ của Chu Lãng không. “Ngươi có chuyện gì?”

Chu phu nhân có phần mất hứng, La Đàn mới phát giác mình có chút đường đột, vội khom người hành lễ: “Phu nhân, tại hạ La Đàn, là đội trưởng dưới trướng Chu đô úy, hôm nay về Đăng Châu thăm người thân, đại nhân lệnh cho ta mang hội Đông hải trân châu cho phu nhân.”

Một hộp gỗ tinh xảo được đưa tới, Tĩnh Thục mở ra nhìn tới, viên trân châu mượt mượt mà sáng trong, sáng long lanh. Phu quân mới rời đi ba ngày, liền vội vàng sai người mang đồ về, nàng có thể nào mất hứng. Cố gắng nghiêm mặt áp nét vui mừng xuống, nhàn nhạt nói ta, nàng xoay người sang chỗ khác mới nhịn không được nở nụ cười.

La Đàn cũng thấy Đô úy phu nhân thẹn thùng thú vị, nhưng này không phải mục tiêu của hắn hôm nay. Viên trân châu lớn này quả thật là hôm qua bọn họ mới có được, Chu Lãng vốn định lần sau về nhà, tự mình mang về cho nương tử. La Đàn xung phong nhận việc đưa về, Chu Lãng bị đám thuộc hạ trêu chọc rồi xấu hổ đáp ứng.

La Đàn cố ý tìm cớ đến phủ thứ sử, là vì trong lòng lo lắng cho vị cô nương kia.

Từ tối hôm đó bởi vì tránh né nãi nãi mà đường đột người ta, hắn liền ngóng trông nàng nhanh trở lại, thành tâm giải thích với nàng. Nhưng chờ mòn mỏi cũng không thấy người, buổi tối suy nghĩ một đêm, đem lời giải thích đều đã học thuộc lòng, sáng sớm hôm sau lại là một tiểu binh tiến vào đưa cơm, nói là những cô nương kia đều bị Quách phu nhân mang đi rồi.

Trong lòng La Đàn mất mác, quả thực không cách nào hình dung ra.

Dưỡng thương nửa tháng, không biết vì sao luôn luôn nhớ tới nàng. Nhớ nàng ngồi ở bên giường cười ôn nhu với hắn, nhớ được nàng dìu hắn dậy, tay nhỏ ấm áp dán ở sau lưng hắn. Nhớ tới bộ dáng xấu hổ đến đỏ bừng mặt của nàng, còn có mùi hương kì lạ kia. Thương thế tốt lên, hắn phải về nhà vấn an nãi nãi, liền khẩn cấp muốn đến phủ thứ sử, hỏi thăm một chút vị cô nương kia rốt cuộc là ai?

“Quách phu nhân, ngày đó người cho cô nương tới phòng ra, người có biết nàng không, ta muốn gặp mặt nói lời cảm tạ với nàng.” La Đàn tìm Trần Thần, khách khí cười nói.

“Ngươi nói Đinh Hương? Nàng dẫn theo Tiểu tứ bối nhi ở trước viện chơi rồi, Thược Dược dẫn hắn qua đó.” Trần Thần đang bận rộn, không có thời gian tự mình bồi hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc có ý gì, đơn giản theo ý của hắn thôi. Trước kia Quách Khải ở nhà, hắn thường xuyên tìm đến đấu võ nghệ, cũng thích chơi với con trai, hoàn toàn là bộ dáng đứa nhỏ không muốn lớn lên. Về sau giặc cỏ nổi lên bốn phía, Quách Khải thường xuyên ra ngoài, La Đàn tự nhiên cũng muốn tránh tị hiềm rồi.

Phụ mẫu đều thích ngựa thành si, Tiểu tứ bối nhi cũng sờ sờ ngựa lớn, thường xuyên ồn ào nhìn ngựa. La Đàn biết chơi ngựa ở đâu, không cần Thược Dược dẫn đường, liền tự mình chạy như bay.

Trong chuồng ngựa có hơn mười con ngựa cao to, ở phía trước con ngựa nhỏ màu đen có một cô nương xinh đẹp, đang dùng tay nhỏ non mềm cho ngựa ăn cỏ. Vừa hô vừa lầm bầm: “Ngươi ăn nhanh đi, ăn to liền cho ta cưỡi ngươi, không cho ngươi quẳng ngã ta, có nghe không. Ngươi ngoan ngoãn chút, sau này mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn ngon, có được không?”

Cô nương ôn ôn nhu nhu nói chuyện với một con ngựa, thỉnh thoảng lại xoa xoa đầu ngựa.

Chớp mắt nhìn thấy nàng một cái, La Đàn cảm thấy tim mình đột nhiên thình thịch nhảy dựng lên. Hắn dơ tay lên che ngực, chứng minh không phải giả. Thật sự nhớ nàng lâu như vậy sao? Nhưng ngày ấy một màn làm người ta mặt đỏ tim đập, giống như vừa mới xảy ra, hiện tại nghĩ tới, bên tai đều đã đỏ lên.

“Ngươi muốn học cưỡi ngựa? Ta dạy cho ngươi.” Tiểu hỏa nhi nhiệt lòng tiến tới.

Nhã Phượng hoảng sợ, ngơ ngác nhìn hắn: “Ngươi… Sao ngươi lại tới đây?”

La Đàn không có ý tốt, tự cho là vô cùng thành khẩn nói: “Ta tới giải thích với ngươi. Ngày đó ta nhất thời tình thế cấp bách mới…”

“Câm mồm.” Cô nương nũng nịu một tiếng, mặt đỏ mặt lên, xoay người rời đi.

Bệnh tương tư của La Đàn đã hơn nửa tháng, sao có thể dễ dàng để nàng đi, bước dài lập tức che ở trước mặt nàng. Nhã Phượng đi rất gấp, cúi thấp đầu không nhìn thấy hắn đi đến trước mặt mình, không kịp phòng bị liền lao vào trên người hắn. La Đàn sợ nàng ngã, vội vàng “lòng tốt” ôm lấy nàng.

Nháy mắt ôm nàng vào lòng lúc đó, hắn cảm thấy tim trong lồng ngực mình sắp nhảy ra ngoài, cũng xác định được vấn đề quấy nhiễu hắn nửa tháng qua, hắn thích nàng, thật sự thích, không biết bắt đầu thế nào, nhưng quả thật đã thích rồi.

Nhã Phượng vội vàng muốn đẩy hắn ra, đã thấy hắn ôm mình cười ngốc, vẻ mặt lại còn ngọt ngào, thật muốn hung hăng tát hắn một cái. Nhưng nàng lại không có thói quen đánh người, mà còn bị cánh tay sắt của hắn ôm nàng vào trong ngực, cho dù muốn đánh nhau tay cũng không lấy ra được.

Quay đầu nhìn về phía Đinh Hương và Tiểu tứ bối nhi đang quay lưng về phía này, cô nương bị ôm tức giận, cắn trên cánh tay hắn một cái. La Đàn đột nhiên tỉnh lại, rất nhanh đem hai tay ra phía sau: “Thật xin lỗi, ta mạo phạm ngươi rồi.”

“Ngươi… ngươi quá đáng giận, sao có thể bắt nạt người không chịu trách nhiệm vậy?” Cô nương tức đỏ mắt, nước mắt rất nhanh liền rơi xuống.

“Ta, ta không phải với ai cũng như vậy, ngươi… Ngươi nghe ta giải thích được không?” La Đàn giữ tay áo nàng không cho nàng đi.

Nhã Phượng cau mày hung hăng hất tay hắn ra, cũng không quay đầu lại chạy đi, nam tử phía sau lại đuổi theo không bỏ, không quan tâm hô lớn: “Ngươi là Đinh Hương sao? Ngươi nói cho ta biết, có phải không?”

Cước bộ nàng ngừng lại, sững sờ quay đầu lại: “Sao ngươi biết ta gọi là Đinh Hương?”

Lại một lần nữa bị người ta nhận lầm sao? Nàng thật sự không chịu nổi loại kích thích này.

La Đàn đắc ý lắc đầu: “Ta hỏi Quách phu nhân, ngươi là nha hoàn trong phủ sao? Nhưng nhìn thì cũng không giống, là thân thích của Quách gia?”

Nhã Phượng cúi mắt xuống, không biết nên trả lời thế nào rồi. Nam tử này thích mình, kẻ ngốc cũng đã nhìn ra. Với hai lần trước tiếp xúc hắn mà mói, hắn không phải người xấu, là nam nhân có trách nhiệm, nếu hắn trịnh trọng cầu hôn với Tam ca, cũng không phải là không thể. Nhưng vì sao lại xảy ra tình huống ô long nhận sai người chứ, Nhã Phượng không biết nên hay không nên giải thích rõ ràng với hắn nữa.

Giọng La Đàn rất lớn, không che giấu, kinh động đến Tiểu tứ bối nhi xem ngựa ở bên cạnh, thấy hắn đến đây liền vui mừng dang hai tay ra: “Thúc thúc, thúc thúc ôm ôm.”

Đinh Hương ôm Tiểu tứ bối nhi đi tới, Nhã Phượng bĩu môi với La Đàn: “A, đó là Đinh Hương ngươi muốn tìm.”

La Đàn có phần mơ hồ, nhìn Đinh Hương đi tới dẫn theo Tiểu tứ bối nhi, tiếp nhận đặt lên vai mình, nghi hoặc hỏi: “Ngươi là Đinh Hương?”

“Đúng rồi, thế tử gia tìm ta có việc sao?” Đinh Hương so với hắn càng nghi ngờ hơn.

La Đàn quay đầu nhìn Nhã Phượng, nàng đã đi xa. Được rồi, vậy tự mình hỏi cho rõ vậy. “Ngày đó ở trấn Vọng Hải là ngươi đi nói cho Quách phu nhân tới gặp ta? Ai bảo ngươi đi?”

“A… người hỏi chuyện này sao, là biểu tiểu thư bảo ta đi, nàng vội vã đi tìm Chu đô úy, không có chuyện gì trở ngại thế tử gia chứ?” Đinh Hương có chút không yên tâm, vị thế tử gia này trước hay đến phủ, nhưng là cùng Nhị gia ở trước viện khoa chân múa tay, rất ít đến hậu viện, tuy có gặp qua mấy lần, nhưng cũng chưa bao giờ nói chuyện cùng mình.

“Biểu tiểu thư là ai?” La Đàn vội vàng hỏi.

Đinh Hương chỉ vào bóng lưng Nhã Phượng nói: “Vừa rồi không phải ngài nói chuyện với biểu tiểu thư sao? Là muội muội của Chu đô úy, tam tiểu thư Chu gia, khuê danh là Chu Nhã Phượng.”

“A…” La Đàn bừng tỉnh ngộ, thật muốn đánh vào tay mình, lại phạm sai ngay trước mặt cô nương nhà người ta, này bù lại thế nào đây.

Hóa ra nàng là cô nương Chu gia, thật tốt quá!

“Ngươi dẫn ta đi gặp phu nhân đi, ta vừa nhớ tới, còn có câu đã quên nói. Ha ha!” La Đàn cười gượng nâng Tiểu tứ bối nhi lên, để hắn cưỡi trên cổ mình, từng bước từng bước đi lại, đùa đến làm tiểu tử kia cười khanh khách.

Nhã Phượng đang đỡ Tĩnh Thục tản bộ ở trên đường mòn: “Tam tẩu, muội muốn học cưỡi ngựa, nhưng lại không dám đi lên, chỉ sợ nó đá muội, tẩu nói làm sao bây giờ?”

“Lúc ta không cưỡi ngựa, cũng thấy cưỡi ngựa rất đáng sợ, về sau học xong, phát hiện cũng đơn giản. Muội không cần một mình tự học, chờ Tam ca muội về, bảo chàng trông chừng nàng, mới có thể cưỡi.” Tĩnh Thục nhẹ nhàng nói.

Nhã Phượng kinh ngạc: “Tam tẩu, hóa ra tẩu cũng biết cưỡi ngựa! Trời ạ, tẩu ôn nhu như vậy cũng học cưỡi ngựa, muội đây càng muốn học. Tam ca khẳng định không có thời gian dạy muội, mỗi lần trở về đều không lỡ rời tẩu nửa bước, lúc đi lại còn lưu luyến không rời. Nghĩ chắc là để cho Chử Bình dạy muội thôi.”

“Tam tẩu,” Một giọng sáng nhuận từ phía sau truyền đến, hai người đồng thời xoay người, không hiểu nhìn về phía La Đàn cười đến xuân phong sáng lạn. “Tam tẩu, vừa rồi có câu ta quên nói, kì thật Tam ca còn có câu bảo ta nói với tẩu.”

“Nói cái gì?” Tĩnh Thục có ấn tượng không tốt lắm với hắn, cũng không cười với hắn, càng không rõ vì sao hắn đột nhiên từ Chu phu nhân thành tam tẩu rồi. Nhã Phượng ở bên cạnh lại càng như gặp kẻ địch trốn ở phía sau tẩu tử.

Tiểu tứ bối nhi thấy trên cây bên cạnh có quả hồng đỏ rực, vươn tay mập mạp ra với lấy: “Thúc thúc, quả lớn, quả lớn…”

La Đàn thấy bên kia có bàn đá, hai mắt sáng lên, phối hợp với Tiểu tứ bối nhi múa may với tới bên kia: “Tẩu tử, người đứng cũng mệt rồi, chúng ta qua bên kia nói đi.”

Nha hoàn bỏ mấy đệm vải bông xuống, Nhã Phượng đỡ tam tẩu ngồi vào ghế đá, dùng ánh mắt cảnh cáo trừng La Đàn một cái.

Hắn cười ha ha, giả bộ không thấy ánh mắt uy hiếp kia, hai tay đỡ eo đứa nhỏ, kiễng chân để cho Tiểu tứ bối nhi với quả hồng. Tiểu tứ bối nhi còn nhỏ lực không đủ, hai tay liều mạng ra sức tóm lấy quả hồng.

“Bốp” một cái, quả hồng từ trên cây rơi xuống, hai tay mập mạp lại không ôm được. Quả hồng to tròn đập trên đầu La Đàn một cái, làm rớt lọn tóc của hắn, La Đàn đau hít một cái. Tay trái vịn chặt đứa nhỏ, tay phải đỡ quả hồng rơi xuống, đưa lên đỉnh đầu cho Tiểu tứ bối nhi.

“Cháu trai, bắt được rồi, cháu làm hỏng kiểu tóc của ta như vậy, thúc thúc thành người quái dị không lấy được nương tử làm sao bây giờ?” La Đàn không phiền không buồn bực, cười hì hì ngẩng đầu nhìn hướng Tiểu tứ bối nhi.

Tiểu tứ bối nhi không hiểu gì, thấy hắn ảo thuật đỡ được quả hồng, vui vẻ nở nụ cười.

Ấn tượng của Tĩnh Thục với hắn bỗng nhiên liền tốt hơn chút, tuy nói hắn có chút tự quen thuộc, ở cấp bậc lễ nghĩa không phải cực kì có chừng mực lắm. Nhưng là một nam nhân thích trẻ con, có khả năng sẽ hư hỏng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK