Ăn cơm xong, uống sạch hai bầu rượu, Chu Lãng đề xuất đến sau núi so chiêu, giãn gân cốt, Quách Khải đương nhiên cũng không do dự đáp ứng.
Tịnh Thục có chút lo lắng, một tay ôm nữ nhi, một tay nắm tay áo Chu Lãng, trong mắt đầu là khẩn trương.
Chu Lãng quay đầu vỗ vỗ tay nương tử: “Đừng sợ, nàng cùng con đi ngủ trước đi, ta cùng biểu ca trò chuyện.”
“Không ở trong nhà nói được sao? Đến sau núi chỗ nào?” Tịnh Thục lặng lẽ nắm ngón út của hắn không rời.
Quách Khải quét mắt nhìn nương tử biểu đệ thẹn thùng, thật sự muốn cười, đùa với nương tử: “Thần Thần, nàng xem nương tử nhà người ta kìa, không rời một tấc, sao nàng không lo lắng cho ta?”
Trần Thần bị hắn chọc cho cười khúc khích: “Chàng á, có gì phải lo lắng, ta cùng nhi tử tới nhà mới sắp xếp chút, chàng yên tâm đi đi.”
Tịnh Thục thấy biểu tẩu vô cùng thoải mái, cảm thấy mình có phần làm kiêu, liền buông ra, thấp giọng dặn: “Chỉ khoa tay múa chân thôi, không được phân cao thấp, về sớm một chút.”
“Được, nàng nghỉ sớm đi, không cần nhớ ta.” Chu Lãng cho nàng một nụ cười ấm áp kiên định, trấn an nương tử xong, mới cùng Quách Khải sóng vai ra ngoài.
Sau núi gió lạnh thổi phất phơ, đầu hạ ve kêu râm ran, tiếng lá cây kêu xào xạc.
“A Lãng, gần đây có phải có chuyện phiền lòng?” Quách Khải lười biếng bẻ một cành liễu thưởng thức.
“Ài!” Chu Lãng nặng nề thở dài, ngồi trên bãi cỏ, miệng ngậm cọng cỏ, hơi bất cần tự giễu nói: “Bị người trong nhà đuổi giết có tính không?”
Quách Khải ném nhánh cây, kinh ngạc nói: “Mẹ kiếp, còn có chuyện này? Quận vương phủ các ngươi thật đúng luôn có tin mơi. Thôi thị làm hả?”
“Trước vẫn không thể xác định, nhưng người không chứa được ta chỉ có bà ta. Huynh thì sao? Có gì tung ra không, làm miệng huynh phun đầy phân.” Chu Lãng nhắm mắt nằm trên bãi cỏ.
“Mẹ nó miệng mới phun đầy phân.” Quách Khải trừng mắt nhìn hắn, “Nói ra cũng không khỏi liên quan tới Quận vương phủ các ngươi, đại ca mất tích gần một năm, ta cũng đã tìm theo vùng duyên hải mấy lần, xác chết trên biển cũng vớt hết, hiện giờ…Thật là sống không thấy người chết không thấy xác. Nếu không phải tại Chu đại tiểu thư nhà các ngươi điêu ngoa tùy hứng, hại chết tiểu thiếp cùng hài tử của đại ca, hắn cũng sẽ không chủ động xin lệnh viễn chinh Cao Ly.
Thời gian càng lâu, hi vọng càng xa với, đạo lý kia tất cả mọi người biết.
“Chu đại tiểu thư không liên quan tới ta, hiện giờ ta chỉ nhận Tiểu Nhã là muội muội.” Chu Lãng lạnh lùng nói.
“A Lãng, đệ nói gia tộc chúng ta có công với nước nhiều thế hệ như vậy, ở trong mắt người khác, cuộc sống xa hoa, kiêu căng tùy hứng, ngày nào cũng cực kì thoải mái. Nhưng mà thực tế thì sao? Ta tình nguyện làm một ngư dân bình thường hoặc là thợ săn, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, cùng nương tử hài tử ở giường sưởi ấm, không có áp lực lớn như vậy, không có đại trạch lục đục với nhau, thế thật tốt.” Quách Khải mệt mỏi, thật sự mệt chết đi được, Trần Thần hiểu, cho nên thích để cho hắn cùng Chu Lãng đi, cho dù là đánh một trận, cũng có thể phát tiết một phen.
“Nói không chừng Đại biểu ca không sao cả, hắn cũng nghĩ như vậy, cho nên, ẩn cư ở nơi đáy rừng nào đó làm thợ săn các kiểu, không muốn hồi kinh.” Chu Lãng lạnh nhạt nói.
Những lời này nhắc nhở Quách Khải, hắn phủi đất ngồi dậy.
“Có khả năng, thật sự có khả năng.” Quách Khải xoa xoa tay, khó nén kích động trong lòng: “Xem ra phạm vi tìm kiếm của ta quá nhỏ, vẫn phải mở rộng tìm kiếm. Nếu đại ca thật sự không có việc gì, vậy cũng không vội tìm hắn, một ngày nào đó sẽ gặp được. Trước kia tuy biết hắn không muốn về nhà, luôn cho rằng bởi vậy khả năng sống không cao, khả năng đã táng thân đáy biển rồi. Càng lo lắng càng để tâm vào chuyện vụn vặt, tuy cũng ngóng trông đại ca được người khác cứu, nhưng cũng đã hỏi thăm quanh vùng duyên hải, không có chút tin tức nào. Đúng, có lẽ là chính hắn đã chạy tới ngọn núi nào ẩn nấp rồi. Đúng, chính là như vậy.”
Mắt thấy đã một năm, trong lòng Quách Khải càng không nắm chắc, nếu không phải Trần Thần cổ vũ hắn, thật không biết hắn có thể chống đỡ tới bây giờ không.
Trong lòng được thoải mái một nửa, tâm tình sắp vỡ tan của Quách Khải rốt cục cũng tìm được điểm chống đỡ mới, từ mặt đất nhảy dựng lên: “Nào, A Lãng, không phải đệ muốn khoa chân múa tay sao, vừa vặn, ta đang không có chỗ dùng đang muốn tìm người đánh một trận.”
Chu Lãng vứt cọng cỏ đi, chân dài vừa nhấc liền đá qua. Quách Khải lắc mình nhảy ra, hai người ngươi tới ta lui, đánh tại chỗ.
Quách Khải trời sinh có lực, quả đám quăng ra chừng ngàn quân lực, Chu Lãng không dám chống chọi với hắn, nhưng hắn cũng linh hoạt, chếch người qua, Quách Khải không theo kịp cước bộ của hắn.
Đảo mắt đã mấy trăm chiêu, hai người đã đổ đầy mồ hôi, huyết quản trên người sôi sục lên, bị gió hạ thổi qua, liền hô sảng khoái.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, hai người về nhà tắm rửa thay y phục.
Hòa ra, cả nhà Quách thứ sử đến đây không phải ngẫu nhiên, Thánh Thượng đã hạ chỉ, đem phủ ở Đăng Châu chuyển đến Bồng Lai. Cảng ở Đăng Châu, chẳng những làm trọng điểm quân sự tiến hành phòng thủ, còn cần sau khi có hải tặc, mở một Đông Doanh, liên kết với trong kinh. Vì thế hai nhà thành hàng xóm cách vách.
Chu Lãng vừa tiến vào cửa, chỉ thấy nương tử đứng trong bóng đêm, thỉnh thoảng ngó ra cửa nhìn. Vừa thấy hắn tiến vào, giống như chim én nho vui mừng bay tới. Nàng mặc một bộ hồng nhạt, cước bộ nhẹ nhàng, dưới chân váy nở ra từng đóa hoa.
Chu Lãng giơ tay ra, ôm lấy nương tử yêu kiều xoay trong ngực một vòng: “Đã muộn thế này, vẫn còn không ngủ.”
“Hôm nay không sao ngủ được. Nữu Nữu đã ngủ.” Tiểu nương tử trầm thấp đáp.
“Ta không bồi nàng ngủ, lại không ngủ được hả?” Hắn dùng ngón trỏ chọc chọc chóp mũi nàng, giọng đang trêu chọc nàng, trong lòng lại thật sự rất ngọt.
“Chàng không bị thương chứ?” Tịnh Thục nâng mắt nhìn hắn, không để ý hắn trêu ghẹo.
Chu Lãng không cho là đúng hơi hất cằm, kiêu ngạo nói: “Ta đánh không lại hắn sao? Ta chỉ là cả người đầy mồ hôi thôi, hắn thì thương tích đầy mình rồi. Nào, nương tử giúp ta tắm rửa thay đồ đi.”. Bạn đang đọc truyện tại ++ TRUмtгцуen . мE ++
Nắm lấy tay nhỏ của nàng tới phòng tắm, Tịnh Thục bất an hỏi han: “Chàng thật sự đánh huynh ấy bị thương?”
Gió mát thổi hương hoa hồng đập vào vặt, hắn lại ngửi lại mùi chua thoảng qua. “Không cho nàng quan tâm hắn.” Hắn hung hăng đe dọa, còn cắn mặt nàng. Đương nhiên, hắn không nỡ dùng lực, chỉ cắn một cái trên mặt nàng mà thôi.
“Ta đương nhiên không phải quan tâm huynh ấy, là lo lắng chàng với huynh ấy làm loạn không được tự nhiên, với hai nhà cũng không tốt.” Tịnh Thục nhẹ giọng giải thích, kì thật nàng biết, trong lòng Chu Lãng tựa như gương sáng, cái gì cũng biết rõ, nhưng tuyệt đối không chịu được Quách Khải nói đùa hay trêu chọc nàng.
Lúc Trưởng công chúa muốn cầu hôn nữ nhi Cao gia cho ngoại tôn Quách Khải, cũng không phải lỗi của mình, có đôi khi Tịnh Thục cũng thấy có chút ủy khuất. Nàng cũng cực kì bất đắc dĩ, phu quân đối với mình chỗ nào cũng tốt, lại cứ lòng dạ hẹp hòi thì có chút quá phận rồi. Lại thêm tính tình Quách Khải thô kệch, bỏ chức vị Kinh thành cũng thôi đi, sao cứ phải gặp phải hắn chứ?
Tịnh Thục nhớ tới tâm tư của mình, thấy thần nhìn hắn ném xiêm y trên người xuống, chân dài rảo bước tới thùng tắm.
“Nương tử…” Chu Lãng quay đầu nhìn bộ dáng có vẻ đăm chiêu của nàng, cười nói: “Tới xoa bóp đấm lưng cho ta đi, không cần nghĩ lung tung, ta tin nàng.”
Tịnh Thục hơi mím môi, kéo váy ngồi xổm xuống cạnh thùng tắm, ngón tay nhẹ nhàng ấn trên bờ vai rộng rãi của hắn, bắt đầu xoa bóp. Bắp thịt trên người hắn cứng, muốn ấn rất khó, nhưng cảm giác lòng bàn tay rất được. Trước kia, lúc hắn để trần nửa người, nàng cũng không dám nhìn. Giờ làm phu thê lâu, thấy bắp thịt trên người hắn lại vẫn đỏ mặt, nhưng lại không nhịn được muốn xem thêm nữa.
Ngón tay mềm mại ấm áp di chuyển trên người, trêu chọc cho hắn thở phập phồng, nước lại nóng lên vài phần.
Hắn bỗng dưng xoay người, ôm nàng vào trong thùng tắm. Tịnh Thục bị dọa nức nở một tiếng, tay chân gắt gao ôm lấy phu quân. Chu Lãng vội vàng khẽ hôn lên, đợi đến khi nàng bình tĩnh lại, mới từ từ cởi xiêm y nàng ra.
Làm ở chỗ này, nàng có chút kháng cự. Nhưng thân thể lại vô cùng nghênh hợp hắn, không chỉ có eo mềm chân mềm, da thịt trắng ngọc vẫn lộ ra thẹn thùng.
Thấy người trong lòng không tiếng động vẫy gọi, Chu Lãng trong lòng vui vẻ, lúc này tinh thần dồi dào, nhanh chóng ra sức, dùng cách ôn nhu nhất yêu thương nàng.
Khoái cảm tuyệt không thể tả ùn ùn kéo đến, Tịnh Thục mơ hồ nỉ non, vẻ mặt dần dần mê man, mê tới tâm tình hắn đong đưa.
Chu lãng thấy nàng như rơi vào cảnh đẹp, động tác dần dần lớn lên, bọt trong thùng tắm văng khắp nơi. Thân thể mềm mại Tịnh Thục đột nhiên lộ ra, trong lòng cũng theo phu quân tiến vào mà trầm lại, cùng dòng nước ấm áo vuốt vuốt bộ ngực. Chu Lãng dần dần không kìm được, lấy được càng lúc càng mạnh, đưa tới sâu trong cùng.
Sợ đánh thức nữ nhi, không dám kêu ra tiếng, tay nhỏ bất tri bất giác bỏ vào miệng cắn, vẻ mặt đã mê man, rất là mê người.
“Không được cắn.” Hắn không nỡ.
Một khắc hắn kéo tay xuống kia, một tiếng kêu nhẹ như chim sơn cả uyển chuyển tới thẳng màng tai, thẳng tới phổi. Hắn chiếm được thỏa mãn cực hạn, mày giãn ra đứng dậy, lại đau lòng nhìn vết đỏ trên tay: “Lần sau không được cắn, có nghe không, nếu muốn cắn liền cắn tay ta, nha?”
“Ừm.” Tiểu nương tử ngoan ngoãn đáp lại, vô cùng thẹn thùng liếc hắn một cái, cũng không có sức ngẩng đầu, dựa trên người hắn, mặc cho hắn rửa sạch cho nàng, ôm đến trên giường.
Nhìn thấy nữ nhi vẫn còn ngủ say, cục bột im lặng, lông mi dài dài, ngủ đến vô cùng say nồng.
Kéo chăn qua, chỉ để đôi tay lộ ra bên ngoài, dấu răng đỏ ửng kia thật trọc mặt. Đưa là dấu ấn lúc bọn họ cùng lên đỉnh, hắn sao có thể không thích. Nhưng nàng dùng lực lớn cắn như vậy, hắn thật sự đau lòng.
Nhẹ nhàng hôn lấy tay nhỏ, hắn ôn nhu dặn dò: “Về sau không được làm chuyện ngốc tự tổn thương mình như vậy, không biết ta sẽ đau lòng sao?”
“Chính là muốn chàng đau lòng, xem chàng về sau còn vô duyên vô cớ đi đánh nhau với người khác không, làm ta đau lòng.” Tiểu nương tử yêu kiều nói.
Chu Lãng nắm lấy tay nhỏ cho vào trong chăn: “Khí lực đầy người dùng không hết làm sao bây giờ? Về sau không đánh nhau, đều cho nàng hết…”
Trăng sáng sao thưa, gió thổi thoang thoảng mùi hoa, trong phòng tiếng nói chuyện vẫn còn tiếp tục, ngoài cửa tiếp côn trùng kêu lại không nghe được.
Quách Khải về đến nhà liền trực tiếp đi tắm rửa, trên bình phong đã sớm đặt một bộ y phục sạch sẽ, thay đồ xong, chỉ thấy nhi tử nằm hình chữ “đại”, tay chân lung tung đang ngủ say. Nương tử ở trước án thư tập trung tinh thần tính toán, không có ngẩng đầu, lại ấm giọng nói: “Trên bàn có nước ấm, chàng uống đi.”
“Ừm.” Mỗi lần tắm xong hắn đều thấy khát, huống chi hôm nay còn đánh một hồi kịch liệt với Chu Lãng. Nước ấm thơm mùi trà nhàn nhạt, là hương vị hắn thích nhất. Tuy ngoài miệng nương tử không nói lời ngọt ngào nào, nhưng hắn hiểu được cách yêu của nàng.
“Sao vẫn không ngủ? Tính cái gì?” Quách Khải bưng chén trà uống vài ngụm, tiến tới cạnh nàng.
“Sổ gạo và tiền sư gia đưa tới, nói là để chàng xem xét một lần. Nhưng chàng bận quá, ta liền duyệt lại mấy khoản này cho, tránh bị sai sót.” Trần Thần tay trái lật sổ, tay phải cầm bút tính.
Quách Khải có chút rung động, bản thân tới sau núi phát tiết, nương tử lại ở trong này vất vả lo liệu. “Thần Thần, từ lúc gả cho ta, nàng không có ngày nào nhàn nhã nữa, ngày đêm thay ta làm lụng vất vả. Còn trông hài tử, ta…”
Trần Thần tính xong sổ sách cuối cùng, đóng sổ lại, nhận lấy chén trà trong tay hắn, cười nói: “Chàng vất vả như vậy, chẳng phải vì cái nhà này sao, ta giúp chàng vài chuyện, cũng là cần phải vậy. Nếu chàng thật sự đau lòng ta, thì bảo trọng thân thể của mình thật tốt, lúc ta không ở cạnh chàng, cho dù là bận thế nào, cũng phải nhớ ăn cơm. Với cả sau này già đi, ta không đi lại được, vẫn mong chàng chiếu cố ta đấy.”
Đôi mắt Quách Khải hơi hơi ngấn nước, cầm tay nàng, dùng sức gật đầu nói: “Được, ta nhất định bảo trọng thân thể, chờ chúng ta già rồi, tóc bạc, nàng ôm cháu trai, ta ôm nàng, chúng ta tới bờ biển nhặt vỏ ốc.”