Sấm mùa xuân cuồn cuộn, mưa phùn rả rích rơi xuống.
Chu Lãng cau mày, ngồi ở đình viện ngửa đầu nhìn trời, nhận lấy mưa xuân.
Suy nghĩ miên man, hắn cần một lý do rõ ràng. Chuyện hôm nay thật ngoài ý muốn, cũng khiến cho hắn cực kì rõ ràng, Chu gia là một tập thể, cùng vinh cùng hại, tổ chim bị phá không giữ được trứng.
Hắn vốn chuẩn bị tốt nhân chứng vật chứng, nghĩ muốn mượn cơ hội này để lộ bí mật năm đó mẫu thân và đại ca bị hại, nhưng không đợi hắn nhắc tới, Hoàng thượng đã tức giận, tước phong hào tước vị. Nếu còn nói tới bản án cũ nữa, chỉ sợ Chu gia làm cho người ta ấn tượng càng sẽ hư hỏng gấp bội lần, Hoàng thượng càng tăng thêm trừng phạt rồi.
Tổ mẫu vô lực té trên mặt đất, phụ thân vô cùng đau đớn, lúc này, Chu Lãng phát hiện kì thật hắn vẫn để ý tới bọn họ. Dù sao máu mủ tình thâm, có oán hận cũng không bỏ được tình thân.
Cánh cửa sổ vang lên két, Tịnh Thục ôm nữ nhi đứng ở cửa sổ, nói: “Chàng đứng trong mưa làm cái gì? Là cố ý chọc giận ta, hay cố ý hại thân thể?”
Chu Lãng quay đầu cười nhẹ, cho dù nàng rất giận, nhưng vẫn không bỏ được mà quan tâm hắn.
“Chút mưa ấy tính là cái gì, so với sóng gió trên biển còn bé hơn, ta chỉ muốn mát mẻ chút, nghĩ chút chuyện thôi.” Chu Lãng xuống hành lang.
Tịnh Thục mất hứng mân mê miệng nhỏ: “Nghĩ chuyện gì mà phải dầm mưa nghĩ? Chàng mau đi tắm thay y phục đi, ta chỉ cho chàng một phút đồng hồ, không đúng hạn tiến vào thì vĩnh viễn không được vào.”
Chu Lãng làm cái lễ, chọc nàng vui vẻ: “Tuân mệnh, phu nhân của ta.”
Tắm rửa thay đồ xong, thấy tiểu nương tử đang nghiên người ở trên giường, chơi cùng nữ nhi. Chu Lãng yên lặng đi đến phía sau nương tử, dán người lên người nàng, ôm nàng vào trong lòng nhìn nữ nhi chơi túi phúc nhỏ.
Chu Lãng dùng cằm vuốt vuốt tóc mai của nàng, vô thanh biểu đạt tình yêu trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên gò má trắng noãn.
Tiểu nha đầu thấy chơi vui, ném túi phúc đi, cũng đung đưa đi tới, nằm sấp xuống hôn một cái lên má mẫu thân. Miệng nhỏ hồng hào còn treo ít nước miếng, ngẩng đầu nhìn phụ thân cười tít mắt, cũng toét miệng nhỏ cười, lộ ra bốn cái răng nhỏ.
“Phụ thân cũng muốn hôn.” Chu Lãng giơ mặt qua.
Tiểu nha đầu nhìn gương mặt tới gần, dương gương mặt mập mạp lên, hung hăng hôn lên mặt Chu Lãng một cái, làm mặt hắn đầy nước miếng. Chu Lãng lau một cái, nói với nữ nhi: “Nữu Nữu thấy phụ thân không rửa sạch sao? Con rửa lại lần nữa.”
Tiểu nha đầu hạ mông ngồi xuống giường, cười rất vui vẻ. Lại thấy phụ thân le lưỡi với mình, càng cười nhiều hơn, cười đến ngã lăn ra. Quay ra chỗ mẫu thân: “Nương, hôn nhẹ, hôn nhẹ…”
Chu Lãng mặt mày cong cong nhìn nương tử: “Nữu Nữu bảo nàng hôn một cái, cho chút mặt mũi đi.”
Tịnh Thục không vui trừng mắt nhìn hắn: “Chàng mơ đi.”
“Nữu Nữu, xem mẫu thân con kìa, thật không nể mặt, nào, phụ thân hôn một cái cho con xem.” Chu Lãng cúi đầu hôn một cái lên mặt nữ nhi, cũng hôn lên trên mặt nương tử một cái.
“Nương, nương hôn… hôn…” Tiểu nha đầu thân thể tròn vo vây quanh mẫu thân lăn tới lăn lui, chỉ muốn mẫu thân hôn một cái. Không còn cách nào, Tịnh Thục đành phải hôn lên gương mặt hồng hào của nàng một cái. Lại bị tiểu nha đầu lấy tay nhỏ đẩy sang mặt Chu Lãng ở bên cạnh, Tịnh Thục bất đắc dĩ, đành phải hôn một cái lên mặt Chu Lãng.
Xem thế này hai cha con đều mặt mày hớn hở, Chu Lãng nằm ở trên giường, hai tay giơ tới chỗ nữ nhi, chọc nàng cười khanh khách không ngừng.
Tịnh Thục ở bên cạnh cũng buồn cười nở nụ cười: “Nữ nhi này của chàng, thật đúng là áo bông nhỏ tri kỉ rồi.”
“Đó là đương nhiên,” Chu Lãng cười đến sắp không nhìn ra nam bắc, mà lại bỗng nhiên buồn rầu nói: “Ài! Nữ nhi ngoan như vậy, ta không nỡ để cho con lập gia đình làm sao bây giờ?”
Tiểu nha đầu chơi mệt mỏi, mí mắt có chút nặng, rầm rì nằm xong, để mẫu thân hát . Đây là sau khi cai sữa, mỗi lần đi ngủ phải hát bài này.
Nữ nhi nhẹ nhàng rơi vào giấc ngủ, Chu Lãng ở bên cạnh nương tử, nhắm mắt, cũng sắp ngủ trong tiếng hát của nàng.
Lông mi tiểu nha đầu dài dài nháy nháy, miệng nhỏ hồng hào nhắm chặt, dĩ nhiên đã rơi vào giấc mộng. Tay Chu Lãng khẽ động, kéo người nương tử qua, yên lặng nhìn ánh mắt nàng nói: “Tịnh Thục, lát nữa ta qua nhà chính nhìn một cái, nói không chừng rất nhanh Thánh chỉ sẽ tới. Chúng ta phải suy tính một phen, ngộ nhỡ bị hoạch tội thì làm sao bây giờ, may ra biết nên làm cái gì.”
“Dù sao thì, ta cũng không muốn rời chàng.” Tiểu nương tử quật cường đem mặt quay sang một bên.
Chu Lãng yên lặng thở dài, xoay người đặt ở trên người nàng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên, dùng môi miêu tả môi anh đào của nàng: “Ngoan, nghe lời có được không? Núi cao còn đó, sợ gì không có củi đốt. Ta nghĩ, kì thật ta cũng không nhất định bị định tội, bởi vì… Vừa tới ta là vô tội, thứ hai Cửu vương nhất định sẽ nói giúp chúng ta, hai năm qua ta đã làm chút chuyện hữu dụng cho triều đình, Hoàng thượng liên lụy tới công thần cũng chỉ sợ mất lòng người.”
Tịnh Thục bỗng nhiên che miệng, ấp úng đẩy hắn: “Chàng đừng xuống nữa, đừng đè ta, ta… có thể là…”
“Có?” Chu Lãng ngẩn người ta, liền nhẹ nhàng chuyển thân thể nàng sang một bên, ôm nàng kinh hỉ nói: “Ta cảm giác gần đây nàng có chút khác thường, còn tính tìm đại phu đến xem thử, nàng lại không cho, xem ra thật là có.”
Tịnh Thục vươn tay nhỏ ra sờ sờ bụng, nhẹ giọng uy hiếp Chu Lãng: “Nếu chàng không cần ta nữa, ta liền về nhà mẹ đẻ lập gia đình, để con của chàng gọi người khác là phụ thân.”
Chu Lãng nghiến răng nghiến lợi nói: “Nàng dám?”
Trong phòng rơi vào trầm mặc, hai phu thê nhìn nhau, trong mắt đều là nước. Mưa gió sắp đến, khoảnh khắc yên bình hòa thuận này khó có được bao nhiêu!
Chu Lãng cúi đầu hôn môi nàng một cái, giọng khàn khàn: “Nếu là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, may mắn qua được kiếp này, chúng ta trở về Đăng Châu đi, trong ba năm không về kinh. Ta sẽ chăm sóc cho nàng và các con, quý trọng những ngày an nhàn khó có được, năm tháng tươi đẹp, thề nguyện bên nàng. Nếu ta bị sung quân hoặc hạ xuống làm nô, ta cũng sẽ không buông tay. Sau khi chúng ta tách ra, Cửu vương phi cùng nhạc phụ đại nhân khẳng định sẽ ra mặt dẫn nàng đi. Nàng liền mang theo Nữu Nữu cùng đứa nhỏ trong bụng tạm thời về nhà mẹ đẻ, chờ ta có cơ hội xoay mình, liền đi tìm các nàng. Hai người lớn chúng ta có thể sống nương tựa vào nhau, ta biết có khổ cỡ nào nàng cũng có thể nhịn, nhưng bọn nhỏ còn quá nhỏ, để bọn nhỏ có thể bình an lớn lên, chúng ta tạm thời tách ra, về sau rồi vượt qua.”
Tịnh Thục yên lặng rơi nước mắt, không chịu lên tiếng, chỉ nói: “Chàng tới nhà chính nhìn một cái đi, ta cảm thấy Hoàng thượng sẽ không tuyệt tình như thế.”
Bên này hai phu thê tâm tình không yên, lại không biết trong hoàng cung Thánh thượng cũng đang xoắn xuýt.
Sau khi hồi cùng, đưa nữ y hỏi mới biết ngọn nguồn.
Hóa ra thân thể Trường Phong công chúa không phải do Chu Đằng phá, mà là do vết thương cũ mấy năm trước. Lúc ở Quận vương phủ, nữ y cũng không tiện kiểm tra kĩ. Sau khi hồi cung, xem kỹ càng xong, nữ y cũng mới sáng tỏ chuyện gì xảy ra.
Hóa ra, Trường Phong công chúa lúc học rất sơ ý, đã từng vô ý xuống ngựa, bị rách váy. Lần đó ngã không nhẹ, chỉ coi là bị thương ngoài da, chưa từng chú ý tới bên trong. Tuy là thấy máu, nhưng nguyệt sự tới ngày nên làm người ta hiểu lầm bỏ qua.
Hoàng thượng tỉnh táo lại nghĩ tới tình trạng kia, Chu Đằng đến quần còn chưa cởi, làm sao có thể được việc? Rõ ràng là uống trà bị hạ dược lượng quá nặng, khiến cho thần chí hắn không rõ ràng, đã ngất đi.
Thôi, mấy năm nay Trưởng công chúa kiêu căng cuồng vọng, làm không ít chuyện xấu, tước phong hào biếm làm thứ dân cũng là trừng phạt rất đúng với bà rồi. Chu Đằng ở trong ngục cũng nên nếm chút khổ sở, dâm loạn công chúa cũng là trọng tội, huống chi hắn có khả năng liên quan tới mạng người.
Thái giám tiến vào thông báo: Cửu vương đến.
Nhận được truyền vào, Cửu vương chậm rãi vào thư phòng, nói khẽ: “Hoàng huynh tính xử trí những người khác ở Quận vương phủ thế nào?”
“Đệ tới vừa lúc, Trẫm cũng đang do dự. Ngồi đi, hai huynh đệ ta trò chuyện.” Hoàng thượng dựa vào long ỷ, hơi chút mệt mỏi.
Cửu vương ngồi xuống ghế tựa, nói: “Ta biết hoàng huynh luôn coi trọng nhất chuyện tình cảm, lần này ân đoạn nghĩa tuyệt với hoàng trưởng tỷ, trong lòng nhất định không chịu nổi.”
“Đúng vậy, lão cửu, chúng cùng nhau lớn lên từ nhỏ, hoàng trưởng tỷ cùng thái tử đại ca vẫn hung hãn ương ngạnh, khi dễ chúng ta. Nhưng mà, chung quy… Vẫn là người một nhà. Trước khi lâm chung Phụ hoàng nói với ta, muốn ta chiếu cố tốt một nhà của người, Chu gia gặp chuyện không may, Trẫm cũng có trách nhiệm quả nhà không nghiêm.”
“Hoàng huynh không cần tự trách, bây giờ thiên hạ thái bình, dân chúng hòa thuận vui vẻ, đều là dựa vào hoàng huynh chăm lo việc nước. Trải qua khó khăn lần này,một nhà Hoàng trưởng tỷ mới có thể chín chắn lên, A Lãng là đứa trẻ ngoan, tương lai trọng trách của Chu gia nhất định phải đặt ở trên người hắn.”
Hoàng thượng gật gật đầu, thấm thía lời Cửu vương nói: “Đệ nói với hắn một chút, dặn hắn đừng sợ, tiếp tục làm chuyện tốt, Trẫm sẽ không bạc đãi hắn. Chỉ là mấy chuyện tranh đấu mù mịt ở Chu gia, nên yên tĩnh rồi.”
Cửu vương nghĩ, nói: “Chuyện lần này, đa phần là do Cận thị gây nên. Một tiễn giết hai con nhạn, ngư ông đắc lợi. Tước tước vị cũng được, xem bọn họ tranh đấu tới sau cùng, lại được cái gì. Không có gì cần tranh đấu, đương nhiên cũng yên tĩnh rồi.”
Chu Lãng ôm nương tử trong lo lắng, cho dù thế nào cũng không thể tưởng tượng được, trong cung cấm Hoàng thượng cùng Cửu vương, đã đem hi vọng toàn Chu gia đặt lên trên người hắn rồi.